Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3636 chữ

Nhưng Thẩm Đồng không đợi cô nói xong đã cắt ngang: "Lát nữa em sẽ gọi điện cho anh trai."Thư ký nhỏ khẽ cắn răng, còn muốn liều mình tiếp tục cản lại nhưng lại bị Thẩm Đồng đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra.

Nếu Thẩm Đồng muốn đi, vậy thì không ai có thể ngăn cậu. Lực đạo của cậu rõ ràng rất mềm nhẹ, nhưng thư ký nhỏ rõ ràng cảm thấy bản thân như bị một dòng khí vô hình vây lấy, ngay giây sau đã lùi tới vị trí cách thiếu niên khoảng một thước.

Lập tức cho rằng mình xuất hiện ảo giác, theo bản năng dụi dụi mắt, mát thiếu niên trong lúc cô xoa mắt đã tiến vào thang máy.

Cố Thiên Qua bên kia vẫn còn đang liều mạng giả bộ trọng thương thì sao? Sau khi ép buộc bạn học cũ Phong Ngật làm thủ tục nhập viện cho hắn, lại rất thổ hào lôi tiền ra bảo bác sĩ quấn băng cho hắn nghiêm trong một chút, tốt nhất là truyền dịch, mấy dụng cụ như bảng điện tâm, hay máy thở đó, toàn bộ đều lôi vào trong. Bác sĩ hành nghề nhiều năm như vẫn cũng chưa từng thấy tình trạng nào như này, lập tức khó xử nhìn viện trưởng Phong bên cạnh.

Phong Ngật đã có chút nổi khùng rồi, cắn răng nói với Cố Thiên Qua: "Mày nghĩ chỗ này của tao là chỗ nào? Chỗ này là bệnh biện cứu người, còn một đống bệnh nhân vẫn đang chờ chữa bênh đó! Còn muốn dụng cụ giám sát gì đó, tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, đập bao nhiêu tiền cũng không được, cùng lắm tao treo cho mày một bình glucôza!"

Cuối cùng người thầy thuốc kia vẫn trái lương tâm mà quấn một vòng người Cố Thiên Qua, dù có vết thương hay không có vết thương đều quấn băng vải, đầu cũng quấn một vòng, rất hợp với sắc mặt trắng xanh sau một đêm không ngủ của Cố Thiên Qua, thoạt nhìn thật sự giống như một bệnh nhân lâm trọng bệnh, mà phải là loại trọng bệnh như sắp xuống lỗ, thảm không dám nhìn thẳng.

Thế là đợi đến khi Thẩm Đồng chạy tới phòng bệnh, đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là bộ dáng bi ai cả người tràn đầy vết thương này của Cố Thiên Qua, trong nháy mắt ngây dại.

Cả người sững sờ đứng tại chỗ, luống cuống há to miệng, chốc lát sau mới có thể tìm lại được tiếng nói: "Anh, anh bị làm sao vậy?"

Trái tim thắt chặt, Thẩm Đồng nếm trải mùi vị đau đớn trước nay chưa từng có. Dưới tình huống quan tâm quá dễ bị loạn, thậm chí Thẩm Đồng còn quên mất Cố Thiên Quả chỉ mất nửa sao giá trị sức khỏe, cả đầu chỉ còn lại hoảng loạn và lo lắng, tiếng nói cũng không khống chế được mà phát run: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Rất đau đúng không?..."

Cố Thiên Qua đột nhiên nói không nên lời.

Vốn kịch bản trong đầu hắn là bảo bối nhà mình sẽ như mèo nhỏ chủ động nhào vào trong ngực hắn, sau đó ở bên cạnh hắn một bước không rời. Nhưng giờ phút này nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, tỏng nháy mắt vừa đau lòng vừa hối hận, vội nói: "Không đau, anh không sao, Đồng Đồng đừng sợ."

