Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An ủi

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Không thích ăn rau dại ư? Tô Đường nghe xong lập tức cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ đến ôn dịch tàn sát bừa bãi khắp tinh tế, khắp nơi đều là virus, ngược lại cũng có thể hiểu được.

“Thế bọn họ lập tổ đội đi đào đồ ăn là đào gì vậy?”

“Là đế quốc trồng rau dưa, trái cây cùng các loại lương thực ở đây, chi phí thu hoạch rất cao nhưng sản lượng thì không khả quan cho lắm, vì vậy mỗi ngày mọi người chỉ đến đây hái một ít, dựa theo trọng lượng để kết toán năng nguyên thạch, không kiếm được nhiều như chúng ta đi đào quặng.”

Tô Đường gật gật đầu, chắc là Sương Thành đem quả dại cùng lương thực nhổ hết rồi trồng lại một chỗ cho tiện việc chăm sóc, sau đó lại đào tạo nhân công, cái gì ở tinh tế cũng quý, chỉ có dịch dinh dưỡng là được sản xuất hàng loạt, ngược lại cực kì tiện nghi.

“Cậu đào được nhiều hay ít năng nguyên thạch rồi? Hôm nay tôi đào được tận 30 viên đấy.” Thiếu niên tóc vàng nói xong, cảm thấy mình có chút khoe khoang, lập tức an ủi Tô Đường: “Cậu cũng đừng nhụt chí, những tay mới ngày đầu tiên đi khu vực khai thác mỏ quặng sẽ được miễn thuế, chỉ cần giao nộp 10 năng nguyên thạch cho Sương Thành làm lộ phí là được.”

“Ồ.” Đôi mắt của Tô Đường cong cong, cũng chưa nói mình đã đào được 150 năng nguyên thạch, đào được mớ rau dại kia mới khiến cô vui nhất, bởi vì trở về còn có thể nấu ăn.

“Đúng rồi, Tô Đường, chúng ta thêm danh sách bạn tốt nha, ngày mai lại cùng nhau tới đây để đào quặng.” Kim Hàn nói xong lại điều khiển quang não của mình, muốn thêm cô vào mục bạn tốt.

Lúc này Tô Đường mới phát hiện hệ thống thực tế ảo có rất nhiều công năng, trong đó mạnh nhất là mục thông tin, ngoại trừ việc có thể đi vào Sương Thành, còn có thể hình chiếu để đi đến năm toà thành lớn, du lịch khắp tinh tế, chỉ là quá trình hình chiếu hao tổn quá nhiều tinh thần lực, hơn nữa một khi não tử vong cũng sẽ dẫn đến chết ở trong hiện thực, bởi vậy cũng chả có ai dám đem cái mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn.

“Thường xuyên tới Sương Thành sẽ tổn hại tinh thần lực, cho nên mỗi ngày chúng ta chỉ tới được một lần, lúc không đào quặng thì có thể đi đến quảng trường của thực tế ảo, nơi đó có thị trường giao dịch lớn nhất ở tinh tế, hoặc là đi thành Lâm Đông để nghe giảng, đây là trường học dạy các học thuật, mộng tưởng lớn nhất của tôi là có một ngày sẽ thi đậu vào học viện quân sự của tinh tế.” Kim Hàn nói với vẻ hâm mộ và mong chờ.

Hiện tại cậu ta đã tự động xem Tô Đường là một tên nhà quê mới lên, cực kì nhiệt tình mà chỉ cho cô vài vấn đề mà cậu biết.

Tô Đường nhớ kĩ khu quảng trường thực tế ảo và thành Lâm Đông, lại cùng Kim Hàn thêm bạn tốt, sau đó trở lại khu vực khai thác mỏ.

Những người tới đào quặng đều là người có tinh thần lực cấp A, tiến vào Sương Thành để đào quặng tầm 3 tiếng là sẽ tiêu hao hết toàn bộ tinh thần lực. Chú Batu chỉnh đốn đội ngũ một chút, tập hợp xong liền mang theo mọi người đi đóng thuế là 5 năng nguyên thạch, sau đó theo đường cũ để quay về.

Tuy rằng hơi vất vả, nhưng tới Sương Thành một chuyến, giao nạp thuế xong còn có thể kiếm được một ít năng nguyên thạch đem về. Trên đường trở về, mọi người đều tươi cười lộ ra vui sướng.

“Mây đen nhiều như vậy, trời sắp mưa rồi sao?” Có người phát hiện bầu trời bỗng tối sầm xuống.

“Không hay rồi, là bọn Cô Hoạch Điểu kết đội để tập kích.” Sắc mặt chú Batu nhanh chóng thay đổi.

Tô Đường quay đầu lại, chỉ thấy bọn Cô Hoạch Điểu từ chân trời bay tới, cánh chim như những con dao sắc bén toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chú Batu la lớn: “Chạy về mỏ quặng nhanh, chiến sĩ bảo vệ cửa động, triệu hoán sư tấn công từ phía sau. Mau lên!”

Đội ngũ rối loạn, người người đều kinh hoảng mất kiểm soát mà chạy như điên về hướng mỏ quặng. Chú Batu mang theo mười mấy chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, ngăn cản tấn công ở phía sau.

Tô Đường bị Kim Hàn lôi kéo chạy như điên.

“Tô Đường, cô vào mỏ quặng đi, không cần ra ngoài, tôi ra ngoài giúp ông chú tôi.” Kim Hàn mặt trắng bệch kêu lên, thiếu niên vẫn còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên bị Cô Hạch Điểu tập kích với số lượng lớn như vậy, trên mặt hiện lên chút khủng hoảng.

“Tinh thần lực tôi là cấp S, cậu hãy nói tôi nghe phương pháp dùng.” Tô Đường trong chớp mắt tiến vào trạng thái chiến đấu, không tiến vào mà đứng canh giữ tại cửa động.

“Không được, triệu hoán sư cần phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệm mới có thể khống chế tinh thần lực để chiến đấu, nếu chẳng may tinh thần lực mất không chế sẽ trở thành kẻ ngu ngốc đó.”

Chú Batu lớn tiếng gào lên: “Nhanh vào mỏ quặng, mọi người mau bịt tai lại, bọn chim này công khích bằng âm thanh.”

Tô Đường xé góc quần áo bịt lỗ tai lại, lập tức thấy Cô Hoạch Điểu đầy trời cùng lao xuống. Mỏ chim nhọt hoắt, cánh sắc như dao, con nào con nấy to như một con diều hâu. Một bầy hét lớn công kích bằng âm thanh, một bầy khác lại lao tới ý đồ dùng móng vuốt sắc nhọn xé nát kẻ địch.

Bạn đang đọc Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế ( Dịch) của Cửu Trọng Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.