Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3944 chữ

Năm mới năm nay của triều đại Đại Du xảy ra hai chuyện vô cùng trọng đại.

Đầu tiên là cuộc chiến kéo dài suốt ba năm với Bắc Hồ tại cửa khẩu Sóc Bắc cuối cùng cũng truyền tới tin chiến thắng, Đại Du giành được thắng lợi, thành công đánh đuổi Bắc Hồ ra khỏi biên giới Kinh Châu, ít nhất cũng giữ được bình yên cho biên giới trong năm năm. Sự kiện thứ hai chính là đương kim thánh thượng từ chỗ em ruột Tề vương của mình nhận một hoàng tử làm con thừa tự, dưới danh nghĩ Cẩn phi.

Tuy nói đều là con vợ nhỏ, nhưng vợ nhỏ của Hoàng thượng hoàn toàn không giống vợ nhỏ của Vương gia. Không ai cớ thể ngờ rằng Vũ Văn Dận con vợ nhỏ bị xa lánh và ức hiếp tại Tề vương phủ lại có thể biến hoá nhanh chóng, trở thành Hoàng tử tôn quý trong cung. Quan trọng hơn là con thừa tự của Hoàng thường, nếu như Vũ Văn Dận có thực tài, đồng thời không đi sai đường, rất có khả năng lên làm Thái tử.

Tin tức này vừa ra, lập tức mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn. Buồn đương nhiên là Tề vương phủ, khoảnh khắc Tề vương ở trên triều nghe được chuyện đó lập tức cắn chặt răng, nếp nhăn ở khoé miệng kéo dài xuống cằm. Lỗ mũi theo cảm xúc mà phập phồng, ngọn lửa không tên dày đặc xen lẫn vài tia sợ hãi không nói nên lời chiếm cứ cả trái tim. Hết lần này tới lần khác còn phải giả bộ như không có chuyện gì cười với các đại thần, thậm chí còn nhận được lời chúc mừng của một viên quan thường xuyên cùng lén lút đi dạo phố hoa.

Đây cũng thật sự coi như là một chuyện vinh hạnh, nếu như tương lai có một ngày Vũ Văn Dận làm Hoàng đế, như vậy thì ông ta chính là cha đẻ của Hoàng đế. Nhưng khi Tề vương nghĩ tới khả năng này, trái tim không nhịn được bắt đầu thắt chặt, giống như có con rắn lạnh như băng đang bò dọc sống lưng. Tề vương phi cùng Chính Dương đều vì chuyện này mà cắn nát ngân nha, ngoài khiếp sợ, thì ghen ghét mãnh liệt thiêu đốt như điên như dại.

Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ nhận Vũ Văn Dận làm con thừa tự, làm Hoàng tử.

Trước kia Thanh Đế từng có hai vị hoàng tử đều chết non, già dần theo năm tháng, chuyện chọn con thừa tự trước sau cũng phải làm. Thanh Đế cũng thật sự có ý định chọn một người trong hoàng thất làm con thừa tự, nhưng vì ánh mắt cao nên chậm chạp không quyết định. Mà Vũ Văn Dận cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ hai bàn tay trắng, ngay cả cha đẻ cũng không cần, sao có thể vượt qua đích tử mà được Hoàng thượng nhìn trúng?

Lại không biết rằng Thanh Đế coi trọng chính là hai bàn tay trắng của Vũ Văn Dận.

Thanh Đế chậm chạp không quyết định căn bản không phải vì ánh mắt cao, mà là không một đế vương nào nguyện ý đem quyền lực dâng vào trong tay người khác, cho dù là em ruột của mình cũng không được. Nếu là Vũ Văn Chính Dương, phía sau hắn còn có Tề vương và Tề vương phi, nếu như nhận hắn làm con thừa tự, phong làm Thái tử, thì ở trong mắt Thanh Đế, thiên hạ này giống như đã hoàn toàn rơi vào trong tay người bên cạnh hắn. Nói không chừng đợi Vũ Văn Chính Dương bước lên hoàng vị, sẽ vì danh phận của cha mẹ đẻ mà hao tâm tổn sức, thậm chí phong Tề vương làm Hoàng phụ, đây là chuyện Thanh Đế tuyệt đối không thể nhịn.