Thẩm Đồng quả thật là bị dọa sợ rồi, căn bản không thể dựa vào vài câu nói của Cố Thiên Qua mà bình tĩnh lại được. Ngược lại cậu còn thật sự ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ trong trí tưởng tượng của Cố Thiên Qua, rón rén đi tới trước giường, nhưng không dám đụng vào Cố Thiên Qua, chỉ giương gương mặt trắng bệch cẩn thận hỏi: "Bác sĩ nói sao rồi?"

Cố Thiên Qua dựa theo lời thoại đã chuẩn bị cùng vị bác sĩ lúc trước băng bó cho hắn: "Tình huống trước mắt là chấn động não nhẹ, rạn xương cánh tay trái, nội tạng chấn thương cùng với thần kinh bị ảnh hưởng, cần nằm trên giường nửa tháng để chữa trị."

Thẩm Đồng mím chặt môi, cầm chặt tay phải không bị băng bó của Cố Thiên Qua, vô cùng nghiêm túc nói: "Không sao, em tới chăm sóc anh."

Mấy chữ đơn giản lập tức khiến cho Cố Thiên Qua chấn động. Trái tim ngập tràn tình yêu trong nháy mắt rung động, lại phát hiện mỗi khi hắn cảm thấy đã yêu đối phương tới cực hạn, nhưng vẫn còn có thể yêu thiếu niên thêm nữa. Tình yêu với cậu không ngừng sâu đậm vĩnh viễn không có giới hạn.

Phong Ngật vốn phải bận rộn công việc cũng kiếm cớ mò tới.

Y vốn muốn tới xem náo nhiệt, nhưng nhìn một lúc đã không muốn nhìn nữa. Thân là một bác sĩ tam quan chính trực, Phong Ngật cảm thấy mình có loại bạn như Cố Thiên Qua thật sự mất mặt. Làm một nhà khoa học tốt không làm, lại chạy tới lừa một đứa trẻ ngây thơ ngoan ngoãn, tiền đồ thật lớn.

Thật ra thì Cố Thiên Qua đang hối hận muốn chết, nhưng hiện tại hắn đã cưỡi lên lưng hổ, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt. Thật ra thì khổ nhục kế không phải là ý tưởng của hắn, mà là chủ ý của Phùng Văn Long. Khi biết những phương pháp nói trước đó không có chỗ hữu dụng, Phùng Văn Long vô cùng cường điệu đề xuất Cố Thiên Qua nhất định phải sử dụng khổ nhục kế. Nói chính xác hơn lời của hắn chính là, nếu đối phương quan tâm mày, khổ nhục kế tuyệt đối thành công.Thành công thì thành công, nhưng trái tim Cố Thiên Qua đau đớn không thôi. Huyết sắc trên mặt thiếu niên đến bây giờ vẫn chưa trở lại, bàn tay cũng lạnh như băng khiến Cố Thiên Qua hận không thể lập tức xé lớp băng vải bò dậy từ trên giường, kéo người ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.

Lúc này Thẩm Đồng mới nhớ ra giá trị sức khỏe bốn sao rưỡi. Dù sao mắt thấy mới là thật, còn tưởng rằng phần mềm có vấn đề. Lại không rằng cầu nhung trắng lúc tu luyễn rảnh rỗi ló đầu ra, lơ lửng trong không trung liếc mắt nhìn Cố Thiên Qua, trong lòng yên lặng thổ tào một câu: "... Cho dù tới thế giới nào vẫn thích tìm đường chết như thế, quả thật là chó không mọc được ngà voi, quả thật có thể phát hành một cuốn tìm đường chết toàn tập."

Phong Ngật bên kia không nhịn được mở miêng: "Vết thương của nó đều là vết thương ngoài da, tuy nhìn nghiêm trọng, nhưng trên thực tế lại không đáng ngại. Hơn nữa thời gian này bệnh nhân trong bệnh viện tương đối nhiều, giường bệnh này là giường bệnh khẩn cấp của chúng tối, đề nghị quay về nhà dưỡng thương."

