Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị lễ vật sắp chia tay.(2)

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Có câu nói rất hay, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, tên Trương Hoành Địch này là tên sinh viên học đòi làm giang hồ, thế mà hiểu được lấy lý phục người, không hùng hùng hổ hổ, đúng là không thấy nhiều.

Lâm Phôi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Tên Lý Bản này, chẳng phân biệt được lớn nhỏ, ở trước mặt ta còn thể hiện thái độ bố láo, vì vậy ta giúp các ngươi dạy bảo một chút."

Lý Nghiễm đột nhiên giận dữ, Trương Hoành Địch lập tức nói: "Dạy bảo tốt, ta cũng thấy như vậ, Phôi ca trong trường học là lão đại nổi danh ngang hàng cùng Hổ gia chúng ta, tiểu đệ như hắn đến cả tư cách cùng ngươi nói chuyện cũng không có, vậy mà dám mở miệng làm càn, đúng là thèm ăn đòn."

Lâm Phôi cười nói: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, nếu như đã trôi qua, ta cũng không không chấp nhặt nữa."

Giết gà dọa khỉ đã không thể làm được, vốn Lý Nghiễm đã quyết định động thủ, nhưng Trương Hoành Địch nói dăm ba câu, hắn lại đè ép nộ khí xuống, Lâm Phôi ở trong nội tâm nổi lên vài phần đề phòng, Trương Hoành Địch này không tệ, thoạt nhìn vẫn cười tủm tỉm, ra vẻ vô hại, nhưng thực tế nếu so với Trương Xuân Lôi cùng Lý Nghiễm một thân sát khí đùng đùng càng thêm đáng sợ.

Trương Hoành Địch khoác cánh tay lên bờ vai Lý Nghiễm, cười ha hả nói: "Huynh đệ, đi thôi, Phôi ca, chúng ta đi trước."

"Ừm." Lâm Phôi khẽ gật đầu.

Đợi đến lúc Trương Hoành Địch cùng Lý Nghiễm rời khỏi, tất cả mọi người trong phòng ăn nhìn về phía Lâm Phôi bằng ánh mắt kính sợ, Lâm Phôi vậy mà áp chế hai trong tứ hổ Ngọc Lan, bọn hắn đúng là lần đầu tiên nghe nói tứ hổ Ngọc Lan chịu thua người khác.

Lâm Phôi lại cảm thấy rất bình thường, buông đũa xuống, vừa cười vừa nói: "Đi thôi, ra ngoài một chút."

"Ừm." Ngụy Kỳ Miên đứng lên.

Lâm Phôi đi qua cái bàn ăn nào, người ở bàn ăn đó cũng nhìn chằm chằm rồi nở nụ cười nịnh nọt, giờ danh tiếng của hắn đã triệt để vang dội, không chỉ là tại khoa máy tính, mà là toàn trường, chỉ sợ đến cả Cao Mạnh Siêu cùng Ngô Sơn Hà cũng phải nghiêm túc đối đãi với Lâm Phôi.

Lâm Phôi cảm thấy thư thái hơn một ít, tuy rằng không thể động thủ giáo huấn Nộ hổ, nhưng mà hiện tại hiệu quả cũng khá tốt... .

Đợi đến lúc ra ngoài nhà ăn, Lâm Phôi hỏi: "Đao Tử thế nào rồi?"

"Ngày mai là có thể đi ra." Ngụy Kỳ Miên mỉm cười nói, "Chủ yếu là người trong cuộc đều không truy cứu, hơn nữa cha ta thông qua quan hệ hoạt động một chút, vì vậy hắn được thả sớm."

Lâm Phôi cười cười : "Vậy là tốt rồi, ngày mai làm một bữa tiệc chào mừng hắn quay về!"

Ngụy Kỳ Miên cười nói: "Vừa rồi ngươi có phải là cố ý muốn chọc giận Lý Nghiễm?"

"Đúng." Lâm Phôi cũng không phủ nhận, "Ta cùng khoa thể dục sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, ta muốn nó xảy ra càng sớm càng tốt, tốt nhất trước bữa tiệc liên hoan văn nghệ."

Ngụy Kỳ Miên kinh ngạc nói: "Tại sao phải lựa chọn trước bữa tiệc liên hoan văn nghệ?"

"Bởi vì ta muốn cho toàn trường một cái kinh hỉ." Lâm Phôi cười cười, "Bất quá tứ hổ Ngọc Lan mạnh hơn ta nghĩ, vậy mà nhịn xuống được."

Ngụy Kỳ Miên cảm khái nói: "Bình thường mà nói, tứ hổ Ngọc Lan chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ, bọn hắn hiện tại làm như vậy, ta cảm thấy bọn hắn đang ủ mưu bày trò."

Lâm Phôi vỗ tay phát ra tiếng, khen ngợi : "Miên Miên, ngươi chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh đáng yêu như vậy, ta phải làm sao bây giờ a."

Ngụy Kỳ Miên hỏi: "Cái gì mà làm sao bây giờ?"

"Yêu ngươi mất, yêu mà không nói cảm giác thật khó chịu, phải làm sao bây giờ?"

Ngụy Kỳ Miên hé miệng cười nói: "Khó chịu cũng phải chịu!"

"Ách, ngươi thật ác độc, ngươi làm trái tim ta rỉ máu rồi có biết không?"

Ngụy Kỳ Miên cười khanh khách: "Chưa thấy ai khoa trương như ngươi, ta không nói chuyện với ngươi ta, ta về ký túc xá... ."

"Buổi trưa trở về làm gì, đi dạo trong sân trường một vòng với ta đi."

"Không được a, ta phải về giúp đỡ Phác Ánh Tuyết lão sư chỉnh đốn một chút, nàng giữa trưa mới tới ký túc xá, ta thuận tiện nhìn xem nàng thiếu cái gì, cùng nàng mua sắm."

"Tốt, ta không chậm trễ chính sự của ngươi nữa, ta tiễn ngươi về."

"Không cần, ngươi cũng trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi, nghỉ trưa một giấc, buổi chiều còn phải đi học."

"Ngươi quên thân phận của ta à? Ta chính là bảo tiêu của ngươi, cũng không thể mỗi ngày chỉ biết đi học, đánh nhau, không thể lẫn lộn đầu đuôi a."

Ngụy Kỳ Miên cười nói: "Ngươi còn không biết xấu hộ nhận mình làm bảo tiêu, rõ ràng sắp lăn lộn thành lão đại trường học rồi."

Lâm Phôi cười hỏi: "Ngươi không muốn?"

"Làm sao có thể." Ngụy Kỳ Miên thầm nghĩ trong lòng, ta đương nhiên biết ngươi sở dĩ làm như vậy, có một bộ phận nguyên nhân là vì ta... .

Ngụy Kỳ Miên không nghĩ sai, cảm tình của Lâm Phôi với Ngụy Kỳ Miên càng sâu, hắn lại càng muốn ở trong vòng hai tháng thống nhất thế lực trường học với nhau, sau đó cải biến bầu không khí, coi như một phần đại lễ vật dành cho Ngụy Kỳ Miên sau khi nhiệm vụ bảo tiêu chấm dứt!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.