Mùi vị nắm giữ quyền thế cho dù là ai cũng không muốn buông tay, Thanh Đế không cần một đứa con thừa tự bối cảnh cao, chỉ cần một người có thể hoàn toàn sử dụng vì lão, thậm chí vô tình vô nghĩa lục thân không nhận. nếu không phải vì sợ làm hỗn tạp huyết mạch của Vũ Văn gia, lão thậm chí còn muốn tìm cô nhi.

Vũ Văn Dận cũng đúng lúc phù hợp với tất cả yêu cầu của lão. Mẹ đẻ của Vũ Văn Dận qua đời, gia tộc bên mẹ cũng không có người thân, cùng với cha đẻ Tề vương không những không có tình cảm, thậm chí còn có cừu hận. Cả Tề vương phủ đều không cho Vũ Văn Dận một chút ấm áp, chỉ có sự lạnh lẽo và khắc nghiệt. Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, hôm đó Tề vương nói rõ Vũ Văn Dận cùng Tề vương phủ về sau không còn chút quan hệ nào, cũng càng ngày càng truyền tới tai của nhiều người.

Thanh Đế thông qua lời nói, cử chỉ đưa ra đánh giá về tính cách Vũ Văn Dận, tính cách trầm ổn, tâm tư nguội lạnh, thời điểm cần tàn nhận thì tâm tuyệt đối không mềm, là một con sói cô độc có giá trị thuần dưỡng.

Trên đời này chỉ có người tàn nhẫn mới có thể thành Vua.

Vì vậy bên phía Thái hậu có dự tính này, Thanh Đế không suy nghĩ bao lâu lập tức đồng ý. Chuyện này vừa để cho Thái hậu lão nhân gia bà hài lòng, có thể khiến Cẩn phi vui vẻ, còn có thể ngăn chặn cái miệng của Ngự sử đài lúc nào cũng khuyên can lão nhanh chóng nhận còn thừa tự, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.

Vào ngày hai mươi tám tháng chạp, Thanh Đế chính thức tuyên cáo thiên hạ việc phong con thừa tự Vũ Văn Dận làm Thái tử, trong các quan viên cũng không có bao nhiêu người phản đối, thậm chí còn vui mừng mấy phần. Đại Du cũng không ổn định, Tây Bắc và Đông nam đều có nước khác rình rập, mà nước không thể một ngày không có chủ, kế thừa hoàng tộc là vấn đề lớn, ngai vị để trống lâu, thật sự khiến cho lòng họ lo lắng, nếu như Thanh Đế lỡ may xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ nhấc lên một mảnh hỗn loạn.

Tề vương phủ bên kia là buồn, Cẩn phi bên này là vui. Cẩn phi xuất thân con nhà binh, cha và anh đều chết trên chiến trường, cả nhà chỉ còn duy nhất mình nàng, sau khi vào cung lại không biết cách tranh đoạt tình cảm, trước sau vẫn chưa từng sinh lần nào, vốn tưởng đời này cứ như thế trôi qua, lại không ngờ lại gặp được chuyện ngoài ý muốn này.

Thái hậu cũng trải qua nhiều lần đánh giá mới lựa chọn Cẩn phi, địa vị Hoàng hậu thì quá cao, tần thì quá thấp, chỉ có thể chọn lựa trong mấy phi tử. Thục phi sau khi tang con thân thể không tốt, sợ là lực bất tòng tâm, gia thế nhà mẹ đẻ của Đức phi lớn, không dễ khống chế, chỉ có Cẩn phim thân phận lẻ loi, tính tình an phận, còn hiểu tri thức lễ nghĩa, cho dù thế nào cũng không thể tạo ra sóng gió lớn.

Có lẽ là có nhân tố đồng bệnh tương liên ở giữa, ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt giữa Cẩn phi và Vũ Văn Dận đều hài lòng với nhau, tuy tình cảm giữa người với người cũng không phải có thể xây dựng một sớm một chiều, nhưng nếu Cẩn phi bằng lòng dùng chân tâm đối đãi, Vũ Văn Dận cũng sẽ lấy lễ hiếu trả lại.

