Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Đã Có Biện Pháp Khiến Cô Ta Cút Ra Khỏi Tô Gia

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

Chương 8: Tôi Đã Có Biện Pháp Khiến Cô Ta Cút Ra Khỏi Tô Gia

“Cậu buông tôi ra, trong nhà của chúng tôi, cậu không có tư cách nói chuyện.” Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Tưởng Lam, cương quyết không buông tay, đây là lần đầu tiên hắn có hành động cường thế như vậy ở Tô gia.

Nhìn vào đôi mắt của Hàn Tam Thiên, Tưởng Lam đột nhiên có chút chột dạ, cứ có cảm giác giống như thể hắn muốn giết mình vậy.

Tô Quốc Diệu thấy mọi người bất hòa lẫn nhau, vội chạy đến bên cạnh hoà giải: “Mọi người buông nhau ra trước đã, mọi chuyện đã đến nước này, náo loạn như thế thì có ích gì chứ, bây giờ chúng ta phải nỗ lực nghĩ cách để Nghênh Hạ hoàn thành chuyện này mới đúng.”

Sau khi Tưởng Lam buông Tô Nghênh Hạ ra, Hàn Tam Thiên mới buông tay, nói với Tô Nghênh Hạ: “Anh đi nấu cơm.”

Tưởng Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn cổ tay ửng đỏ, hung tợn nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm cách khiến cậu cút ra khỏi nhà chúng tôi, đồ bỏ đi!”

Lúc dùng cơm tối, Tưởng Lam không có mặt. Trên bàn cơm, Tô Quốc Diệu nói rất nhiều về chuyện bên bất động sản Nhược Thủy, trong lòng ông thực sự rất sợ hãi, nếu ngày mai Tô Nghênh Hạ không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn Tô Hải Siêu và thân thích Tô gia sẽ không bỏ qua bọn họ, và nếu thật sự bị đuổi khỏi Tô gia, bọn họ cũng xem như xong đời.

Sau bữa cơm tối, Hàn Tam Thiên tắm xong, trở lại phòng thì thấy Tô Nghênh Hạ đang ngồi ở trên giường, nhìn mình chằm chằm.

Hàn Tam Thiên trải đệm ra đất, nói với Tô Nghênh Hạ: “Ông chủ bất động sản Nhược Thủy là bạn học của anh.”

“Ồ.” Tô Nghênh thốt lên một tiếng, nhưng không hỏi gì thêm.

Trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ba năm qua, ngày qua ngày, tình cảnh này chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng hôm nay, tâm tình của Tô Nghênh Hạ có chút kỳ quái, đặc biệt là vừa rồi, khi Hàn Tam Thiên túm lấy cánh tay của Tưởng Lam, ánh mắt của hắn lúc đó, Tô Nghênh Hạ chưa thấy qua bao giờ.

“Sau này đừng đến công ty đợi em nữa.” Tô Nghênh Hạ đột nhiên mở miệng nói.

Hàn Tam Thiên hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Tô Nghênh Hạ lại biết chuyện này.

“Được.”

Tô Nghênh Hạ quay lưng về phía Hàn Tam Thiên, cắn chặt môi, trong lòng không hiểu sao lại gợn sóng.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể thoải mái ly hôn với Hàn Tam Thiên, nhưng hôm qua khi Tưởng Lam đề cập đến vấn đề này, cô mới phát hiện rằng bản thân mình làm không được.

Người đàn ông này, mặc kệ hắn cỡ nào hèn nhát, cỡ nào vô dụng, thế nhưng suốt ba năm qua, hắn vẫn luôn bảo vệ mình.

Mặc kệ người ngoài chỉ trích hắn ra sao, mặc kệ thái độ của mình đối với hắn có bao nhiêu lãnh đạm, thì khi đứng trước mặt mình, hắn luôn tươi cười xán lạn.

Lòng người vốn là tấm thịt mềm, Tô Nghênh Hạ không phải kiểu lòng gan dạ sắt, vả lại, hiện tại cô đã sớm hình thành thói quen có hắn bên cạnh.

“Anh cứ đến trước cửa công ty cửa, đón em.”

Hàn Tam Thiên nghe như thể sét đánh ngang tai, trố mắt nhìn bóng dáng nằm nghiêng của Tô Nghênh Hạ, nét mặt dần dần trở nên dạt dào hạnh phúc.

Tô Nghênh Hạ không thấy nét mặt của Hàn Tam Thiên, đợi mãi không thấy hắn trả lời, còn tưởng rằng hắn không muốn, bất mãn nói: “Nếu anh không nguyện ý thì thôi vậy.”

Hàn Tam Thiên vụt một cái bật ngồi dậy, kích động nói: “Nguyện...Nguyện ý, anh nguyện ý.”

Tô Nghênh Hạ cảm nhận được sự kích động của Hàn Tam Thiên, nước mắt như hai hàng trân châu đua nhau chảy xuống, hóa ra thứ hắn muốn, chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu.

“Ba năm qua, thực xin lỗi anh.”

Ngày hôm sau, Tô Hải Siêu ngồi trong văn phòng, nhìn vào điện thoại, cười đến mức cả người ngả nghiêng, cười đến mức trào cả nước mắt.

