Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao lại muốn giết tôi?

Tiểu thuyết gốc · 4405 chữ

(Tôi: Sao anh lại chịu đựng một mình không nói cho mọi người biết vậy?

Đức: Có gì to tát.

Thanh Thảo: Lại còn không nữa? Anh xíu chút nữa thì mất mạng đó.

Đức: Đừng có làm quá lên vậy.

Thanh Thảo: Đồ ngốc. Tảng đá cứng đầu, không biết tự chăm sóc cho bản thân. Sao anh không chết quách đi, sống làm chi?

Đức: Cô đang lo lắng cho tôi đó hả?

Thanh Thảo: Không. Không hề. Anh sống chết có liên quan gì tới tôi chứ.)

---

Trời còn tờ mờ sáng, Đức đã kêu Thanh Thảo dậy và nói cô chuẩn bị để lên đường. Thanh Thảo vờ như không nghe bất cứ điều gì, lấy chiếc áo khoác trùm kín đầu, không nghe không thấy, để tiếp tục được ngủ nướng thêm. Nhưng chính hành động đó lại khiến Đức càng tức giận hơn, Đức giật phắt chiếc áo choàng ra khỏi người Thanh Thảo và ném nó xuống đất, rồi quay người bỏ đi. Thanh Thảo bị hành động đó làm cho giật mình, mở mắt ngơ ngác ngồi dậy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thanh Thảo ưỡn người một cách lười biếng, ngáp một cái thật dài, mắt lờ đờ ngồi ngật ngà.

-Còn không mau đi. - Đức đi được vài bước, biết là Thanh Thảo vẫn chưa chịu đi liền dừng lại lớn tiếng nói.

Thanh Thảo giật mình, tròn mắt nhìn Đức. Không hiểu hôm nay anh ta lại bị làm sao nữa, quay sang nhìn Tuấn đang đứng cạnh nhặt chiếc áo choàng dưới đất lên, tỏ ý hỏi Tuấn có biết chuyện gì không. Tuấn nhặt áo choàng lên khoác lên người và chỉ nhún vai mỉm cười rồi ra hiệu cho cô mau đi theo Đức. Thanh Thảo phụng phịu đứng dậy đi theo sau Đức, trong lòng không cam tâm liền ở sau hết đấm lại đá rồi lườm nguýt, lẩm bẩm nói những câu mà chỉ mình cô nghe thấy và và cũng chỉ mình cô mới hiểu.

-Còn không đi nhanh. – Đức dừng khựng lại, vẫn không quay lại nhìn Thanh Thảo mà chỉ thả một câu vô cùng lạnh lùng.

-Vâng vâng, nô tì đi nhanh đây. – Thanh Thảo cố tình kéo dài giọng, bĩu môi và chạy theo đến sát bên cạnh Đức.

Tuấn đằng sau nhìn cảnh tượng này của hai người thì chỉ biết cười lắc đầu. Cô bé này giống như cỏ dại vậy, dù đi tới đâu cũng có thể dễ dàng thích nghi và sống tốt được, nên anh không cần phải lo lắng cho cô nhiều, nhưng người mà anh lo lắng hơn cả dì Mai. Đến giờ anh vẫn không hiểu lý do hai người xuyên không là gì.

-Này, đi nhanh lên.

Thanh Thảo quay lại thấy Tuấn vẫn đang đứng lặng lẽ trầm ngâm liền lên tiếng gọi khiến dòng suy nghĩ của Tuấn bị gián đoạn. Tuấn ngước mặt nhìn lên và mỉm cười với Thanh Thảo. Suốt gần 3 năm qua, những giả thuyết anh đưa ra cũng không có cách nào xác thực được. Đây là điều mà khó có thể dùng khoa học và những kiến thức thông thường để giải đáp được. Nhưng nói chung, dù có muốn làm gì thì cũng phải có cả Thanh Thảo, nếu thành công, hai người sẽ cùng nhau trở về hiện tại. Tuấn nghĩ và chạy nhanh về phía Thanh Thảo thì thầm.

-Này, mày phải vào cung sao? Chúng ta cần phải nghĩ cách để trở về.