Theo như Tổ huấn, trước khi Hoàng tử vị thành niên đều sẽ ở cùng mẫu thân hoặc nhũ mẫu, khi được mười lăm tuổi có thể dựa vào phong vị mà xuất cung xây phủ hoặc đi tới đất phong của mình bên ngoài. Nhưng thân phận của Vũ Văn Dận lại có chút đặc biệt, nên hắn đã tự chọn một chỗ ở Đông cung đối diện với Tây cung của nhóm hậu phi.

Sắp xếp như thế rõ ràng tốt hơn cho Vũ Văn Dận, mặc dù Trường Đức cung không lớn, nhưng rất gần Sùng Văn quán, nơi các Hoàng tử tiếp nhận giáo dục, không ai dám có gan bắt nạt hoặc bất kính, còn có thể nuôi dưỡng được một nhóm nô tài trung thành mà hữu dụng.

Lúc trước Trường Đức cung vẫn trống trải, không có bao nhiêu nhân khí, vì vậy Cẩn phi dẫn theo nhũ mẫu bên người của mình qua lại rất nhiều lần, rất dụng tâm giúp Vũ Văn Dận chuyển những thứ còn thiếu vào. Dụng cụ ăn mặc của Vũ Văn Dận vẫn cần bổ sung, hôm đó đã có người Thượng Y cục đặc biệt tới cắt đo theo vóc dáng của Vũ Văn Dận, còn cung kính hỏi hắn có yêu cầu đặc biệt gì đối với hình thức quần áo, giày dép.

Vũ Văn Dận không có hứng thú gì với hình thức, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với vải vóc. Thái độ vô cùng nghiêm túc sờ soạng các loại chất liệu vải vóc một lần, lại chọn ra ba màu sắc, hoa văn khác nhau trong các loại vải tơ mềm thượng đẳng có xúc cảm tốt nhất, sau đó để cho Thượng Y cục làm vỏ chăn cho hắn.

Đại khái là lần đầu tiên gặp phải chủ tử không may y phục lại vội vàng làm võ chăn, nhóm thái giám Thượng Y cục lập tức sửng sốt, may mà người dẫn đầu trong chốc lát đã kịp phản ứng lại, hỏi: "Điện hạ, không biết cái chăn kia wor đâu, có thể lấy ra cho chúng nô tài xem được không?"Nhưng Vũ Văn Dận lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, nó còn đang ngủ."

Mấy thái giám lại lần nữa sửng sốt. Ặc, điện hạ, chuyện cười này không buồn cười chút nào."Điện hạ," Người cầm đầu kia giải thích: "Chúng nô tài cắt may theo số đó, thế nên cần phải biết chất liệu làm từ gì, dài rộng bao nhiêu..."

"Ta có thể nói cho các ngươi biết kích thước," Nhớ tới chăn nhỏ còn đang bám giường ngủ nướng, đáy mắt Vũ Văn Dận nổi lên nhu tình nhàn nhạt, giọng điệu cũng dịu dàng hơn vài phần, tiện đà giơ tay lên, để bên khóe miệng của mình, "Hiện tại đứng lên đại khái cao tới khóe miệng của ta,.. ừm, hoặc là đến chóp mũi."

Chăn nhỏ hình như giống hắn, chậm rãi lớn lên từng ngày theo thời gian, hiện tại chăn nhỏ rõ ràng đã cao hơn một chút so với lúc mới nhặt được. Vũ Văn Dận lại giang hai cánh tay: "Độ rộng thì lớn bằng khoảng hai cánh tay giang ra của ta. Chất liệu không rõ lắm, nhưng mà mập ùng ục, rất mền, rất bông, độ dày ban đầu có một bàn tay."

Nhóm thái giám vội vàng tập trung ghi chép, chẳng qua là trong lòng thoáng có chút kỳ quái. Vi khi nói chuyện ánh mắt Vũ Văn Dận hoàn toàn không giống như đang nói tới một cái chăn, giống như là đang nói tới tình nhân hơn. Vẫn là tình trạng ban đầu của thiếu niên, nói chuyện có chết cũng không tránh khỏi mối tình đầu.

