Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập lục hoàng tử bị phát hiện

Phiên bản Dịch · 902 chữ

"Thập lục hoàng tử, ngươi đừng có lại trốn, nô tài đã thấy ngươi lạc......khặc khặc khặc~"

Ánh mắt tên thái giám lóe lên một tia tàn nhẫn, nói dối muốn lừa gạt Thập lục hoàng tử chạy đi ra.

Thiên Nhận Hề im lặng giật nhẹ khóe miệng, loại lời nói này chỉ có đồ đần mới tin được chứ?

Nàng xuyên qua cái động trên cửa nhìn vào trong hoa viên dò xét khắp nơi, tìm kiếm cái gọi là thân ảnh của hoàng tử.

Chẳng được bao lâu, nàng liền phát hiện cách đó không xa bên trong cỏ dại lộ ra một mảnh góc áo nhỏ.

Thiên Nhận Hề hai tay vòng trước ngực, đứng tại bên trong gian phòng lạnh lùng nhìn.

Sự tình phàm tục, tu sĩ không thể tùy tiện nhúng tay, nếu không dễ dàng nhiễm nhân quả, sẽ xui xẻo!

"Thập lục hoàng tử?"

Thái giám tựa hồ phát hiện vị trí của hoàng tử kia, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Hắn làm bộ muốn chạy tới bên cạnh, đi hai bước lại đột nhiên quẹo thật nhanh, hướng phương hướng Thiên Nhận Hề đánh tới.

"Bành!"

Cửa bị thái giám hung hăng phá tan, chỗ nối tiếp khung cửa trực tiếp đứt gãy, rơi xuống mặt đất tóe lên một đống tro bụi.

"Khụ khụ khụ!"

Thái giám kịch liệt ho khan, lại không quên chặn cửa để đề phòng Thiên Nhận Hề chạy ra ngoài.

Chỉ là chờ tro bụi tán đi, lộ ra khuôn mặt của người trước mắt, làm hắn đều ngây ngẩn cả người.

Trước mặt hắn chính là một tiểu oa nhi vẫn chưa cao tới ngực hắn, nàng ôm một thanh kiếm trong ngực, tóc lưu loát buộc cao cao lên, hai tay vòng trước ngực lạnh lùng nhìn hắn.

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy trên người tiểu oa nhi trước mắt này có sát khí......

"Tiểu cô nương, ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"

Thái giám đề phòng hướng trong phòng nhìn vài lần, lo lắng bên trong gian phòng còn có những người khác.

Phía sau núi này là hoàng cung cấm địa, tiểu cô nương trước mắt này cũng không phải hoàng thân quốc thích gì, như thế nào có thể tiến vào nơi này?

Thiên Nhận Hề mắt lạnh nhìn tên thái giám kia, cũng không đáp lời.

Người này ánh mắt đục ngầu, tướng mạo âm tàn, tuyệt không phải người tốt lành gì.

"Khục, tiểu cô nương, vậy ngươi có nhìn thấy một tiểu nam oa lớn hơn ngươi không bao nhiêu sao?"

Thái giám bị ánh mắt của Thiên Nhận Hề làm cho trong lòng có tật giật mình, thầm nghĩ thật là tà môn.

Chỉ là một tiểu nha đầu chết tiệt, vậy mà thật dọa người! (gốc là nha đầu phiến tử: nha đầu là tên gọi thân mật của các bé gái ở miền bắc TQ, sau này có nam tôn nữ ti thì mới có ý k tốt, phiến tử thì là ngày xưa miền bắc TQ còn nghèo có khi đã mười mấy tuổi còn quấn khố, sau này các bé gái lớn lên tầm 6-7 tuổi thì cần 1 mảnh vải để che lại, thì phiến tử là để chỉ mảnh vải này. Nên ở đây nha đầu phiến tử ý chỉ miệt thị)

Hắn thấy Thiên Nhận Hề nãy giờ không nói gì, do dự một chút liền đi ra ngoài phòng, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thập lục hoàng tử.

Nha đầu này nhìn qua không bình thường, vạn nhất là hoàng thân quốc thích nào đó hắn chưag thấy qua vậy thì không tốt.

Hắn một bên tìm, một bên dùng dư quang chú ý động tĩnh của Thiên Nhận Hề.

Nếu nàng có dị thường, vậy hắn coi như bị buộc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu!

“A!”

Thái giám tìm kiếm dọc theo cái hồ, thế mà thật sự phát hiện một mảnh góc áo kia.

“Thập lục hoàng tử, người thật đúng là để cho nô tài tìm cực khổ a!”

Hắn một phen vạch ra cỏ dại, quả nhiên thấy được người mà hắn muốn tìm.

“Ngươi…… Ngươi……”

Thập lục hoàng tử sợ hãi run run, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

“Ngài đi ra thôi!”

Thái giám bắt lấy vạt áo trước người thập lục hoàng tử, không thèm để ý hắn giãy giụa, xách hắn từ cỏ dại ra ngoài.

Lúc này, Thiên Nhận Hề cũng thấy rõ vị thập lục hoàng tử kia.

Trên người hắn mặc quần áo vải thô bình thường, tay áo còn thiếu một khúc, lộ ra một cái tay chồng chất vết thương.

Mà một chân của hắn tựa hồ bị thương, trên ống quần thấm đầy vết máu.

“Ngươi buông ta ra!”

Thập lục hoàng tử liều mạng giãy giụa, sợ hãi múa may tứ chi đá đánh tên thái giám kia, ánh mắt sợ hãi phá lệ chói mắt.

“Thập lục hoàng tử đừng sợ, nô tài liền mang ngài hồi cung.”

Thái giám cười một tiếng dữ tợn, xách theo hắn liền rời đi.

Vốn dĩ hắn muốn ở chỗ này động thủ, lại bởi vì xuất hiện Thiên Nhận Hề không thể không thay đổi kế hoạch.

“Buông ta ra!”

Bạn đang đọc Sau khi tu tiên mãn cấp ta liền trọng sinh. của Nhất Khỏa Tiểu Oản Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeuhadi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.