Bên cạnh còn vài thân thích Tô gia đồng trang lứa với anh ta, thấy Tô Hải Siêu chẳng hiểu sao lại bật cười hả hê như vậy, vô cùng nghi hoặc khó hiểu.

“Hải Siêu, có chuyện gì vậy, buồn cười lắm sao?”

“Đừng có cười một mình như thế chứ, mau nói cho tụi em biết với, có chuyện gì buồn cười vậy?”

“Chẳng lẽ là Tô Nghênh Hạ 'lâm trận bỏ chạy' hả?”

Tô Hải Siêu ôm bụng: “CMN, khiến ông đây cười đến mức đau bụng, Tô Nghênh Hạ thật CMN là đồ ngu mà.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh mau nói đi.” Mấy người Tô gia cùng lứa với anh ta gấp đến độ như thể kiến bò trên chảo nóng.

“Con mụ điên này, thế mà lại để tên phế vật Hàn Tam Thiên kia, dùng xe máy điện chở nó đi bất động sản Nhược Thủy, đầu óc của nó có vấn đề à.” Tô Hải Siêu nói.

Nghe thấy thế, trong văn phòng bỗng chốc vang lên tiếng cười sang sảng, không ai có thể nhịn được, tất cả đều cười đến mức cả người ngả nghiêng.

“Ha ha ha ha, cô ta cứ như vậy mà đi đàm phán sao? Bất động sản Nhược Thủy có thể đồng ý hợp tác chắc?”

“Tôi thấy chi bằng cô ta mau bỏ cuộc đi là vừa, ngay cả chúng ta còn không đàm phán được, sao cô ta có thể giải quyết được chứ?”

“Hải Siêu, một chiêu này của cậu quả thực là lợi hại nha, lần này Tô Nghênh Hạ chết chắc rồi, một khi bị đuổi khỏi Tô gia, thì sau này khi phân chia tài sản chắc chắn sẽ không tới lượt nó.”

Đám người trẻ tuổi đều cùng một giuộc, không ai tin tưởng Tô Nghênh Hạ có thể làm được chuyện này, thậm chí, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chế giễu nhạo báng.

“Lỡ may cô ta mặt dày mày dạn đổi ý thì làm sao bây giờ?” Có người lo lắng nói.

Tô Hải Siêu cười nhạt, vất vả lắm mới tìm được cơ hội đá Tô Nghênh Hạ ra khỏi Tô gia, sao anh ta có thể chừa cơ hội cho Tô Nghênh Hạ đổi ý chứ?

“Các anh yên tâm đi, tôi đã có biện pháp khiến cô ta cút ra khỏi Tô gia rồi, đến lúc đó, các anh chỉ cần đứng về phía tôi là được.” Tô Hải Siêu nói.

“Cậu yên tâm đi, bọn tôi chắc chắn sẽ đứng cùng chiến tuyến với cậu.”

“Tô Nghênh Hạ từng khiến Tô gia chúng ta chịu không ít lần mất mặt, nếu lần này có thể đuổi cô ta ra khỏi Tô gia, thì sau này chúng ta sẽ chẳng bị người ngoài chê cười nữa.”

“Đúng vậy, cái tên phế vật Hàn Tam Thiên kia đã khiến tôi không dám ngẩng đầu biết bao lần rồi, bây giờ, rốt cuộc cũng có thể phủi sạch quan hệ với hắn rồi.”

Bất động sản Nhược Thủy.

Hàn Tam Thiên cất xe xong, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tô Nghênh Hạ thì cười nói: “Yên tâm đi, anh đã nói chuyện với bạn anh rồi, em chỉ cần trực tiếp ký hợp đồng là được.”

Tô Nghênh Hạ không hỏi nhiều về người bạn học của Hàn Tam Thiên, mà đối thủ cạnh tranh của Tô gia lần này rất nhiều, Tô gia cũng chẳng chiếm bất kỳ ưu thế, chỉ dựa vào một phần tình nghĩa bạn học, thật sự có thể đổi lấy một mối hợp tác lớn như vậy sao?

“Bạn học của anh, sẽ không đùa giỡn với anh chứ?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Đương nhiên sẽ không, anh và anh ta là anh em thân thiết mà.” Hàn Tam Thiên đáp.

Thấy bộ dạng chắc như đinh đóng cột của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ cũng tự tin lên không ít.

Tuy rằng cuộc nói chuyện tối hôm qua không làm cho tình cảm của hai người ấm lên lập tức, nhưng sự ngăn cách bấy lâu đã bị tiêu trừ, Tô Nghênh Hạ cũng biết, mặc kệ tâm thái của cô lúc này là như thế nào, thì cũng đã đến lúc đối mặt với chuyện này rồi.

Bước vào công ty, Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp mở miệng, nhân viên lễ tân đã nhanh chóng bước tới bên cạnh cô.

“Xin hỏi cô là Tô tiểu thư sao?” Một cô gái mặc váy công sở, có vóc người cao gầy, nở nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi.

Tô Nghênh Hạ thụ sủng nhược kinh, lắp bắp: “Là, là tôi.”

“Mời cô đi theo tôi.”

----------------------

Cầu lượt thích, cầu đề cử, cầu kim phiếu ạ~~~~

Bạn đang đọc Siêu Cấp Con Rể (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐũyLảLơi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.