Cố Thiên Qua đương nhiên rất muốn cùng Thẩm Đồng về nhà, mà Thẩm Đồng cũng không thích chỗ lúc nào cũng có thể sinh ly tử biệt như bệnh viện, lập tức nói: "Về nhà dưỡng thương thật sự không sao chứ?"

Phong Ngật có ấn tượng đầu vô cùng tốt đối với thiếu niên trước mắt, một bên thầm mắng trong lòng Cố Thiên Qua trâu già gặm cỏ non, một bên cố gắng cười thân thiện nói với Thẩm Đồng: "Thật sự không sao, cậu yên tâm đi."

Phong đại viện trưởng tự mình kê một đơn thuốc cực đắng, lại ghi chú cho Thẩm Đồng một vài đồ ăn cần chú ý của người bệnh, đồng thời cung cấp hai hộ công khỏe mạnh theo bọn họ về nhà, một đường giúp khênh lên hạ xuống Cố Thiên Qua.

Trong lòng Cố Thiên Qua cũng biết ngoài mặt Phong Ngật tỏ ra quan tâm, nhưng thực tế là nhắm mắt làm ngờ, nóng lòng muốn đuổi hắn đi. Nhưng học bá đại nhân được như nguyện trờ về nhà của mình cùng Thẩm Đồng hoàn toàn không rảnh rỗi so đo cùng Phong Ngật, chỉ chăm chú nhìn sườn mặt của tâm can bảo bối đang tập trung đút cháo cho mình, ngay cả mắt cũng không nháy.Ánh sáng sau buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rải đầy cả phòng ngủ, thiếu niên khẽ cầm chén cháo, hơi cúi đầu ngồi ở bên giườn, hàng mi run rẩy, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Nửa gương mặt chìm tron ánh sáng, lông tơ cực mảnh cũng hiện rõ rành rành, khiến cho làn da vốn đã trắng gần như trở thành trong suốt.

Cháo đương nhiên là Thẩm Đồng nấu, mùi vị ngon muốn chết, lại được Thẩm Đồng đích thân đút, kết hợp với giọng nói mềm mại và ánh mắt săn sóc. Cố Thiên Qua chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông đều lộ ra sự vui sướng, cả người đều mềm nhũn, thậm chí có loại cảm giác đời này đều đáng giá. Mà thiếu niên rõ ràng là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé chưa từng chăm sóc người, lại cam tâm tình nguyện vì hắn bận rộn đi tới đi lui.

Bà xã quá hiền tuệ rồi, bản thân quả thật là nhặt được bảo bối!!!

Trong lòng Cố Thiên Qua kích động gào thét, ánh mắt nhìn về phía người yêu cũng càng thêm si mê. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ cũng chưa từng chăm sóc hắn như vậy, loại cảm giác nhà này thật sự một khi được trải nghiệm liền không muốn buông ra.

Đút xong cháo, Thẩm Đồng cầm bát đũa đứng dậy đi ra ngoài, lại giúp Cố Thiên Qua dịch tốt góc chăn, Lúc trở lại cầm theo một quả táo lớn, hỏi: "Ăn chút hoa quả nhé?"

Đừng nói là táo, cho dù Thẩm Đồng cho hắn ăn độc Cố Thiên Qua cũng đồng ý ăn, vội vàng nói được. Thế là Thẩm Đồng ngồi dưới ánh nắng chậm rãi gọt vỏ, ngón tay như ngọc kết hợp với màu đỏ rực của táo, vô cùng đẹp mắt.

Cảm thấy mỹ mãn há miệng, Cố Thiên Qua vui vẻ ngậm lấy miếng táo được đưa tới bên miệng. Thịt quả mọng nước, ngọt ngào... Thì ra táo lại ăn ngon đến như thế, sao trước kia chưa từng cảm thấy?

