Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mối hàn ở dưới nước

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Hóa chất Cương Kiệt là một doanh nghiệp hóa chất tư nhân có quy mô lớn, sau mười năm làm việc chăm chỉ đã đạt được các danh hiệu “Doanh nghiệp công nghệ tư nhân tỉnh Giang Nam”, “Doanh nghiệp công nghệ kỹ thuật cao tỉnh Giang Nam”, “bằng khen doanh nghiệp tiên tiến Thành phố Trung Vân", "Doanh nghiệp thân thiện với môi trường”, “Doanh nghiệp AAA xếp hạng tín dụng ngân hàng” và nhiều danh hiệu khác.

Ông chủ Vinh Duy không chỉ là ông chủ trong khu công nghiệp mà còn là khách mời vinh dự trong bữa tiệc trà doanh nhân hàng năm do thị trưởng tổ chức.

Hóa chất Cương Kiệt chủ yếu sản xuất một số nguyên liệu hóa chất ít độc hại hoặc không độc hại, ở thành phố Trung Vân, không ai có thể so sánh về năng lực sản xuất.

Tháng trước, họ đã đàm phán với công ty nổi tiếng thế giới BASF của Đức một đơn hàng 50 triệu. Đó là ông chủ Vinh Duy chính tay đoạt về.

BASF của Đức là một tập đoàn khổng lồ trong ngành công nghiệp hóa chất đa quốc gia và họ có phạm vi kinh doanh rất lớn. Họ đã đặt dấu chân tại 41 quốc gia và có hơn 160 công ty con hoặc công ty liên doanh thuộc sở hữu tập đoàn.

Bất cứ ai trong ngành công nghiệp hóa chất mà chưa từng nghe đến cái tên BASF, thì cũng như những người trẻ tuổi chưa trải sự đời, không biết Aoi Sora là ai.(tự google nhé hehe)

Có thể kết giao với tập đoàn thế lực bậc này, ông chủ Vinh Duy mừng suýt ngất.

Phàm là công ty hay người tự kinh doanh, sau khi hợp tác lần đầu thành công vui vẻ, thì đó là nền tảng cho việc hợp tác làm ăn lâu dài.

Lần sau nếu có đơn hàng tương tự, tự nhiên họ sẽ nghĩ đến những đối tác kinh doanh đã hợp tác vui vẻ đang làm việc.

Đối với lô hàng này, ông chủ Vinh Duy đã sử dụng gần như toàn bộ khả năng của mình, sử dụng những nguyên liệu tốt nhất và quy trình nghiêm ngặt nhất để đánh trận chiến đẹp mắt này ở thị trường nước ngoài.

Nhưng hiện tại……

Vì một sai lầm của Công nghiệp nặng Hoa Tinh, tất cả các nỗ lực và nguyên liệu hóa chất trị giá hàng chục triệu, tất cả sẽ bị xóa sổ.

Chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.

Nhưng tia hy vọng này thực sự mong manh.

Khi xe của Diệp Thanh lái đến cổng hóa chất Cương Kiệt, anh vốn dĩ muốn giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ, nhưng căn phòng an ninh sáng đèn nhưng không có người.

Cổng điện mở toang, nhìn dọc đường chính, hơn chục xe cứu hỏa nổi bật dưới ánh đèn đường.

Diệp Thanh trực tiếp điều khiển xe vào và đậu trước dãy xe đối diện với xe cứu hỏa.

Nhà máy của hóa chất Cương Kiệt rất lớn, với những đường ống kim loại cao đến nửa người ở khắp hai bên đường, những lò phản ứng lớn nhỏ, những bình áp suất hình cầu lớn, những tháp giải nhiệt và những ống khói cao ngất ngưởng.

Các tòa nhà ở đây, ngoại trừ văn phòng chính, về cơ bản đều là các bồn chứa lớn xung quanh các tòa nhà.

Trong không khí vẫn thoang thoảng một mùi nhàn nhạt, giống mùi dầu gội đầu.

Không cần đi tìm, phía trước tòa nhà văn phòng có một cái hồ nhân tạo, một cột hơi nước khổng lồ phóng lên trời, cao hơn mười mét, âm thanh xèo xèo cực lớn không thể rõ ràng hơn.

Sau khi dừng xe, Diệp Thanh nghiêng người nhìn xung quanh về phía hồ nước nhân tạo.

Bên hồ bốc khói nghi ngút, hàng chục người vây quanh tranh cãi, ồn ào.

Thời điểm này, trên mặt hồ hơi lộn xộn, có một mảng lớn cá trắm đen bị bỏng chết nổi trên mặt nước. Hàng chục nhân viên mặc đồng phục hóa chất Cương Kiệt, đang dùng sào trúc vớt cá.

Diệp Thanh cũng bắt gặp hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ đang dùng túi lưới để bắt cá bơi vào bờ ...

Chất lượng nước của hồ rất sạch, nên các công nhân yên tâm xuống hồ vớt cá.

Diệp Thanh hướng về phía đám người đang tranh cãi kịch liệt, bên trong thấy có một ít người quen.