-Tao cũng không muốn quay trở lại cung, nhưng mà,… - Thanh Thảo bỏ dở câu nói và quay sang hậm hực liếc xéo Đức.

Không biết Đức có gắn máy trợ thính hay có mắt đằng sau lưng không nữa, ngay lúc đó, anh quay lại nhìn Thanh Thảo khiến cô giật bắn người.

Nhưng tại sao nhìn khuôn mặt hắn lại trắng bệch như vậy chứ? Còn mồ hôi đầm đìa nữa, mới đi có một chút thôi mà?

Trời bắt đầu sáng dần và Thanh Thảo nhìn rõ nét mặt của Đức, cô lo lắng chạy nhanh đến cạnh bên xem.

-Sao người anh nóng thế này. – Thanh Thảo đưa tay lên sờ vào chán của Đức và giật mình.

Cô nắm lấy cánh tay phải của Đức và hỏi. Nhưng, đến lúc này, cô mới phát hiện ra, áo anh không phải là dính máu của người khác mà là anh đã bị thương. Hôm qua tất cả mọi người đều vất vả chống cự với địch rồi lại gấp rút lên đường, sau đó trời trong rừng lại tối quá nhanh khiến mọi người không thể nhìn rõ vết thương trên người Đức. Đến lúc này, Đăng Mạnh Huỳnh cũng mới nhận ra vết thương trên cánh tay của Đức, lo lắng chạy qua nhưng chưa kịp nói gì thì Đức, cả người đã không còn chút sức lực và lả đi trên vai của Thanh Thảo.

-Này, này, anh sao vậy, mau tỉnh lại đi. – Thanh Thảo sốt sắng.

Mấy người cẩm y vệ cũng lo lắng không kém, đặc biệt là Đăng Mạnh Huỳnh. Bình thường, chỉ cần Hoàng thượng có bất cứ điểm gì tổn thương dù là nhỏ nhất, anh cũng là người đầu tiên sẽ phát hiện ra, ngay lập tức. Vậy mà, từ chiều qua đến giờ anh không hề nhận ra vết thương trên người của hoàng thượng. Cũng đã quá sơ suất rồi. Cái cô gái Thanh Thảo này khiến người ta quá phân tán tư tưởng. Anh tự dặn lòng sau này cần phải cẩn thận, để ý hơn nữa. Đăng Mạnh Huỳnh xem xét tình hình, nghĩ không thể để chậm trễ, cần phải đưa hoàng thượng hồi cung ngay lập tức, liên lên tiếng nói mọi người đi sau, còn bản thân thì cõng hoàng thượng trên vai và dùng khinh công di chuyển trước. Thanh Thảo cũng lo lắng nhanh chóng chạy theo sau. Bỏ lại một mình Tuấn cùng với câu chuyện dang dở.

*

Cả hoàng cung nhốn nháo. Tất cả những ngự y giỏi nhất được điều động đến chờ ngoài cung của hoàng thượng. Theo như chỉ thị trước đó của hoàng thượng thì chỉ có Thanh Thảo được động vào người của hoàng thượng nên tất cả cung nữ cũng chỉ đứng ngoài chạy việc, chỉ có Thanh Thảo ngày đêm túc trực bên cạnh, hết thay khăn trên trán lại bón thuốc rồi còn hỗ trợ ngự y thay băng cuốn tay dính đầy máu. Thanh Thảo liên tục một ngày một đêm ở bên cạnh không rời hoàng thượng nửa bước, chốc chốc lại sờ trán người xem đã hạ nhiệt chưa, rồi lại lau khắp người cho hoàng thượng giúp thân nhiệt hạ bớt. Đến ngày thứ hai, Thanh Thảo kiệt sức, thiếp đi bên long sàng lúc nào mà không hay. Đúng lúc đó, hoàng thượng dần lấy lại tiềm thức, từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Trong làn sương mờ ảo đó, anh thấy Thanh Thảo đang ngục bên long sàng, cô vẫn nắm chặt chiếc khăn ẩm trong tay và tay trái thì nắm lấy cánh tay của anh như níu giữ. Thanh Thảo là một cô gái có ngoại hình khá bình thường không có gì nổi bật so với các cô gái khác, thậm chí, nếu để so sánh với dàn mỹ nữ được tuyển chọn để thi tú hàng năm thì có lẽ cô có thể được ví như quạ giữa bầy thiên nga cũng không ngoa, vậy nhưng, hình ảnh cô lúc này, trong mắt anh, lại đẹp hơn bất cứ một ai mà anh đã từng gặp. Anh bất giác đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mai đang rơi xuống mặt của cô. Cô khi ngủ nhìn ngoan ngoãn và vô cùng đáng yêu. Không còn tỏ vẻ cố chấp cứng đầu thường ngày. Khuôn mặt thì toát lên vẻ hạnh phúc mãn nguyện. Bàn tay vừa vén tóc mai của Thanh Thảo qua bên tai cũng vô thức lướt xuống làn môi đỏ mọng dường như đang mỉm cười thỏa mãn. Đức dùng đôi mắt trìu mến nhẹ nhàng lướt ngón tay cái mân mê bờ môi của Thanh Thảo. Đúng lúc đó, Thanh Thảo nhíu nhíu mắt và vươn vai tỉnh dậy, Đức giật mình thu tay về và ngồi bất động, hoang mang như vừa bị bắt gặp đúng lúc đang làm việc xấu.