Vì bị thương, Cố Thiên Qua vốn rất không biết xấu hổ muốn nói với Thẩm Đồng là kiệt tác của Khổng Bách Ký, đang tiếc không cẩn thận làm giả vết thương lố quá rồi, lập tức đổi lời nói là bị tai nạn xe. Càng không biết xấu hổ quăng bỏ hối hận lúc trước, ngược lại càng đắm chìm vào cuộc sống người tàn tật không thể tự lo liệu cuộc sống. Ăn cơm cần người đút, quần áo cần người mặc giúp, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn Thẩm Đồng đi theo.

"Đồng Đồng, tay anh bị thương."

Cố Thiên Qua được Thẩm Đồng đỡ tới phòng vệ sinh, đứng trước bồn cầu nói: "Không thể cởi quần xuống được..."

Thẩm Đồng cắn cắn môi hơi do dự, chỉ có thể kiên trì giúp hắn cởi quần. Lần đầu làm chuyện đó khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, còn không cẩn thận chạm phải 'đại bảo kiếm', cũng khiến nó cương lên.

Tuy hai người ngay cả chuyện an ủi lẫn nhau cũng đã làm, nhưng Thẩm Đồng vẫn có chút không tự nhiên đỏ mặt. Mà người nào đó thì vẫn luôn không đổi sắc mặt, không có chút tự giác nào, sau đi xả nước xong lại quay trở lại giường hỏi: "Đồng Đồng, tối nay ngủ cùng anh được không? Anh không muốn ở một mình."

Thẩm Đồng vốn đã có ý ở lại, chẳng qua là muốn bá cho người nhà một tiếng. Nhưng không biết vì sao điện thoại của Khổng Bách Ký vẫn luôn không gọi được, liền gọi cho cha mẹ vẫn còn đang đi công tác.

Phương pháp giáo dục của cha Thẩm mẹ Thẩm vẫn luôn là tôn trọng lẫn nhau, cũng không can thiệp quá nhiều vào việc của con nhỏ, huống hồ bọn họ đã sớm bị Cố Thiên Qua mua chuộc. Cố Thiên Qua còn để cho trợ lý Chu chủ động liên hệ mẹ Thẩm, cố ý đem việc tuyên truyền và tiêu thụ máy chơi game ủy thác toàn quyền cho đại lý Thẩm thị. Câu trả lời Thẩm Đồng nhận được đương nhiên là đồng ý, thậm chí mẹ Thẩm còn ân cần hỏi han vết thương của Cố Thiên Qua, bảo Thẩm Đồng ở bên hắn thêm mấy ngày.

Có lẽ là vì bận rộn cả một ngày quá mức mệt mỏi, Thẩm Đồng rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.Bên tai truyền tới tiếng hô hấp nhẹ nhàng cùng với hơi thở tươi mát trên người thiếu niên, khiến cho Cố Thiên Qua cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, ở trong bóng tối nhếch môi. Nhưng thiếu niên trong ngực ngủ rất không yên ổn, chỉ cần Cố Thiên Qua hơi động một chút, sẽ mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Làm sao vây?" Thẩm Đồng mắt còn chưa mở đã theo bản năng hỏi, tiếng nói lộ ra lo lắng và khẩn trương: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"... Không sao," Cố Thiên Qua vỗ nhẹ lưng người trong ngực, cảm giác hối hận và đau lòng lại một lần nữa dâng trào, "Ngoan, ngủ đi."

Hắn nắm chặt tay thiếu niên, cố gắng giúp cậu chìm vào giấc ngủ, nhưng thiếu niên vẫn nhíu mày, rõ ràng vẫn đang thấy bất an, giống như lo lắng cho hắn cả ở trong mơ.Trong lòng Cố Thiên Qua không biết là mùi vị gì. Vốn khổ nhục kế là để cho đối phương đau lòng, nhưng không ngờ ngay cả mình cũng đau.

Sao hắn lại cho rằng cậu không quan tâm hắn chứ. Chỉ là cậu không giỏi biểu đạt ra, nhưng nếu gặp chuyện gì, luôn luôn đều là người đứng ra đầu tiên.

