Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra ra manh mối

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Ngụy Kỳ Miên bối rối, Lâm Phôi đi tới ghế phụ, sau đó mở cửa xe, Ngụy Kỳ Miên khóc lớn bổ nhào vào trong ngực Lâm Phôi.

Lâm Phôi ôm Ngụy Kỳ Miên, đau lòng vỗ vỗ lưng nàng mấy cái, cười khổ nói: "Này, cho dù ngươi rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể thấy ta đẹp trai liền muốn sờ soạng a, hơn nữa nước mắt của ngươi còn làm y phục của ta bị ướt sũng rồi."

"Ngươi... Sao ngươi lại hư hỏng như vậy!" Ngụy Kỳ Miên tựa vào ngực Lâm Phôi, đấm lên ngực hắn mấy cái, mấy người Ngô Quân rất thông minh không đi quấy rầy Lâm Phôi, mà khống chế lại Tuyên Vũ Trai.

Ngụy Kỳ Miên phát tiết cảm xúc xong, liền rời khỏi bờ ngực Lâm Phôi, vừa lau sạch nước mắt, vừa khóc thút thít nói: "Ngươi thật không phải thứ gì tốt, lúc trước còn thiếu chút nữa khi dễ Ngưu Hải Kiều."

Lâm Phôi cười khổ nói: "Ngươi đúng là không có lương tâm, ta vừa mới cứu ngươi, mà ngươi đã bắt đầu công kích ta rồi."

"Ta nói không phải là sự thật sao, ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi sao lại đối xử với ta như vậy! !" Ngụy Kỳ Miên la lớn, nàng chịu đựng trong lòng không nói gì, đó là vì nàng đã triệt để thất vọng với Lâm Phôi, mà bây giờ nàng lớn tiếng gào thét, lớn tiếng phát tiết, đó là vì nàng chợt phát hiện nàng thực sự đã coi Lâm Phôi là bằng hữu, Lâm Phôi thực sự rất trọng yếu với nàng, càng như vậy, nàng mới càng không tiếp thụ được, muốn nghe được đáp án từ chính miệng Lâm Phôi.

Lâm Phôi nhìn Ngụy Kỳ Miên, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, một mực đợi đến lúc Ngụy Kỳ Miên bình tĩnh lại, hắn thở dài: "Thời gian chúng ta quen nhau đúng là quá ngắn, nhưng ngươi hẳn cũng có chút hiểu rõ cách làm người của ta, ngươi cho rằng những gì ngươi nhìn thấy đều là sự thật?"

Ngụy Kỳ Miên giật mình, sau đó nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, thở dài nói: "Ta cũng đã tận mắt thấy rồi, ngươi còn muốn nói cái gì... Ta... Kỳ thật ta cũng nghĩ tới một loại khả năng khác, nhưng đó là Ngưu Hải Kiều, đó là hảo tỷ muội ở chung gần hai tháng với ta."

"Hảo tỷ muội." Lâm Phôi nở nụ cười lạnh, "Gần hai tháng mà thôi, như vậy đã đủ xem thấu nội tâm một người? Ngươi coi nàng là hảo tỷ muội, nàng lại lừa gạt ngươi."

Ngụy Kỳ Miên biến sắc, ở trong nội tâm kỳ thật cũng không xác định, rồi lại lắc đầu một cái, nói: "Không có khả năng."

"Được rồi, ngươi nói không có khả năng, chúng ta sẽ hỏi hắn!" Lâm Phôi đi tới, thấy Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt đã khống chế hai cánh tay Tuyên Vũ Trai, Tuyên Vũ Trai không ngừng giãy giụa, bất quá hắn chỉ là văn nhược thư sinh, tuy rằng đầu óc nảy số rất nhanh, nhưng bàn về phương diện sức lực thì quá kém, vì vậy giãy dụa thế nào cũng là vô ích.

Hắn đã thanh tỉnh hơn trước, tuy rằng còn không phải hoàn toàn tỉnh táo, nhưng hắn đã minh bạch là chuyện gì xảy ra.

Tuyên Vũ Trai vừa giãy dụa, vừa la lớn: "Lâm Phôi, ngươi điên rồi, các ngươi làm cái gì đây? Còn hai người các ngươi nữa, có tin chờ quay về trường học ta sẽ làm các ngươi sống không bằng chết không?!"

Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt biến sắc, bất quá vẫn một mực khống chế cánh tay hắn.

Lâm Phôi đi về phía Tuyên Vũ Trai, tự tin thong dong nói: "Buông hắn ra, dù sao hắn cũng không chạy nổi."

Hai người Ngô Quân buông lỏng tay ra, Tuyên Vũ Trai thở hổn hển, ngồi bịch trên mặt đất, sau đó dùng tay vỗ vỗ đầu, muốn triệt để khôi phục thanh tỉnh.

Lâm Phôi vừa cười vừa nói: "Xem ra dược tính của thứ thuốc ngươi dùng cũng không phải rất mãnh liệt, nhanh như vậy đã khôi phục ý thức rồi!"

"Ta không biết... Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Ngụy Kỳ Miên đi tới, nói : "Đúng vậy a Lâm Phôi, đây là có chuyện gì? Ngươi nói hắn hạ dược? Hắn vì sao lại hạ dược chính mình?"

"Nha đầu ngốc." Lâm Phôi cười khổ nói, "Ngươi cho rằng nếu như không có ta, hiện tại ngươi còn có thể nói chuyện bình thường ở đây? Nếu như không có ta, cốc cà phê bị hạ dược đã sớm bị ngươi uống vào, may nhờ mấy người chúng ta giúp ngươi đánh tráo từ lúc trong cửa hàng, nên hắn mới không thực hiện được ý đồ. Nhà hắn có cổ phần ở cửa hàng kia, hắn muốn sai khiến phục vụ động tay động chân là chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa hắn còn có tiền, hắn quen dùng tiền để trải đường, ta đoán Ngưu Hải Kiều cũng hẳn là đã nhận không ít tiền từ hắn."

Sắc mặt Ngụy Kỳ Miên trở nên khó coi, có chút không muốn tin tưởng.

Lâm Phôi bất đắc dĩ nói: "Nói ta là người xấu, ngươi liền cảm thấy là thật, nói Ngưu Hải Kiều thu tiền, ngươi lại cảm thấy là giả?"

"Kỳ thật... Kỳ thật ta cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng ta thực sự không dám suy nghĩ." Ngụy Kỳ Miên thở dài nói, "Chuyện kia là ta tận mắt trông thấy."

Lâm Phôi nói : "Được rồi, ta sẽ chọc thủng kịch bản của hắn, để ngươi nhìn rõ ràng chân tướng của sự tình."

Tuyên Vũ Trai cau mày nói: "Cái gì mà chân tướng? Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta thừa nhận ta vừa rồi quá kích động, Miên Miên, vừa rồi thật sự là ta không đúng, bởi vì ta không khống chế nổi bản thân khi đối diện với ngươi, ta xin nhận lỗi về điều đó. Bất quá đêm nay ta cứu ngươi, đây là sự thật, hơn nữa sự tình Ngưu Hải Kiều là chúng ta tận mắt nhìn thấy, đừng nghe hắn nói bậy."

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.