-A…Anh tỉnh rồi à? – Thanh Thảo thấy Đức đã tỉnh dậy thì vui mừng reo lên.

-Ừ. – Đức vẫn có chút ngượng ngùng bởi hành động vừa rồi của mình.

-Anh ngốc quá, anh có biết là tôi đã lo lắng thế nào không hả? Bị thương sao không nói gì, trong rừng đâu có thiếu cây thuốc cầm máu, nếu biết thì tối đó, tôi đã đi tìm cho anh rồi. Vậy thì đâu đến mức ra nông nỗi này chứ. Anh có biết là ngự y nói chỉ thêm chút nữa, cánh tay anh sẽ viêm, không thể chữa trị mà phải bỏ không hả? Sao anh ngốc quá vậy, không biết lo lắng cho bản thân gì cả. – Thanh Thảo mắt dưng dưng xót xa nhìn cánh tay bị thương và khuôn mặt nhợt nhạt của Đức, tức giận mắng xối xả.

-Cô lo lắng cho trẫm sao? – Bỏ qua việc Thanh Thảo mắng mình. Ánh mắt Đức xoáy sâu vào trong đôi mắt đang dưng dưng như muốn khóc của Thanh Thảo và hỏi một câu không liên quan.

-Tất nhiên rồi. Tự dưng một tên khỏe mạnh ngày nào cũng đi bắt nạt tôi lại mặt mày nhợt nhạt xỉu đi trên vai tôi, anh nghĩ tôi có sợ không hả? – Thanh Thảo càng lớn tiếng hơn.

Đức nghe vậy liền hạnh phúc mỉm cười ngây ngốc quay sang nhìn Thanh Thảo. Thanh Thảo giật mình trước phản ứng không ngờ tới này của anh. Bình thường, chắc anh đã gạt phắt cô sang một bên hoặc vênh mặt lớn tiếng mắng cô vì tội “Hỗn xược, lại dám lớn tiếng với trẫm” rồi. Thanh Thảo lo lắng đưa tay phải lên sờ trán Đức rồi tay trái sờ trán mình, đã giảm sốt rồi.

Anh ta có bị nhiễm trùng lên não rồi không nhỉ? Sao lại cười kiểu ngốc nghếch vậy chứ?

Thanh Thảo lo ngại nhìn Đức và nghĩ.

Đúng lúc đó, tiếng của thái giám bên ngoài lanh lảnh vọng vào.

-Hoàng Thái hậu giá lâm.