Sau khi Thượng Y cục rời đi, Thượng Xá cục cũng có người tới thay màn cửa và rèm cửa sổ, trang bị thêm màn giường và màn trướng. Vũ Văn Dận hôm nay chân chính trở thành người đứng ở địa vị mà người người phải tôn kính, trong lòng lại không có bất kỳ sự đắc ý vênh váo nào. Bởi vì hắn biết tương lai còn con đường rất dài phải đi, mà hoàng thất vốn vô tình, huống hồ thích thì để ngươi sống, ghét thì khiến ngươi chết. Lúc thích có thể nâng ngươi lên tận trời, lúc chán ghét có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục. Tiến vào hoàng cung, phải cẩn thận hơn so với trong vương phủ, cho dù là vì hắn hay vì chăn nhỏ, cũng phải cẩn thận gấp mười lần mới được.

Không biết rằng chăn nhỏ đã thỏa mãn tới phồng cả người.

Cậu cảm thấy vận khí của mình thật sự quá tốt rồi, đầu tiên là lần lượt tìm được tử khí và bạch quang, hiện tại ngay cả vận đen cũng có, chính là xuất phát từ trên người Cẩn phi. Nghĩ tới nếu là vận đen, ăn hết bọn chúng ắt là sẽ có ích đối với Cẩn phi, liền không chút khách khí hút vài ngụm.

Thật ra thì chăn nhỏ tham ăn hôm qua khi nhìn thấy tử khí trên người Vũ Văn Dận càng ngày càng đậm, đã không nhịn được lén hút một ngụm nhỏ, linh lực đã tới trạng thái bão hòa. Một lần này, trong nháy mắt đã cảm giác được linh khí tràn vào từng lỗ chân lông, gần như muốn trào cả ra ngoài, ngay giây sau, toàn bộ chăn giống như vừa uống rượu say, hai chân bay bổng loạng choạng.

Từ sau lần bại lộ trước mặt Vũ Văn Dận lần trước, thuật ẩn thân của chăn nhỏ giống như mất đi tác dụng, mở ra chức năng 'Thấy được ai đó ẩn thân' cho Vũ Văn Dận. Thế là Vũ Văn Dận vốn đang đi theo nói chuyện với Cẩn phi chỉ thấy chăn nhỏ vốn đang thoải mái ngẩng lên đầu nhỏ đột nhiên lảo đảo, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo dùng góc chăn đứng dậy đi hai bước, lại giống như mèo nhỏ tìm đuôi của chính mình đứng tại chỗ quay vòng vòng.

Bộ dáng ngốc nghếch thật sự đáng yêu muốn chết, cuối cùng, chắc là đã tự quay mình đến choáng váng, vậy mà lại bịch một tiếng té ngồi lên mặt đất.

May mà sắc trời đã dần muộn, Cẩn phi nói xong lập tức đứng dậy trở về, Vũ Văn Dận tiễn nàng tới cửa, lại cho lui toàn bộ cung nữ và nô tại trong cung, ngay sau đó đóng cửa vội vàng xoay người, định đỡ chăn nhỏ trên mặt đất dậy.

Trong chớp mắt sắp chạm vào đối phương, đột nhiên cảm thấy một luồng khí kình mãnh liệt đánh tới, cả người bị văng ra, té xa tới mấy mét.

Chính là linh lực dư thừa trên người chăn nhỏ không hấp thu được, ngay cả bản cậu cũng không thể khống chế.

Thật ra thì Vũ Văn Dận cũng không bị quăng ra chuyện, nhưng ử thể đụng phải giàn hoa trong góc, vì thế chậu hoa phía trên rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nặng nề, khiến cho hai tiểu thái giám canh chừng bên ngoài nghe thấy mà hoảng sợ trong lòng, vội vàng tiến tới, cách một cánh cửa hỏi: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy, có cần chúng nô tài tiến vào phục vụ không ạ?"

Theo lý thì việc đầu tiên bọn họ phải làm là lập tức xông vào, nếu như chủ tử thật sự xảy ra chuyện, bọn họ có thêm mấy cái đầu cũng không đủ chém. Nhưng toàn bộ người Trường Đức cung đều biết, vị điện hạ này của bọn họ tuy thường ngày rất dễ nói chuyện cũng rất dễ hầu hạ, nhưng có hai điều cấm kỵ tuyệt đối không thể chạm, một là không được động tới chăn trên giường của hắn, hai là sau đêm không cần người ở bên cạnh hầu hạ, trừ khi được gọi, nếu không ai cũng không được ở lại.

