Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Phôi kiêu ngạo(2)

Phiên bản Dịch · 668 chữ

Lâm Phôi cũng đoán được, nếu đổi lại thường ngày, đoán chừng hiện tại mình đã bị chốt cửa đấm hội đồng, đại chiến một trận là không thể tránh được, nhưng buổi tối hôm nay xảy ra chuyện xấu, Vương Hoành Vĩ thiếu chút nữa bị người khác dùng hung khí đánh chết, loại chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như sự tình đè xuống, có khả năng không phải là đại sự, nhưng nếu không đè xuống, là sẽ có người phải ngồi trong ngục giam, tối thiểu cũng phải tạm giữ mấy tháng, vì vậy Trương Xuân Lôi không muốn để sự tình tiếp tục náo lớn hơn, bảo các huynh đệ đều nhịn một chút.

Mà từ đó, đêm nay lại tiện nghi cho Lâm Phôi, có thể nghênh ngang đi dạo một vòng ở chỗ này.

Lâm Phôi quả nhiên nhàn nhã giống như đang dạo chơi, liên tục xem xét năm sáu căn phòng ký túc xá, thậm chí còn xem xét cả phòng của Trương Hoành, khi Lâm Phôi đi vào, Trương Hoành lộ ra ánh mắt vô cùng hung ác nhìn Lâm Phôi, thậm chí còn có tiết tấu muốn động thủ, nhưng mà cuối cùng lại cố kìm nén lại, Lâm Phôi khinh miệt liếc mắt nhìn ngược lại hắn, đi ra khỏi phòng.

Đợi đến lúc Lâm Phôi toàn thân trở ra, chợt nghe trong hành lang có người nghị luận : "Ông trời ơi, hắn đến cả Trương Hoành cũng không sợ!"

"Đúng vậy a, nhưng chuyện này có gì kỳ quái đâu, lúc trước hắn chẳng phải từng đánh ngất Trương Hoành sao."

"Nói cũng phải, tên sinh viên mới tới này đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, cuồng đến rối tinh rối mù."

"Ha ha, Đại Lôi ca phân phó, đêm nay tạm thời nhường hắn một lần, chờ mấy ngày nữa sẽ giáo huấn hắn một phen."

"Không sai, quá kiêu ngạo rồi, từ khi Học Viện Ngọc Lan được xây tới giờ, chưa từng nghe nói có tân sinh nào dám lần lượt đi gõ cửa phòng các lão sinh, loại hành vi này còn không bị đánh chết?"

"Gia hỏa này phải nói là lá gan rất lớn... ."

Lâm Phôi không để ý bọn hắn nghị luận cái gì ở sau lưng mình, ngay sau đó lại đi tới cửa phòng kí túc xá kế tiếp để gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, lại dùng lực gõ cửa, la lớn: "Người bên trong nghe đây, ba giây đồng hồ mở cửa ra, nếu không ta sẽ xông vào."

"Một."

"Hai."

"Ba."

Đây là người thứ nhất dám trực tiếp không cho Lâm Phôi mặt mũi, trong hành lang, cả đám người đều mở to hai mắt, có chút hả hê nhìn xem Lâm Phôi đến cùng có dám hành động thực tế hay không.

Lâm Phôi mãnh liệt đạp ra một cước, một tiếng bịch trầm đục vang lên, cửa phòng đã khóa bị cứng rắn đạp bay, chốt cửa đã hỏng, rơi xuống trên mặt đất, những người xem náo nhiệt cả đám đều trừng lớn hai mắt, một phương diện là vì khiếp sợ trước lực lượng khủng bố của Lâm Phôi, một phương diện khác là khiếp sợ cái gan của Lâm Phôi quá lớn.

Lâm Phôi cất bước đi vào, người bên trong có ngồi, có nằm ở trong chăn, còn có người đang đứng lạnh lùng nhìn vào mắt hắn, Lâm Phôi không hề cố kỵ, ánh mắt dò xét một vòng, sau đó bỗng nhiên nắm lên tóc một tên sinh viên nằm ở trên giường, trực tiếp dùng sức giật hắn xuống dưới, làm tên sinh viên này kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất.

Mà trong ký túc xá, những người khác lập tức cầm lên côn gỗ trước đó đã sớm chuẩn bị tốt, xông lại bao vây Lâm Phôi vào giữa.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.