Thanh Thảo giật mình vội vàng đứng lui sang bên phía góc chân long sàng. Hoàng Thái hậu còn rất trẻ, tuổi đời thì chỉ mới hơn ba mươi nhưng diện mạo nhìn như mới đôi mươi, vô cùng trẻ trung xinh đẹp. Thật đáng tiếc cho một tuổi xuân, bị trói buộc, chôn vùi nơi chốn Hoàng cung này. Mặc dù, Hoàng thái hậu, người luôn tỏ ra cao quý, toàn thân khoác vàng, nhưng Thanh Thảo mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thái hậu lại chỉ có duy nhất một tâm trạng thương xót. Nhớ lại hồi cô sống với mẹ, dù không được coi là sống trong nhung lụa, thỉnh thoảng vẫn có những ngày bà cô ốm nhập viện, mẹ lo xoay chạy tiền khắp nơi, nhà cô suốt cả tuần chỉ ăn muối vừng và dưa muối, thậm chí có những ngày mẹ cô ở viện về muộn, buổi tối cô chỉ ăn cơm với đường nhưng, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ngày ngày sơn hào hải vị, vàng bạc đầy mình nơi đây.

-Hoàng thượng, người tỉnh rồi sao? Người có biết ta đã lo lắng như thế nào không? – Hoàng Thái hậu nhè nhẹ ngồi xuống bên long sàng, nắm lấy tay của Hoàng thượng thương tâm nói.

-Trẫm xin lỗi vì đã để mẫu hậu phải bận tâm. Nhưng trẫm không sao, chỉ là vết thương nhẹ. – Mặc dù khuôn mặt vẫn xanh xao không sắc khí nhưng ngữ điệu của Hoàng thượng vẫn điềm đạm, đầy khí chất như hàng ngày.

-Người còn nói không sao? Người đã bất tỉnh hai ngày một đêm rồi đó. – Hoàng thái hậu nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt giận dữ có phần trách cứ nhưng lời nói lại đầy ắp lo lắng và yêu thương.

Nhìn cảnh tượng này Thanh Thảo mới có thể cảm nhận không khí gia đình trong cái hoàng cung lạnh lẽo này. Nhiều lúc, cô còn quên mất trong Hoàng cung là nơi những người có quan hệ gia đình cùng sống với nhau. Nơi đây, mọi thứ đều phải giữ lễ nghĩa, không được thoải mái nói chuyện hay nô đùa, biểu lộ tình cảm tự nhiên, mỗi hành vi cử chỉ đều bị mọi người soi mói, đưa ra phán xử, rồi những ganh đua, đố kỵ, những mưu tính, … Đến cả hai người cao cao tại thượng, trên vạn người kia, cũng không thể thoải mái nói chuyện bày tỏ tỉnh cảm với nhau. Ôi, hằng hà sa số những điều chán ghét. Lý do khiến cô chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này.

Những dòng suy nghĩ linh tinh của cô vừa kết thúc thì đã thấy Hoàng thái hậu đứng lên rời bước ra về. Câu chuyện mẹ con mùi mẫm cũng chỉ có thể kéo dài đến vậy mà thôi.

-Thanh Thảo, lấy cho trẫm cốc nước.

-A, được.

Câu nói của hoàng thượng giúp Thanh Thảo thoát khỏi những dòng suy nghĩ viển vông. Thanh Thảo chạy vội qua rót một cốc nước rồi chạy lại, chỉ với quãng đường ngắn đó thôi nhưng nước trong cốc đã sóng sánh ra ngoài mất phân nửa. Thanh Thảo vội vàng hấp tấp cứ như thể sợ nếu Hoàng thượng không nhanh chóng được uống cốc nước này thì anh ta sẽ lại ngất ra đấy mất vậy.

-Cô làm gì mà chạy dữ vậy, nước bắn ra ngoài hết rồi. – Hoàng thượng nhìn Thanh Thảo vừa chạy vừa lấy một tay hứng nước bị sánh ra ngoài mà không nhịn được cười.

-Tôi…

-Hoàng thượng….

Thanh Thảo còn chưa kịp nói gì thì đã vang vảng bên ngoài cửa tiếng của Tôn Hạ Băng. Đúng là thiêng mà, Thanh Thảo còn đang nghĩ là tại sao chưa thấy cô ta đến cùng với Hoàng Thái hậu, cô ta đã xuất hiện rồi. Từ sau khi hồi cung, cứ chốc chốc cô ta lại đến xem tình hình của hoàng thượng, rồi còn đứng làu bàu, mắng chửi đổ hết mọi việc xui xẻo này lên đầu của Thanh Thảo nữa. Lần này, đúng là do lỗi của Thanh Thảo rủ hoàng thượng ra ngoại ô, khiến bọn cướp có cơ hội ra tay, là do lỗi của Thanh Thảo nên cô nhịn. Chỉ im lặng cúi đầu nghe mắng chửi mà không nói câu gì.