"Không cần." Quả nhiên có tiếng nói nhàn nhạt truyền tới "Các ngươi đều lui xuống đi."

Hai tiểu thái nghe âm thanh vững vàng không có chuyện gì của chử tử, vội lui xuống, nhưng chăn nhỏ vì ngộ thương Vũ Văn Dận mà khó chịu muốn chết, cơ thể cũng rất không thoải mái. Cảm thấy bụng vừa đau vừa trướng, muốn vươn góc tay ra xoa bụng, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Vũ Văn Dận một lần nữa đứng lên lập tức phát hiện tình trạng của đối phương có chút không đúng, hai vệt hồng nổi lên trên nền chăng trăng tinh, nhưng lần này rõ ràng không phải là xấu hổ, mà là khó chịu, nhất thời vội vàng, chẳng quan tâm tới vừa bị quăng ra ngoài thảm hại, lần nữa vươn tay về phía chăn nhỏ.

Chăn nhỏ hiển nhiên không chút nghĩ ngợi lập tức tránh khỏi tay của hắn, luống cuống tay chân lê lết trên đất lùi về phía sau, cuối cùng sợ tới mức tung mình một cái, vậy mà lại cuộn mình lăn về phía một góc tường.

Mùa đông kinh thành luôn luôn rét lạnh, nhiệt độ trên đất về đêm có thể tưởng tượng được, Vũ Văn Dận nhìn chăn nhỏ vì sợ thương tổn đến hắn mà không ngại lăn trên mặt đất lạnh giá, một luồng hỏa khí đột nhiên vọt tới đỉnh đầu: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Không được nhúc nhích!!!"

Chăn nhỏ bị tiếng hét này mà run lên, lại thật sự không dám động, chỉ tủi thân rụt đầu lại. Lúc này Vũ Văn Dận cách chăn nhỏ hơn một mét cũng cảm giác được khí kình trên người nó, vậy mà còn mạnh hơn lúc nãy, sợ làm cho chăn nhỏ lo lắng, không dám tùy tiện tới chạm vào nó, chỉ có thể cố hết sức nhích từng chút về phía trước.

Đợi tới khi khoảng cách chỉ còn khoảng một cánh tay thì làm sao cũng không thể tiến gần hơn nữa, Vũ Văn Dận đoán chắc là chăn nhỏ gặp vấn đề gì đó trong lúc tu luyện, nhưng lại không biết giúp nó thể nào, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Nhìn bộ dáng cuộn thành một cục rất không thoải mái của nhóc con kia, trong lòng Vũ Văn Dận càng thêm lo lắng, nhớ tới thoại bản từng xem qua nói yêu tinh vốn phải uống máu của hài đồng nam nữ để tu luyện, bản thân tuy không phải đứa trẻ bảy, tám tuổi, nhưng vẫn còn chưa xuất nguyên dương, lập tức xoay người, định đi tìm con dao tới rạch lấy ít máu xem có tác dụng hay không.

Chăn nhỏ chỉ thấy Vũ Văn Dận xoay người bỏ lại cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, thậm chí không nhịn được có xúc động muốn khóc.

Tuy tủi thân, nhưng cậu biết là lỗi của mình, không thể trách đối phương. Là cậu không suy xét tới hậu quả khi tham ăn vận xui này, còn khiến Vũ Văn Dận ngã văng ra ngoài. Rõ ràng Vũ Văn Dận đối với cậu tốt như vậy, còn kiên nhẫn bồi cậu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, lại tắm rửa sạch sẽ cho cậu...

Nhưng cậu lại chọc cho đối phương tức giận.

Đối phương tức giận với cậu rồi.

Cũng không biết thế nào, nghĩ tới điều này, chăn nhỏ không nhịn được càng ngày càng thương tâm. Hơn nữa thân thể nhiều lần dâng lên cỗ khó chịu, len lén nấp ở góc tường rơi nước mắt.Chớp chớp mắt, một giọt nước mắt vô cùng đột ngột rơi xuống. Lăn tròn ở trên chăn nửa vòng, cuối cùng ngoan ngoãn đắm chìm vào trong chăn.

