Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyên Vũ Trai đắc ý(2)

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Những thứ khác không nói, trong trường học khắp nơi có đánh nhau, nhưng chẳng lẽ trường học không thể nghiêm trị? Mà bản thân tận mắt nhìn thấy, từ lãnh đạo đến những giáo viên, tất cả mọi người đều làm như không thấy.

Nếu Ngụy Tứ Hải hơi chút nghiêm khắc, những lãnh đạo mạnh tay đuổi học những tên bướng bỉnh, trường học sao có thể trở thành bầu không khí như vậy?

Lâm Phôi ở trong nội tâm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ, làm cho học viện đi đến tình hình hôm nay, sẽ không phải là vì Ngụy Tứ Hải cố ý dung túng chứ?

Người bình thường chỉ sợ không thể tưởng tượng được điểm này, nhưng mà trải qua quá nhiều sự tình nên Lâm Phôi lại dám nghĩ tới, ngay sau đó cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

"Được rồi, nhất định là ta nghĩ nhiều, dù sao đây là tâm huyết của phu nhân hắn, hắn lại bề bộn nhiều việc không có thời gian quản Học Viện Ngọc Lan." Lâm Phôi thở ra một hơi, trở lại trong lớp, nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên đang nghiêm túc làm bài tập, sau đó về chỗ ngồi.

Ngày hôm nay, Ngụy Kỳ Miên quả nhiên không phản ứng lại Lâm Phôi, mà mấy người bạn cùng phòng khác càng là tràn đầy địch ý với Lâm Phôi, chỉ có Ngưu Hải Kiều không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Hết buổi học, đám người Ngụy Kỳ Miên đi phía trước Lâm Phôi, mơ hồ còn nghe được Tống Đình Đình dùng thanh âm tràn ngập phẫn nộ nói: "Lâm Phôi kia thật sự là quá đáng, Miên Miên, trước kia ta còn muốn tác hợp hai ngươi ở cùng một chỗ, nhưng giờ ta cảm thấy ngươi về sau nhất định phải cách hắn xa một chút."

Ngụy Kỳ Miên ừ một tiếng, không có chút hào hứng nào.

Lâm Phôi ngược lại không tức giận bởi vì lời nói của Tống Đình Đình, Lâm Phôi nhìn ra Tống Đình Đình là người nhanh mồm nhanh miệng, không có tâm cơ, cũng không tức giận với Ngưu Hải Kiều nữa, bị bằng hữu phản bội có thể sẽ rất căm tức, nhưng Lâm Phôi hiện tại đã không còn coi Ngưu Hải Kiều là bằng hữu của mình, về phần Ngụy Kỳ Miên ... Mình và Ngụy Kỳ Miên chỉ mới ở chung được vài ngày, thời gian còn quá ngắn, hơn nữa tình cảnh lúc ấy làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng không thể không tin, vì vậy Lâm Phôi cũng không giận nàng.

Nhưng chiến ý lại trở nên càng thêm mãnh liệt, Tuyên Vũ Trai vẫn có chút chiêu trò, miễn cưỡng làm một nửa đối thủ của mình.

Lâm Phôi cùng Ngụy Kỳ Miên đi đường trái ngược nhau, Ngụy Kỳ Miên các nàng về nhà, Lâm Phôi muốn đi nhà ăn, sau đó quay về ký túc xá.

Lâm Phôi vừa đi vài bước, đã thấy Tuyên Vũ Trai vui vẻ đi tới, hai người đối mặt, Tuyên Vũ Trai liền đùa cợt nhìn Lâm Phôi, cười nói: "Năm vạn khối tiền ngươi đã không lấy được, Lâm Phôi a, đừng trách ta không sớm nhắc nhở ngươi, sống trong xã hội này không thể chỉ dựa vào nắm đấm giải quyết vấn đề, có một số thời điểm chỉ số thông minh quan trọng hơn nắm đấm."

Lâm Phôi cau mày, hỏi: "Có ý tứ gì?"

"Ngươi còn không nhìn ra?" Ánh mắt Tuyên Vũ Trai nhìn Lâm Phôi giống như nhìn kẻ ngốc, cười rất đắc ý, "Ta cho Ngưu Hải Kiều năm vạn khối tiền, nàng đáp ứng giúp ta hãm hại ngươi."

"Là ngươi làm! !" Lâm Phôi bắt lấy cổ áo Tuyên Vũ Trai, rít gào nói, "Vì sao?"

"Không nên vọng động, không nên vọng động, xa xa có rất nhiều đồng học đang nhìn." Tuyên Vũ Trai cười tủm tỉm, vẻ ngoài thoạt nhìn khí độ phi phàm, chỉ có Lâm Phôi biết rõ hắn là ngụy quân tử chính hiệu.

Lâm Phôi tức giận bất bình buông lỏng ra cổ áo hắn.

"Vì Ngụy Kỳ Miên." Ngụy Kỳ Miên cùng bạn cùng phòng sớm đã đi rồi, Tuyên Vũ Trai cũng không cần che giấu, "Ngụy Kỳ Miên tốt như vậy, ngươi không xứng với nàng!"

Sắc mặt Lâm Phôi trở nên khó coi, lộ vẻ mặt tức giận nói: "Chỉ vì phá hư chúng ta mà ngươi bày nhiều trò như vậy, xem ra trước đó ngươi bảo ta chuyển trường cũng là vì Ngụy Kỳ Miên, Tuyên Vũ Trai, ngươi thật hèn hạ."

"Ta hèn hạ? Ta chỉ là thông minh hơn xa ngươi mà thôi, đừng tưởng rằng có thể đối phó một tên Trương Xuân Vũ đã là rất giỏi, sâu kiến trước sau cũng chỉ là sâu kiến."

Tuyên Vũ Trai nói xong, nụ cười càng nở rộ, tràn đầy tao nhã, bất quá sau khi hắn rời khỏi, vẻ hổn hển trên mặt Lâm Phôi đã biến mất, thậm chí còn lộ ra nụ cười tự tin, Lâm Phôi đã sớm biết rõ Tuyên Vũ Trai vì sao đối phó bản thân, vừa rồi biểu hiện tức giận cùng khó hiểu, chỉ là vì làm Tuyên Vũ Trai lơ là mà thôi.

Lâm Phôi ở trong nội tâm cười thầm: "Người nào thông minh hơn xa người nào, người nào mới thật sự là sâu kiến, chủ nhật sẽ thấy rõ ràng."

"Phôi ca, Phôi ca!" Phác Thành Cát chạy tới, thở hồng hộc nói, "Ta nghe nói ngươi suýt nữa cưỡng gian Ngưu Hải Kiều?"

Lâm Phôi hỏi: "Ngươi cảm thấy thẩm mỹ của ta kém như vậy?"

Ngưu Hải Kiều kỳ thật cũng không tệ lắm, bất quá Lâm Phôi bây giờ đã có thành kiến với nàng.

Phác Thành Cát cười làm lành nói: "Ta cũng biết rõ ngươi bị oan, vì vậy vừa rồi nghe được hai đồng học đang nghị luận, ta đã chửi bọn hắn một trận."

"Không cần phải để ý tới bọn họ, về sau mọi chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ." Lâm Phôi vỗ vỗ bả vai Phác Thành Cát, "Chủ nhật này ngươi theo ta đi làm việc."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.