Trước khi lại phải nghe một màn ướt át của hai người này rồi nghe thêm những câu trút giận lên đầu mình của Tôn Hạ Băng, Thanh Thảo lẳng lặng chuồn ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Thanh Thảo sảng khoái vươn vai hít thở không khí trong lành. Mấy ngày qua chỉ bận rộn lo lắng chăm sóc cho hoàng thượng nên cô cũng không có tập luyện thư giãn gân cốt, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời được. Nghĩ đến việc này cô bèn hướng thẳng phía hoa viên, ngắm hoa thì thôi đi, nhưng có thể ra đó tận hưởng không khí bình yên và tập một bài võ cho người thoải mái.

Giờ mới có thời gian thảnh thơi để nghĩ về chuyện mấy hôm trước, thật không ngờ, cô xuyên không mà cũng không biết, sống nơi đây đã gần 3 năm cũng quá không quan tâm đến chuyện thiên hạ rồi, sống ở nước mình mà cứ nghĩ là sống ở bên Tàu. Cũng thật may vì cô không xuyên không đến đây một mình. Nếu không, có lẽ sẽ cả đời chỉ vô ích tìm cách trốn thoát nơi đây và tìm về Việt Nam. Nhưng thông thường trong tất cả các bộ phim xuyên không mà cô thấy thì khi người ta xuyên phải có một yếu tố đặc biệt tác động, kiểu như bị dòng điện cao thế chuyển vào người, đến một khu vực có lỗ hổng thời gian, hay là bị tai nạn, … Đúng rồi, hôm đó cô cũng bị xe tông, à không đúng, cô nhớ là cô chưa có bị xe tông trúng, hay bị tông rồi mà cô không biết vì đã xuyên không nhỉ?

Thanh Thảo vừa múa võ vừa suy nghĩ liên miên. Không biết có người đang quan sát mình từ xa. Người đó đột nhiên xông đến giao đấu với cô, Thanh Thảo bị bất ngờ sững sờ nhìn đối phương.

-Chỉ huy sứ Đăng Mạnh Huỳnh, anh làm gì vậy? – Thanh Thảo đỡ một chiêu và bật ra xa để tránh Đăng Mạnh Huỳnh.

Nhưng Đăng Mạnh Huỳnh lại không hề có ý định muốn dừng tay, anh ta lại xông đến phía của Thanh Thảo, ra một loạt những đòn nhanh và mạnh liên tiếp dồn dập. Thanh Thảo vừa đỡ vừa muốn né tránh nhưng, võ công của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Đăng Mạnh Huỳnh, chỉ sau hai chiêu, cô đã nhanh chóng bị anh ta đả thương và ngã gục xuống đất. Cô ôm vai nơi vừa bị Đăng Mạnh Huỳnh đánh thương, anh ta cũng đã nương tay với cô, chỉ dùng 1/10 phần công lực, nếu không, có lẽ cô đã mất luôn cánh tay trái này rồi.

-Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy hả? – Thanh Thảo oan ức hét lên.

-Cô được ai phái đến? – Đăng Mạnh Huỳnh lạnh lùng hỏi, không để ý đến thái độ tức giận và con mắt bốc hỏa đang nhìn mình của đối phương.

-Ai phái đến gì chứ? Anh uống nhầm thuốc rồi phải không hả?

Đăng Mạnh Huỳnh từ từ bước đến, tóm lấy áo cô và nhấc bổng người cô lên khỏi đất. Thanh Thảo bị bất ngờ chỉ biết hét lên một tiếng “A…” và đưa hai tay nắm lấy cánh tay đang nắm cổ áo của Đăng Mạnh Huỳnh.

-Quân tử động khẩu không động thủ, anh thả tôi xuống trước đi rồi có gì mình từ từ nói chuyện, nha. – Thanh Thảo thấy cứng không được đành xuống nước mềm mỏng ngon ngọt thuyết phục Đăng Mạnh Huỳnh.

