Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở cửa

Tiểu thuyết gốc · 552 chữ

Tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện:

Căn phòng của tôi nằm ở trên lầu, chỉ cần bước ra khỏi ban công nhỏ thì có thể thấy đường chính. Nhà tôi không hẳn có sân, cổng chỉ là cửa cuốn nên trên cửa là phòng tôi.

Hôm đó trời cũng khá là khuya, cộng với tình hình dịch thì chả có ai dám ra đường. Trời tối đen như mực, lập lòe vài ánh đường vàng. Tôi đứng ngoài ban công hóng một chút gió, cho đến khi tôi thấy điều kì dị.

Tôi đã thấy một bóng dáng của ai đó bước đi trên con đường vắng vẻ. Một người phụ nữ (tôi không chắc) với dáng đi khập khiễng. Bà ta mặc đồ lôi thôi, nhếch nhác cũng với mái tóc rối xù . Tôi lấy làm thắc mắc mà thôi cũng kệ. Tôi thấy mát hơi một chút thì vào phòng cài chốt cửa cho cẩn thận, trèo lên giường nhắm mắt lại.

"Cộc, cộc, cộc..."

Không hiểu sao có tiếng gõ cửa, lúc ấy tôi cũng gần như vào giấc. Tôi mặc kệ.

"Cộc, cộc, cộc..."

"Mở cửa, mở cửa."

Tôi thề là tôi nghe rõ ràng tiếng gõ theo sau đó là một giọng nói trầm thều thào. Tôi liều mở ti hí đôi mắt. Trời ơi! Có người phụ nữ đứng ở ban công, bà ta y chang người tôi vừa thấy lúc nãy. Trông mặt bà ta méo mó, áp sát vào cửa kính quan sát mọi thứ xung quanh. Tôi chắc bà ta đã thấy tôi. Tôi sợ hãi quay mặt vào tường, giả vờ ngủ không nghe thấy gì.

Tôi nín thở lắng nghe. Bà ta không gõ nửa, thay vào đó là đập cửa. Bà ta gằn giọng đòi mở cửa, còn tôi nằm im thin thít. Mỗi tiếng đập khiến tôi càng sợ hãi, tôi vẫn mặc kệ bà ta.

Bà ta càng đập mạnh hơn, không ngừng kéo giật cánh cửa. Tôi nghĩ cánh cửa này không thể chịu nổi nữa.

"Mở cửa, mở cửa mau." - Bà ta hét lên đầy giận dữ.

Tôi co rúm người lại trong chăn. Trong đầu tôi xuất hiên một suy nghĩ, đó chính là gọi ba mẹ. Nếu gọi thì mình sẽ được cứu, còn không thì bà ta sẽ biết mình còn thức.

Bà ta càng đập cửa điên cuồng như muốn phá nát tấm kính. Tôi biết đã đến lúc, đành phải nhắm chặt mắt, hít một hơi hét thật to.

"Ba mẹ ơi, cứu con."

Họ tức tốc chạy tới phòng, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đành chỉ ra cửa, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra. Bóng dáng bà ta đã biến mất, dấu ấn còn lại là những vệt đen bàn tay trên tấm kính, vệt bàn chân trên sàn. Khi đó tôi mới biết bà ta không phải là người.

Kể từ đó, tôi đã xin ba mẹ mình mua rèm vì tôi không muốn để ai nhìn tôi trong khi ngủ. Trước khi ngủ, tôi cũng đã khóa cửa thật kĩ để bà ta không thể vào đây.

Một lời khuyên chân thành: Trời khuya thì đùng nhìn ra ngoài, để ý dáng hình ai đó kì lạ và ngủ nhớ khóa chặt cửa.

Bạn đang đọc Scary Story sáng tác bởi Bach_Van_Yen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bach_Van_Yen
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.