Thẩm Đồng thật sự đang gặp ác mộng.

Cậu mơ thấy chính mình bay lượn trên Cửu Tiêu, mơ thấy một người đan ông vì cậu mà bị thương nặng, mơ thấy chính mình móc tim đưa cho đối phương, mơ thấy đối phương nói với cậu đây chỉ là một sự lợi dụng. Trong mơ chỉ là một vài hình ảnh vụn vặt, nhưng loại thống khổ móc tim này lại chân thật như thế, ngay cả nói cũng không thể nói nên lời, gần như không thở nổi, cơ thể tựa như bị cắt rời, sau đó bị nhét vào ngọn lửa, lục phủ ngũ tạng đều bị đốt thành tro bụi.Cho tới khi chuông báo thức bốn giờ sáng Thẩm Đồng mới tỉnh lại từ đau đớn trong giấc mộng, nhìn ra bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh, mà Cố Thiên Qua vỗ về dỗ dành cậu một đêm mới vừa mới ngủ. Trên lưng toát ra không ít mồ hôi lạnh, dính dính khó chịu, thế là Thẩm Đồng rõn rén đứng lên, chuẩn bị nhân lúc trời còn chưa sáng về nhà thay quần áo.

Lái xe về tới cửa nhà mình, nhân lúc bốn bề vắng lặng, trực tiếp dùng thủ đoạn tu chân nhẹ nhàng bay qua tường viện cao gần hai thước, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng khách.

Sau đó dựa theo trí nhớ lần mò tới cầu thang, đang chuẩn bị lên tầng, lại nghe được một tiếng nói trầm thấp truyền tới từ phía sau: "Về rồi?"

Đèn phòng khách cũng theo đó cạch một tiếng mở lên, bên trong nhà lập tức sáng bừng. Thẩm Đồng quay đầu lại, thấy Khổng Bách Ký mặt không biểu tình ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon phòng khách, ánh mắt tối tăm, khí thế lạnh lẽo, không biết đã ngồi bao lâu.

Thẩm Đồng không hiểu sao có chút chột dạ, giống như một thằng nhóc đi chơi về muộn mà bị phụ huynh túm được. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy mình không làm chuyện gì không dám gặp người, hơn nữa cũng thông báo rồi. Lập tức đi về phía Khổng Bách Ký, có chút quan tâm đi tới kéo tay anh: "Anh, sao anh còn chưa ngủ?"

Một giây sau lại vì bàn tay lạnh như băng của Khổng Bách Ký mà nhíu mày lại: "Sao lại lạnh như vậy! Trời lạnh như thế, sao anh không về giường nằm..."

Nhưng Khổng Bách Ký đã trực tiếp cắt ngang, hỏi: "Em đi đâu?"

"Cái kia, Cố Thiên Qua bị tai nạn xe, nên em ở lại chăm sóc anh ấy, em gọi cho anh không được..."

Khổng Bách Ký không nói tới chuyện mình không nghe điện thoại, cũng không hỏi chuyện Cố Thiên Qua bị đâm có thật hay không, chỉ hỏi: "Hôm nay em muốn tiếp tục ở với hắn đúng không?"

"Vâng," Thẩm Đồng thành thật gật đầu, "Em..."

Lời còn chưa hết, trời đất đột nhiên quay cuồng, bất ngờ không kịp chuẩn bị bị Khổng Bách Ký xoay người đè chặt trên ghế salon.

Khổng Bách Ký một tay chống lên ghế salon, một tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt tinh xảo của thiếu niên, giống như không chút để ý mà nói: "Đồng Đồng vậy mà cả đêm không về nhà, có phải nên phạt hay không?"

Thẩm Đồng lập tức cảm thấy bị cảm giác áp bách bao phủ, thân hình cao lớn gần như ngăn chặn toàn bộ ánh sáng trước mắt cậu, đập vào mắt chỉ có thể nhìn đến phần cằm lạnh lùng của đối phương, cậu không thoải mái nhúc nhích, "Anh..."