-Nói. Ai phái cô đến tiếp cận hoàng Thượng? – Đăng Mạnh Huỳnh vẫn không hề lung lay, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô không chút thương xót, tưởng như chỉ cần cô không khai ra thì ngay lập tức có thể ném cô xuống hồ sen bên cạnh vậy.

-Tôi…tôi…được ông trời phái đến chăng? – Thanh Thảo thận trọng nói ra từng từ, vừa nói vừa ngó thái độ của Đăng Mạnh Huỳnh, anh ta hôm nay rốt cuộc làm sao vậy chứ? Tự dưng xông đến chẳng nói chẳng rằng đánh thương cô rồi còn bắt cô nói cái gì cô không hiểu gì hết.

-Cô chán sống rồi? – Đăng Mạnh Huỳnh khuôn mặt đầy sát khí nhìn Thanh Thảo. Rõ ràng anh không có ý đùa cợt ở đây. Hoàng thượng xưa này xuất cung hành tung và lịch trình đều bí mật. Chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng khi vừa đi cùng Thanh Thảo lại xuất hiện đám người kia. Anh không thể không nghi ngờ. Nhất là khi cô lại một mình trốn khỏi hang ổ của bọn chúng cùng một tên áo đen nhìn có vẻ như đồng bọn của bọn kia.

-A..a… Tha mạng, tôi không đùa đâu. Tôi không biết bơi. – Từ bé Thanh Thảo đã rất sợ nước do một lần cô bị rơi xuống hồ gần chung cư cô sống và suýt chết đuối nếu không có bố của Tuấn kịp thời đến giúp. Cô bị ám ảnh đến giờ nên mỗi lần nghĩ đến thôi là cô đã bủn rủn cả người. Người cô bắt đầu lạnh dần, cô khóc. Nước mắt chảy dàn dụa. – Thả tôi ra. Thả tôi ra.

Đăng Mạnh Huỳnh nhìn thấy cô khóc nức nở thì bỗng sững người. Anh luôn đi theo hoàng thượng nên mọi cử chỉ của cô ta anh đều nắm rất rõ. Cô ta ở bên hoàng thượng, không bao giờ tỏ ra yếu thế, ngay cả trước bất cứ ai, kể cả hoàng thái hậu hay các viên quan lại cũng không tỏ ra sợ sệt hay luồn cúi, thậm chí còn có phần ngông cuồng. Vậy mà, cô ta trước mặt anh, lại là một con mèo nhỏ, yếu đuối, cần người chở che. Đó là bản chất của cô ta hay cô ta, thật sự là một người đáng sợ, có thể nắm bắt tâm lý của bất cứ ai vậy. Đăng Mạnh Huỳnh cũng vô cùng bối rối, anh không biết có nên bỏ qua cho con người mà mình vẫn chưa biết rõ bản chất trước mặt này không. Phương châm của anh trước nay vẫn luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Vì vậy, sau một chút chần chừ, Đănh Mạnh Huỳnh không chút do dự, thẳng thay ném Thanh Thảo xuống hồ sen.

Thanh Thảo hoảng sợ hét lớn, vùng vẫy kêu cứu trong tuyệt vọng rồi dần chìm vào vô thức.

Hoàng thượng ngồi trong phòng, bị Tôn Hạ Băng khiến cho đầu óc nhức nhối, anh chỉ thấy cái miệng của Tôn Hạ Băng di chuyển luôn hồi mà không nghe được bất cứ điều gì cô đang nói. Nhìn nước trên sàn nhà, lại nhớ lại cảm giác thoải mái vui vẻ vừa rồi khi nhìn thấy Thanh Thảo luống cuống cầm ly nước cho anh cứ lởn vởn trong đầu của anh, anh bỗng bất giác mỉm cười.

-Hoàng thượng, người cười gì vậy, ta đang nói mọi người trong cung đã lo lắng như thế nào khi hoàng thượng không chút tin tức trong vòng hai ngày mà. – Tôn Hạ Băng giận dỗi, phụng phịu hỏi.

-Trẫm hơi mệt, trẫm muốn nghỉ ngơi. – Hoàng thượng mặt không biểu cảm, quay sang nói với Tôn Hạ Băng.