Đương nhiên, những người quen này đều là Diệp Thanh nhận biết, bọn họ không hề biết Diệp Thanh. Có hai vị giáo sư hóa học ở Đại học Trung Vân, còn có Lý Hoa Tinh, giám đốc của công nghiệp nặng Hoa Tinh, và Vinh Duy, ông chủ của hóa chất Cương Kiệt.

Hai giáo sư hóa học đều là những người xuất sắc được quốc gia trợ cấp.

Hai giáo sư đang nói chuyện với một số nhân viên mặc áo khoác trắng của hóa chất Cương Kiệt, bên cạnh một số lính cứu hỏa và cảnh sát đang thảo luận.

Có lẽ là đang xác nhận không còn nguy hiểm, một cảnh sát có vũ trang thông báo cho lính cứu hỏa chuẩn bị quay về.

Trong một nhóm khác, ông chủ Vinh Duy của hóa chất Cương Kiệt với cái cổ to tròn, ngón tay được chăm sóc kỹ càng đang đỏ mặt chỉ tay vào Lý Hoa Tinh, người điều hành của công nghiệp nặng Hoa Tinh nói điều gì đó.

Hôm nay, nhà máy đang tổng hợp “Diethanolamine”, đây nguyên liệu cực kỳ đắt đỏ và quy trình sản xuất cũng vô cùng phức tạp, không ngờ trong bước cuối cùng lại bị công nghiệp nặng Hoa Tinh làm cho hố nặng.

Ông chủ Vinh Duy nói:

“Tổn thất này Hoa Tinh các anh phải chịu trách nhiệm. Hiện tại nhiệt độ lò không thể tăng, nguyên liệu không thể phản ứng một cách bình thường, các anh bồi thường sau đây”.

Một giọng nói vang lên:

“Ông chủ Vinh, tôi thừa nhận lần này là lỗi của chúng tôi, nhưng ông không thể bắt chúng tôi bồi thường như vậy."

Chủ tịch công nghiệp nặng Hoa Tinh mặc bộ đồ thể thao chơi gôn vẻ mặt vô tội nói tiếp: “Ai bảo các anh lại đi đường ống trong hồ? Cái này không phù hợp với phương án thiết kế. Anh xem, giờ bị vỡ làm thế nào hàn”.

Ông chủ hóa chất Cương Kiệt, tức giận nói: “Không phải bên anh làm đứt dây điện. Đường ống của chúng tôi làm sao bị vỡ?”

“Đường ống của chúng tôi rất hoàn hảo, đây là đường ống thép hai lớp khép kín. Đường ống này bên trong có chứa sợi thủy tinh, bên ngoài được bọc thêm hai lớp nhựa epoxy và polyurethane để bảo vệ, anh có thể dùng máy quang phổ kiểm tra, đường ống của chúng tôi không có bất kỳ vấn đề gì”.

“Tại bên anh làm mất điện nên quy trình sản xuất liền gặp sự cố”.

Chủ tịch Lý Hoa Tinh bất lực nói: "Tôi chắc chắn sẽ bồi thường một số tiền, nhưng tôi chỉ có thể bồi thường dựa trên số tiền phạt do sở điện lực và khu công nghiệp đưa ra."

“Nhân tiện, tôi đã giúp anh liên hệ với một công ty chuyên về hàn dưới nước. Ở Trung Vân chỉ có hai công ty có thể hàn dưới nước. Có lẽ, họ sắp đến rồi."

Diệp Thanh nghe hết cuộc trò chuyện, dự định tự giới thiệu, nói rằng anh là công ty thứ ba mà họ không biết, và anh cũng có thể tham gia vào công việc hàn dưới nước.

Hiện trường lúc này rất lộn xộn, không ai biết Diệp Thanh ở khoa nào, tự nhiên cũng không có người hỏi Diệp Thanh.

Tính toán xong vừa định nói, thì một chiếc Iveco màu trắng với đèn pha chiếu qua bãi cỏ chen chúc bên cạnh nhóm người.

Cửa xe mở ra, mấy thanh niên nhảy xuống: "Chúng tôi là công ty xây dựng kiến thiết dưới nước Cự Long, ông chủ là ai?"

"Ta...ta!”, ông chủ của hóa chất Cương Kiệt, Vinh Duy đột nhiên phấn khích và chỉ tay về phía hồ nước nhân tạo phía trước: "Nhanh lên, đường ống ở bên dưới, nguyên liệu trong lò phản ứng của tôi vẫn còn chờ hơi nước xúc tác. Các anh hàn nhanh giúp tôi".

Cứu tinh đến, mấy nhân viên mặc áo khoác trắng cũng vội đi qua.

“Hiện tại nhiệt độ trong lò phản ứng không thể tăng, dự tính phải đạt 120 độ nhưng bây giờ nhiệt kế ổn định quanh 50 độ, vì thế hơi nước rò rỉ phải được ngăn chặn lại”.

“Ta nói, mấy người bị bệnh sao?” Hai người mặc đồ lặn nghe xong suýt chút nữa chửi bậy.

“Cá trong hồ bị bỏng chết hết, còn bắt chúng tôi xuống làm cá luộc sao?"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Nhà Máy Quái Vật của Hạp Trung Tàn Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 100min
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.