Cả người chăn nhỏ đều co thành một cục, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì khiến người khác nghe thấy. Chỉ có từng giọt nước mắt rơi dọc theo chăn, thuận theo hốc mắt rơi ra ngoài, bại lộ hoàn toàn nội tâm của chủ nhân.

Vũ Văn Dận đi ra ngoài hồi lâu mới tìm được dao, sau thật vất vả quay trở lại, thì lại nhìn thấy một chăn nhỏ đang trốn ở góc phòng khóc thút thít.

Hai góc chăn quấn quanh người, nước mắt giống như mất khống chế mà tí tách rơi xuống, Vũ Văn Dận lập tức hoảng sợ, "Xảy ra chuyện gì vậy? Rất khó chịu sao?"

Lén khóc nhưng lại bị phát hiện, chăn nhỏ cảm thấy rất mất mặt, nhưng nước mắt không hiểu sao một khi bắt đầu thì không ngừng lại được. Vũ Văn Dận vội vàng hỏi tiếp: "Có phải bị đau chỗ nào không?"

Nhóc con kia sắp đem chăn khóc thành chăn ướt rồi, thân thể cũng vì thế mà xẹp xuống. Vũ Văn Dận thật sự sợ cậu khóc hỏng người, lo lắng tới mức tông giọng không khỏi cao lên: "Không được tiếp tục khóc!"

"... Ô ô, ngươi hung dữ với ta!" Một giọng nói mang theo tiếng nức nở đột nhiên truyền vào bên tai Vũ Văn Dận "≧︿≦ Ngươi quát ta!"

Âm thanh nhỏ nhẹ rất dễ nghe, còn lộ ra chút cảm giác nãi thanh nãi khí, lại khiến cho da đầu Vũ Văn Dận như có một dòng điện tê dại.

Đây là, tiếng của chăn nhỏ?

Vũ Văn Dận sững sờ trong chốc lát, trong lòng không hiểu sao trở nên kích động, mạnh mẽ chặn lại dao động cảm xúc nói: "Ta hung dữ với ngươi lúc nào?"

"... Ngươi chính là hung dữ với ta." Cuối cùng chăn nhỏ cũng ngừng khóc, nhưng lại rung lên làm ra động tác khóc nấc, hai góc chăn nhỏ cũng theo đó run rẩy, "Ngay lúc nãy!"

"Thật xin lỗi, mới vừa rồi trong lòng ta gấp quá, giọng điệu có hơi nặng." Vũ Văn Dận lập tức nói xin lỗi, hơn nữa giọng điệu lúc này rất nhẹ, rất ôn nhu: "Ta chỉ là lo lắng ngươi tiếp tục khóc nữa thì cơ thể sẽ khó chịu... Ta thích ngươi còn không kịp, sao có thể hung dữ với ngươi được?"

Chăn nhỏ ngẩn người, hai góc chăn nhỏ dịch dịch, cuối cùng lại xấu hổ che mắt lại.

Chỉ có điều cậu vẫn đang đánh nấc, cứ cách vài giây cả chăn lại nhích một cái. Vũ Văn Dận đã hoàn toàn thăm dò được tính tình của chăn nhỏ, thông minh lại nhạy cảm, hơn nữa có chút yếu ớt, phải sủng ái, không được hung dữ, nếu không sẽ lập tức cảm thấy tủi thân. Thời điểm tủi thân nhất định phải vuốt lông, chỉ cần vuốt lông nhóc con kia rất nhanh sẽ ngoan ngoãn lại, nghe lời muốn chết.

Trải qua một hồi cảm xúc phập phồng như thế, chăn nhỏ lại vui mừng phát hiện linh khí không thể hấp thu trên người, đã có thể dần dần khống chế, không gây thương tổn cho Vũ Văn Dận nữa. Lập tức lăn lăn cọ tới bên cạnh Vũ Văn Dận, chủ động lấy lòng hắn, mở ra thân thể nói: "Bụng trướng, muốn xoa xoa."

Bạn đang đọc Sau khi xuyên thành yêu tinh Tô nổ toàn thế giới của Lão Bích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hisuimetruyen
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.