-A, vậy để ta ở bên quạt hầu hạ cho người nghỉ. – Tôn Hạ Băng vẫn không có ý tứ, nhất quyết ngồi lại không chịu rời đi, đã vậy còn tựa đầu vào vai của Hoàng thượng một cách tình tứ.

-Trẫm muốn đi dạo một chút, nằm suốt khiến người thật đau nhức. – Hoàng thượng biết không thể đuổi được cô ta đi, đành ngồi bật dậy, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành và tìm xem Thanh Thảo đang làm gì.

-A, vậy ta đi cùng người. – Đầu Tôn Hạ Băng đang tựa trên vai của Hoàng thượng bỗng mất cân bằng, cô ngã ra long sàng nhưng nhanh chóng ngồi dậy và bám theo hoàng thượng.

Hoàng thượng vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm, không biết cái cô bé này lại trốn đi đâu rồi. Nhưng khi người vừa định bước chân vào ngự hoa viên thì nghe tiếng Thanh Thảo hét và tiếp theo là tiếng một tiếng vật gì rơi xuống nước, ngay sau đó là những tiếng vùng vẫy trong nước và tiếng kêu cứu một cách yếu ớt vô vọng của Thanh Thảo. Hoàng thượng hoảng hốt chạy vào, chỉ còn thấy Thanh Thảo đang chìm dần xuống nước.

-Hoàng… - Đăng Mạnh Huỳnh nhìn thấy hoàng thượng chạy đến thì cũng giật mình, còn chưa kịp đưa lời biện minh thì đã thấy hoàng thượng lao mình xuống hồ.

-Hoàng thượng!!! – Cả Tôn Hạ Băng và Đăng Mạnh Huỳnh đều ngỡ ngàng hét lớn.

Và ngay lập tức, Đăng Mạnh Huỳnh cũng nhảy xuống hồ, trợ giúp hoàng thượng đưa Thanh Thảo lên bờ.

-Thanh Thảo, cô mau tỉnh lại.

Hoàng thượng hoảng sợ lớn tiếng lay gọi Thanh Thảo. Nhưng không hề thấy cô phản ứng. Hoàng thượng ngay lập tức ép ngực cho Thanh Thảo. Thanh Thảo ôm ngực ho liên hồi, cố gắng hít vào nhiều không khí nhất có thể. Thứ luôn ở xung quanh, bình thường cô không bao giờ để ý đến, giờ đây, với cô lại quan trọng quá chừng. Cô thở dốc liên tục, đầu choáng váng do thiết oxy.

-Thanh Thảo, cô không sao chứ. – Hoàng thượng vẫn hoảng sợ lay vai nhìn thẳng vào mắt của Thanh Thảo.

-Tôi không sao. – Thanh Thảo sau khi đã bình tĩnh lại liền cười mếu máo nhìn hoàng thượng.

-Tôi sao? Cung nữ này cũng thật to gan quá rồi. Còn... A… Cô nói được sao? – Tôn Hạ Băng vẫn vô cùng bất bình trước hành động vừa rồi của hoàng thượng, lại thêm việc bất ngờ thấy Thanh Thảo câm bỗng dưng nói chuyện bình thường thì liền hét lớn. – Cô lại dám khi quân, lừa dối mọi người. Cô đáng bị lăng trì, tru di tam tộc, đáng bị… A, hoàng thượng!!!

Tôn Hạ Băng còn đang định tuôn ra một tràng những cách xử tội đáng sợ khác thì bỗng thấy hoàng thượng ngã ngục xuống lòng của Thanh Thảo. Cô chạy đến ôm lấy người và khóc nức nở.

-Hoàng thượng, người mau tỉnh lại đi. – Khi hoàng thượng được Đăng Mạnh Huỳnh đưa đi rồi, Tôn Hạ Băng chạy theo được mấy bước thì quay lại trừng mắt nhìn Thanh Thảo – Tất cả là tại cô, hoàng thượng thân thể đã đang yếu, lại phải nhảy xuống nước để cứu một con cung nữ đang chết như cô. Cô hãy đợi đó. Ta sẽ không để yên cho cô đâu.

Thanh Thảo cả người ướt sũng nằm dưới đất, yếu đuối chống tay ngồi dậy và cũng đi theo mấy người họ để xem tình hình của hoàng thượng.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.