Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị vu oan hãm hại

Phiên bản Dịch · 982 chữ

Lâm Phôi theo bản năng cảm thấy bất an, bất quá vẫn miễn cưỡng đè xuống linh cảm không tốt trong lòng mình, dùng ngữ khí nghiêm khắc trầm giọng nói: "Ngưu Hải Kiều, ngươi trước tiên buông ta ra, Miên Miên đã tới, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi."

Ngưu Hải Kiều gắt gao ôm lấy Lâm Phôi, trong miệng bỗng nhiên phát ra tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng: "Cứu mạng a, ta sẽ nói cho Ngụy Kỳ Miên biết, ngươi đừng hòng đạt được mục đích! !"

Đáng chết!

Lâm Phôi biến sắc, quả nhiên giống như suy nghĩ của mình, Lâm Phôi bất chấp chuyện gây thương tổn đến Ngưu Hải Kiều, đẩy Ngưu Hải Kiều ngã xuống đất, trong miệng mắng: "Ngươi đúng là đồ tiện nhân!"

Ngưu Hải Kiều ngã xuống trên mặt đất, cánh tay xước xát, nước mắt ào ào chảy xuống, quần áo lộn xộn, thoạt nhìn vừa đẹp vừa làm cho người ta thương hoa tiếc ngọc, nhưng Lâm Phôi ở trong nội tâm chỉ có lửa giận bừng bừng, ấn tượng với Ngưu Hải Kiều trước giờ cũng không tệ, nàng vậy mà liên hợp với Tuyên Vũ Trai hãm hại bản thân! Ta rốt cục vẫn còn xem nhẹ mức độ hèn hạ vô sỉ của hắn, chủ yếu nhất là coi thường nhân tâm!

Ngụy Kỳ Miên cùng Tuyên Vũ Trai nghe được động tĩnh chạy tới, vừa vặn nhìn thấy một mà Ngưu Hải Kiều ngã sấp xuống đất, nhìn tình huống trước mắt, sắc mặt Lâm Phôi xanh mét, áo của Ngưu Hải Kiều bị xé cúc, trước ngực bại lộ cảnh xuân, hơn nữa còn khóc đáng thương như vậy, ai cũng sẽ lập tức liên tưởng tới một loại tình huống xấu xí.

Ngụy Kỳ Miên bước nhanh đến bên cạnh Ngưu Hải Kiều, ngồi xổm xuống giúp đỡ Ngưu Hải Kiều buộc lại áo, Tuyên Vũ Trai vội vàng rời ánh mắt tới nơi khác, ra vẻ quân tử không nhìn, Lâm Phôi thì dùng ánh mắt đáng sợ lạnh lùng nhìn Ngưu Hải Kiều, Ngưu Hải Kiều run lấy cả người, không dám ngẩng đầu lên, Lâm Phôi biết rõ nàng xấu hổ với mình, nhưng người khác nhất định sẽ cho rằng nàng đang bị Lâm Phôi dọa sợ.

Ngụy Kỳ Miên vịn Ngưu Hải Kiều đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, giọng nói của nàng đầy băng lãnh: "Nếu vừa rồi chúng ta không đến sớm một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra? Lâm Phôi, ta thật sự rất thất vọng, không ngờ ngươi lại là loại người này!"

Lâm Phôi cảm thụ được ánh mắt thất vọng của Ngụy Kỳ Miên, nghe ngữ khí băng lãnh của nàng, ở trong nội tâm bỗng nhiên đau nhói giống như bị kim đâm trúng, hắn siết chặt nắm đấm, trong nội tâm có một thanh âm phẫn nộ rít gào, ngươi không tin ta, ngươi không tin ta, ngươi không tin ta! ! !

Đúng vậy a, chúng ta chẳng qua là mới vừa quen được ba bốn ngày, dựa vào cái gì để người ta tin tưởng ngươi? Nực cười!

Lâm Phôi cười cười, cũng không giải thích cái gì, xoay người đi ra bên ngoài.

Tuyên Vũ Trai ở bên cạnh nói: "Miên Miên, thả hắn đi như vậy? Không nói với lãnh đạo trường học hoặc là giáo viên sao?"

Ngụy Kỳ Miên do dự một chút, thở dài nói: "Là người đều sẽ phạm sai lầm, đừng khiến hắn cả đời này cũng phải thân bại danh liệt."

Tuyên Vũ Trai ôn nhu nói: "Miên Miên, ngươi thật đúng là tâm địa thiện lương, bất quá nam nhân như vậy, ngươi nhất định phải cách xa hắn một chút."

"Ừm."

Tuyên Vũ Trai nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên đáp ứng, quay đầu nhìn về phía Lâm Phôi, đắc ý nở nụ cười, đúng lúc này, Lâm Phôi quay đầu nhìn hắn một cái, thân thể của hắn run lên, sắc mặt trắng bệch, tưởng như mình đang đối mặt với dã thú !

Lâm Phôi rời khỏi khu rừng nhỏ, tâm tình tồi tệ đến cực hạn, ở trong nội tâm không ngừng tự nói với mình đừng bi quan như vậy, cho dù nàng hiểu lầm thì đã sao, Ngụy Kỳ Miên chỉ là cố chủ, ở chung chưa được mấy ngày, nàng có ấn tượng gì thì cũng đâu quan trọng? Vì sao lòng ta sẽ đau nhức như vậy? A, đúng rồi, ta nhất định là bởi vì nàng hiểu lầm sẽ làm cho nhiệm vụ không còn dễ dàng hoàn thành, vì vậy mới cảm thấy khó chịu, nhất định là như vậy.

Lâm Phôi vốn đã có chút say rượu, đi ngang qua căng tin lại mua một túi lạc cùng một chai rượu đế, trở lại phòng ngủ liền nằm chết dí trên giường, bắt đầu uống ừng ực, mấy người trong ký túc xá đều có thể cảm nhận được tâm tình Lâm Phôi không được tốt, cũng không dám đến hỏi Vương Hoành Vĩ sao không cùng trở về, một buổi tối này, mọi người cẩn thận từng li từng tí, làm gì cũng hết sức nhẹ nhàng, mà Lâm Phôi uống xong chai rượu đế, rốt cuộc bắt đầu ngủ.

Sáng ngày thứ hai, Lâm Phôi mở mắt ra, chợt cảm thấy đầu có chút đau đớn, tỉnh táo lại liền mắng bản thân một tiếng ngu ngốc, ngày hôm qua rất rõ ràng là Tuyên Vũ Trai tính kế bản thân, lúc ấy đổi lại là người nào chỉ sợ cũng không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm mình, Ngụy Kỳ Miên chỉ bảo mình rời đi, vừa không nói với giáo viên, vừa không báo cảnh sát, mình còn muốn thế nào?

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.