Khổng Bách Ký cúi đầu nhìn thiếu niên bị mình vây kín, hàng mi thật dài lay động như cánh bướm bất lực, khiến cho anh muốn cẩn thận phủng đối phương trong lòng bàn tay. Lực đạo vuốt vẻ của người đàn ông tăng thêm, lại khiến cho Thẩm Đồng cảm giác được một sự sợ hãi không nói nên lời. Lời của anh lại càng lộ ra cổ quái: "... Đồng Đồng, đừng tới chỗ của Cố Thiên Qua, hắn sẽ hại chết em..."

Tiếng nói của Khổng Bách Ký vô cùng thấp, gần như là thì thào tự nói: "... Hắn chính là ma quỷ vì báo thù mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí dụ dỗ em đưa trái tim Phượng Hoàng có thể hồi sinh vạn vật đưa cho hắn... Cho dù sau đó có hối hận nữa thì sao, sai chính là sai, cho dù thống khổ hơn nữa cũng đều là gieo gió gặt bão..."

Ngôn ngữ của đối phương thật sự có chút hỗn loạn không rõ, Thẩm Đồng chỉ miễn cưỡng nghe rõ một nửa, hoàn toàn không rõ anh trai nhà mình đang nói cái gì. Cùng lúc đó, cảm giác áp bách trên người ngày càng mãnh liệt, cảm giác hít thở không thông cũng theo đó ập tới, cuối cùng cũng không nhịn được muốn dùng chân khí đẩy đối phương ra.

Lại bị Khổng Bách Ký không tốn chút sức ẩn trở lại.

Ngay sau đó Khổng Bách Ký nâng cằm thiếu niên lên, chạm vào chóp mũi cậu, "Nói cho anh biết em muốn bị trừng phạt thế nào?"

Bóng ma dày đặc đang từng tấc phủ kín toàn thân,

Thẩm Đồng bị buộc ngẩng đầu, chỉ thấy đèn trần sáng ngời, người đàn ông đứng ngược sáng nhưng lại đột nhiên trở nên lạ lẫm, phong thái cao cao tại thượng, tôn quý như hoa, chói lóa tới không thể nhìn thẳng. Thẩm Đồng bị kinh ngạc chiếm cứ hết đầu óc, mở to hai mắt.

Chân khí Yêu Hoàng kỳ của bản thân người thường chắc chắn không thể có được, Cố Thiên Qua thân là chủ nhân không bị ảnh hưởng thì cũng thôi đi. Tại sao ngay cả Khổng Bách Ký cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thậm chí có thể dễ dàng áp cậu trở về?

"Đồng Đồng," Khổng Bách Ký phối hợp tiếp tục nói: "... Vậy thì phạt em trước khi vào học đều phải ở trong nhà không được ra khỏi cửa được không?"

Cho tới khi Thẩm Đồng bị khóa vào trong phòng ngủ vẫn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Mơ hồ cảm giác có thứ gì đó mất không chế, Thẩm Đồng đứng trong phòng ngủ, trong đầu không ngừng gọi cầu nhung trắng, hỏi thăm nguyên nhân chân khí mất đi hiệu quả. Chố lát sau, âm thanh hệ thống bén nhọn đột nhiên truyền tới: "Báo động khẩn cấp, báo động khẩn cấp, hệ thống nhận thấy công kích không rõ, ký chủ sẽ được mang tới thế giới tiếp theo, đợi sau khi loại trừ BUG rồi sẽ trở về."

Lời vừa dứt, ngay giây sau ý thức Thẩm Đồng trở nên mơ hồ. Bộ dáng đứng đó dần trở nên trong suốt, cuối cùng biết mất không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc Sau khi xuyên thành yêu tinh Tô nổ toàn thế giới của Lão Bích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hisuimetruyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.