Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giương cung bạt kiếm(2)

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Mà thời điểm này, trong hành lang bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười: "Có chuyện gì? Tại sao lại điều động nhiều nhân thủ như vậy? Mọi người mau dừng tay, thu hồi vũ khí lại, Đại Lôi a, bên này rút cuộc là xảy ra chuyện gì a!"

Trương Xuân Lôi đang định động thủ, nghe được thanh âm này lập tức sắc mặt hơi biến, nhìn về phía cửa ra vào, thấy đám sinh viên tự động tách ra một con đường, một nam sinh da ngăm đen vừa nhếch miệng cười vừa đi vào, mà Trương Tiến Đông thì thành thành thật thật theo sau lưng hắn.

Nhìn thấy nam sinh da ngăm đen, Trương Xuân Lôi thở ra một hơi, thái độ mang theo vài phần tôn kính nói: "Địch ca!"

Hóa ra đây chính là Địch ca, Lâm Phôi nhớ rõ Trương Tiến Đông từng nói, Địch ca muốn kết giao bằng hữu với hắn, thoạt nhìn người này chính là lão đại của Trương Tiến Đông, hơn nữa không chỉ như thế, Vương Hoành Vĩ nói hắn nghe được bí mật của Địch ca, vậy nói cách khác, hôm nay hắn hẳn là đứng về phía Trương Xuân Lôi mới đúng, thậm chí bí mật kia nhất định là có liên quan cả Trương Xuân Lôi lẫn Địch ca này.

Địch ca cười nói: " Đại Lôi ca, để cho các huynh đệ của ngươi dừng tay, nhiều người như vậy lại bắt nạt một tân sinh, không khỏi làm cho người ta chê cười. Xin chào, ta là Trương Hoành Địch, người khoa thể dục, làm quen một chút đi!"

Sau khi tự giới thiệu với Lâm Phôi, Trương Hoành Địch còn vươn tay ra.

Lâm Phôi hơi nhíu mày một cái, bất quá cũng vươn tay bắt tay Trương Hoành Địch, sau đó nói: "Ngươi hôm nay đến đây cũng là để ngăn cản ta bắt người? Vậy chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi."

Trương Hoành Địch cười ha ha nói: "Làm sao có thể, làm sao có thể! Ta đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, vì vậy ta không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn muốn giúp ngươi!"

"Giúp ta?" Lâm Phôi cười lạnh nói, "Sao lại giúp ta?"

Trương Hoành Địch cười nói: "Có một số việc không thích hợp để chúng ta tự giải quyết, mà là phải giao cho cảnh sát, ngươi thấy ta nói đúng không? Ngươi nhìn đi, ta đã giúp ngươi mang cảnh sát đến đây rồi."

Trương Hoành Địch nói xong, một người mặc đồng phục cảnh sát từ bên ngoài đi vào, nhưng mà hắn còn không phải một tiểu cảnh viên bình thường, hắn móc ra CMND cùng với thẻ chứng nhận, dùng ngữ khí ngạo mạn nói: "Ta là đội phó đội hình sự thành phố, Lý Vân An, hiện tại tiếp nhận vụ án này, người này sẽ do ta mang về."

Lâm Phôi cau mày, vẫn cầm tóc Vương Mãnh không buông tay.

Sắc mặt Lý Vân An biến thành lạnh như băng nói: "Ngươi còn không buông tay, ta sẽ bắt cả ngươi về, xử ngươi tội chống người thi hành công vụ."

Lâm Phôi ở trong nội tâm biết mình dù giỏi đánh đấm cỡ nào, cũng không thể đối nghịch với cả hệ thống công an, thở ra một hơi, buông lỏng Vương Mãnh ra.

Lý Vân An lập tức tiến lên còng tay Vương Mãnh lại, đồng thời cầm lấy hung khí trên giường, ngay sau đó lộ vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt nói : "Đám học sinh các ngươi quả thực là không thèm để pháp luật vào mắt, chuyện hôm nay người nào cũng không được phép nói ra bên ngoài, miễn cho ảnh hưởng đến danh dự trường học, chuyện này ta sẽ xử lý theo lẽ công bằng, trả lại công đạo cho người bị hại!"

Lý Vân An nói xong, liền vác theo Vương Mãnh rời đi, Lâm Phôi nhìn hết vào trong mắt, hít một hơi thật dài, bình ổn cảm xúc ở trong nội tâm, nhưng trong lòng mơ hồ đoán được, chuyện này chỉ sợ sẽ phải dừng ở đây, Lý Vân An vẻ ngoài nói chấp pháp theo lẽ công bằng, nhưng nếu quả thật công bằng, Trương Hoành Địch sao có thể đưa hắn tới? Chắc chắn hai người bọn hắn có quan hệ móc nối gì đó.

Nhưng mà tình huống bây giờ đã vào ngõ cụt, rất khó thay đổi, Lâm Phôi nói: "Đã như vậy, ta sẽ không tiếp tục lưu lại nơi này nữa."

Trương Xuân Lôi cười gằn nói: "Lâm Phôi, ngươi đã đi lên còn muốn bình an đi xuống?"

Trương Hoành Địch lắc đầu, nói: "Đại Lôi, hôm nay sự tình đã náo loạn khá lớn rồi, huống chi các ngươi đều là người khoa máy tính, theo lý ta là người ngoài không nên tham dự, nhưng ta cảm thấy các ngươi vẫn nên chung sống hoà bình thì tốt hơn."

Ánh mắt Trương Xuân Lôi lóe lên một cái, hào quang âm tàn xuất hiện, cuối cùng vẫn nhịn xuống, liếc nhìn ra hiệu với những tiểu đệ, để bọn hắn nhường ra cho Lâm Phôi một con đường.

Lâm Phôi quay đầu nhìn Trương Xuân Lôi một cái, không có chút cảm kích, lạnh lùng nói : "Đại Lôi, huynh đệ của ta không thể dễ dàng bắt nạt, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây đâu!"

Sau khi nói xong, Lâm Phôi không để ý tới Trương Xuân Lôi đã tức giận sắp bạo tạc nổ tung, cất bước tiến lên, từng bước một xuyên qua rất nhiều sinh viên xuống cầu thang, nhân viên quản lý kí túc xá Phùng Kính Nam thấy được một màn này, hắn trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Lâm Phôi nghênh ngang đi xuống cầu thang, sau đó đi ngang qua bên cạnh mình.

Phùng Kính Nam có chút thất thần, trong miệng thấp giọng thì thào nói: " Lâm Phôi này... Ta chưa từng thấy sinh viên đại học năm nhất nào có thể khiêu chiến sinh viên năm hai, hơn nữa còn là đơn thương độc mã, cuối cùng còn có thể bình an đi xuống lầu hai... Lâm Phôi này không tầm thường a, trường học về sau chỉ sợ sẽ đổi trời."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.