Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Đứa trẻ mang yêu khí.

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Sau đêm hôm đó hắn mỗi lần từ xa ngửi đến mùi Sesshoumaru liền chạy biệt tích. Cũng chả ai quan tâm đến hắn cả, sau vài lần hắn cào nát vài tên nào đó chọc đến hắn thì càng chả ai nhìn đến hắn.

Khá thoải mái. Dù chả được bao lâu...

Sau khi tập hợp đủ thì bọn họ liền tiến về sào huyệt của miêu tộc, để thuận tiện di chuyển nên những yêu quái mạnh với tốc độ nhanh đi đầu, yêu quái yếu hơn và tốc độ bình thường xếp giữa cùng tiểu yêu yếu đuối sẽ xếp cuối.

Đối với việc này Inuyasha hắn không phàn nàn gì, mặt khác yêu quái cũng là...

Chỉ là...

- Ta chỉ là một cái nho nhỏ bán yêu ngươi cho ta lên đầu hàng với mấy đại yêu quái làm gì? - Mặt hắn một bộ không mang xúc cảm mà nói.

Thật sự thì xung quanh ánh mắt quá bất thiện, Thiết Toái Nha hắn cũng đã có lại được, hắn thật không ngại chém chết bọn họ nhưng mà Sesshoumaru còn tại, hắn thật không có cách động tay.

Bọn họ còn dám đem khí đều thả ra, phải chịu cái thứ này của hơn ngàn yêu quái dồn một, thật không phải tư vị dễ chịu.

Sesshoumaru hẳn nên rõ trường hợp này sẽ xảy ra nếu hắn đứng ở đây mới đúng, hắn có nên nghĩ vì Sesshoumaru muốn cho hắn ăn hành?

Mà nếu Sesshoumaru thật muốn thì cứ lao lên tẩn hắn là được, chơi ám thương không phải Sesshoumaru phong cách. Sesshoumaru khinh thường làm vậy, cũng không bao giờ làm điều này, đó chính là kiêu ngạo của một thượng vị giả, hoàn mỹ nhất yêu quái.

.

.

.

...Ách ... Lạc * đề.

- Ta xuống cuối

- Ngươi đang khinh thường một nửa dòng máu chảy trong ngươi? - Sesshoumaru lạnh lùng nói làm chân hắn vừa nhấc liền ngừng, hắn mắt thsy vì khép hờ mà mở hoàn toàn làm mất đi vài phần thờ ơ lười biếng, thay vào đó là mang theo ít kinh ngạc rất nhanh bị thu hồi.

- Ta chẳng phải em ngươi. - Hắn nói, dù hắn muốn trả nợ Sesshoumaru, hắn chưa từng cũng không bao giờ nghĩ xem Sesshoumaru là anh mình.

Bọn họ chẳng phải anh em.

Thứ tình cảm đó, hắn từ kiếp trước, khi còn là yêu quái tại ấu niên kì, hắn đã ngừng hi vọng rồi.

Cả tình yêu, sự quan tâm, thậm chí ngay cả tình thương mẫu tử, tình bạn... với hắn, đều là hư vô mà thôi, đã không còn... từ rất lâu rồi.

Lần nữa quay về dáng vẻ lười biếng,  hắn nhún người liền vọt về tận cuối hàng, cả quá trình chưa từng quan tâm Sesshoumaru vẻ mặt thế nào, hắn đoán chừng Sesshoumaru cũng chẳng mấy để tâm, gương mặt càng là không chút biểu cảm.

Một lúc sau, đội ngũ bắt đầu xuất phát, hắn chọn đi cuối hàng, đôi khi sẽ lén ngủ trên vài thân cây trên đường.

Nhưng khi càng đến gần địa bàn miêu tộc, đặc biệt là những nơi con người cư ngụ, thứ còn sót lại chả có gì ngoài hoang tàn, đổ nát. Xung quanh căn bản không có cây để hắn leo lên ngủ một giấc an nhàn ... Vậy nên hắn đành đem lực chú ý tập trung vào một số chuyện khác.

Ánh mắt liền chuyển dời nhìn về phía tên nhóc loài người bám theo đoàn yêu không bỏ đã được một thời gian.

- Ngươi đi theo làm gì? - Hắn thoắt cái đã đứng không xa tên nhóc mà cất tiếng hỏi.

Cũng không biết vì tên nhóc nhìn hắn vô hại hơn lũ tiểu yêu hay vì hắn mang hình dáng khá gần con người mà tên nhóc bước lại gần hắn.

- Các ngươi muốn giết miêu yêu đúng không? Ta cũng muốn giết chúng! - Cậu nhóc nói, trong mắt ngập tràn thù hận.

Hắn đảo mắt đánh giá tên nhóc một ít, cuối cùng phi thân biến mất một hồi, khi trở về, hắn nhìn tên nhóc đó như cũ bám theo đoàn yêu.

Đem một nhành cây khổng lồ dài tận vài mét có thừa, rộng cũng quá một mét được dây thừng buộc chặt, chỉ cần cầm lên đầu dây là có thể kéo đi.

Hắn ném sợi dây cho tên nhóc.

- Đây là gì? - Tên nhóc hỏi.

- Cầm lên và kéo đi. Ngươi không kéo cũng được. Ta liền đem chân ngươi chặt đi. - Hắn hờ hững nói, nhưng mà tính uy hiếp trong lời nói căn bản không thể xem thường. 

-  Ngươi có thể bảo đảm. Ta kéo nó đi, ta liền có thể đi theo không? - Tên nhóc nói với giọng lạnh tanh.

- ~ Có thể. người khác muốn theo cũng là.

- Nếu muốn, thì tìm thêm vài người cùng kéo. - Hắn nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu.

Tên nhóc im lặng không đáp, hắn nhìn tên nhóc cố gắng cách nào thì khúc cây cũng chả nhúc nhích được một li.

Hắn nhàm chán ngồi nhìn tên nhóc mặc cho nhóm yêu đã đi trước một đoạn dài, khi trời bắt đầu sẫm tối, hắn vừa lúc muốn rời đi thì khúc cây dần nhúc nhích, mùi yêu khí cùng mùi con người nhè nhẹ truyền đến bên khoang mũi, là từ tên nhóc tỏa ra, nhưng hình dáng tên nhóc không thay đổi nhiều, chỉ là nhiều cơ hơn, gương mặt nhìn góc cạnh hơn và cả ánh mắt càng âm trầm hơn... cũng không biết đã bị pha loãng bao nhiêu lần nữa.

Hắn nhảy lên khúc cây, tên nhóc quay lại nhìn hắn.

- Tiếp tục kéo. - Hắn nói gần như là ra lệnh.

Tên nhóc cắn răng quay đầu vẫn bước ra từng bước, tốc độ càng ngày càng nhanh, hắn lúc này lại không tiếp tục nhìn mà ngả người ra sau ... ngủ.

●○●○●○●○●○●○●○●○●○

21:03 // CN. 20/09/2020.

Bạn đang đọc Sessinu: Tâm Tịnh Như Nước. sáng tác bởi Ageha_49
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ageha_49
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.