Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Phôi, thực xin lỗi(2)

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

"Ta... ." Ngưu Hải Kiều chỉ còn lại chiêu cuối cùng, nàng quay đầu, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Ngụy Kỳ Miên, ủy khuất nói, "Miên Miên, ta không biết sao lại đắc tội hai người này, bọn hắn đang liên hợp hãm hại ta, ngươi phải tin tưởng ta a, hai người chúng ta là hảo tỷ muội."

Ngụy Kỳ Miên lẳng lặng nhìn hết thảy, khi Ngưu Hải Kiều nói xong, trong ánh mắt nàng mới lộ ra vẻ thất vọng, loại thất vọng này đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong nội tâm Ngưu Hải Kiều, làm cho nàng từ thất vọng đi về hướng tuyệt vọng.

Ngụy Kỳ Miên lắc đầu, thở dài nói: "Kiều Kiều, kỳ thật ta sớm đã cảm thấy hoài nghi, ngươi ngồi xuống, chúng ta tâm sự."

Ngưu Hải Kiều há to miệng, chợt phát hiện bản thân vô luận nói cái gì cũng vô ích, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống ghế, thấp thỏm bất an.

"Kiều Kiều." Ngụy Kỳ Miên có chút thất vọng nói , "Ngày đó ta tận mắt thấy một màn kia, bất cứ người nào cũng sẽ tin tưởng ánh mắt của mình, lúc ấy ta cũng tin. Nếu như đổi lại một người khác, có khả năng ta còn hoài nghi, nhưng ngươi là hảo tỷ muội của ta!"

Lời này làm cho vẻ mặt Ngưu Hải Kiều tràn đầy xấu hổ.

"Nhưng sau đó ta lại nghĩ, tuy rằng ta cùng Lâm Phôi tiếp xúc không nhiều, nhưng hắn không giống kẻ xấu. Hơn nữa ngày đó tại sao lại trùng hợp như vậy? Hắn động thủ với ngươi, vừa vặn bị chúng ta thấy được? Dù là thực sự trùng hợp như vậy, nhưng ta cảm thấy loại người như Lâm Phôi cùng Tuyên Vũ Trai, chắc hẳn không cần cưỡng ép những nữ nhân khác phát sinh quan hệ. Thời kỳ sinh viên vẫn còn chọn người yêu bằng mặt mũi, chứ không giống như ngoài xã hội tất cả đều nhìn vào tiền, bộ dáng của hắn rất được, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy như vậy?"

Ngưu Hải Kiều hỏi: "Vì vậy... Ngươi đã sớm hoài nghi ta?"

"Ta hoài nghi, nhưng ta nhịn được, ta không dám hoài nghi. Ta thà rằng tin tưởng sự thật mình nhìn thấy, bởi vì nam nhân vốn đã có bản năng mãnh liệt với việc này, có lẽ bản tính của hắn cũng không hư hỏng, có lẽ là nhất thời xúc động. Nhưng nếu như tận mắt thấy là giả, vậy nói rõ cái gì? Nói rõ ngươi cùng Tuyên Vũ Trai liên thủ tính toán hắn, phá hư tình cảm giữa chúng ta, loại phẩm hạnh này quá kém. Vì vậy ta thà rằng tin tưởng ánh mắt mình, cũng không dám suy nghĩ nhiều."

Ngưu Hải Kiều cắn môi, lộ ra sắc mặt khó coi : "Nhưng ngươi rốt cục vẫn hoài nghi ta."

"Tuyên Vũ Trai đã thừa nhận." Ngụy Kỳ Miên nhìn Ngưu Hải Kiều, thở dài, "Kiều Kiều, ta vẫn luôn coi ngươi là hảo tỷ muội, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi, về sau ngươi sao có thể đối mặt mấy tỷ muội cùng phòng?"

Ngưu Hải Kiều cắn môi: "Ta có thể chuyển trường học, xin ngươi đừng nói cho các nàng biết."

"Không được."

Sắc mặt Ngưu Hải Kiều càng thêm khó coi, cầu khẩn nói: "Miên Miên, ngươi chẳng lẽ thực sự không chịu buông tha ta? Không thèm nể tình tỷ muội trước kia?"

"Ta có thể buông tha ngươi, nếu không hôm nay ta đã không tìm tới ngươi."

Không ngờ Ngụy Kỳ Miên sẽ nói như vậy, Lâm Phôi cảm thấy ngoài ý muốn, Ngưu Hải Kiều thì lộ vẻ cảm kích, kích động nói: "Ta biết rõ ngươi vẫn coi ta là tỷ muội, vậy ngươi nói đi, ta xin lỗi có được không? Chuyện này chấm dứt tại đây."

Ngụy Kỳ Miên lắc đầu, Ngưu Hải Kiều ngẩn ngơ, hỏi: "Vậy ngươi vừa nói sẽ bỏ qua cho ta... ."

Ngụy Kỳ Miên nói: "Ngươi vẫn phải chuyển trường học, bất quá trước khi đi nhất định phải ghi một phong thư xin lỗi Lâm Phôi, nói lúc ấy ngươi bị người khác uy hiếp, bất đắc dĩ mới phải hãm hại Lâm Phôi, ngươi thật sự không có cách nào, hiện tại không còn mặt mũi đối mặt các tỷ muội, vì vậy nên chuyển trường học."

"Ta... ." Ngưu Hải Kiều do dự, tựa hồ cảm thấy đây đúng là một biện pháp rất tốt, vì vậy dùng sức gật đầu, "Tốt!"

"Ừm." Ngụy Kỳ Miên thở dài, "Kiều Kiều, kỳ thật ta cũng không muốn đi đến một bước này, nhưng làm sai phải trả giá, sự dối trá của ngươi ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Phôi, ngươi có trách nhiệm giúp hắn tiêu trừ sạch sẽ ảnh hưởng xấu."

"Ta biết rõ." Ngưu Hải Kiều thất hồn lạc phách gật đầu, "Ta biết rõ, ngày mai ta sẽ tiến hành thủ tục chuyển trường."

Ngụy Kỳ Miên thở dài một tiếng.

Ngưu Hải Kiều không ngồi ở đây nổi nữa, nàng đứng lên, nhìn Ngụy Kỳ Miên một cái thật sâu, lại nhìn Lâm Phôi, nói : "Miên Miên, ta khác ngươi, vừa nhìn đã biết trong nhà ngươi rất có tiền, hoàn cảnh nhà ta lại bình thường... Vì vậy, nếu ta không tìm một thiếu gia nhà giàu, thì cũng phải nghĩ biện pháp nhanh chóng kiếm tiền... Xin lỗi."

Ngưu Hải Kiều nói xong, rời đi không quay đầu lại.

Lâm Phôi nghe xong, bỗng nhiên cũng có chút đồng tình, mặc dù cô nàng này căn bản không đáng đồng tình, ở trước mặt tiền tài nàng vứt bỏ lương tri, trên thế giới này người nghèo rất nhiều, chẳng lẽ ai cũng có thể lấy nghèo làm lý do rồi thực hiện những chuyện lợi mình hại người như vậy?

Ngụy Kỳ Miên nhìn về phía Lâm Phôi, lộ vẻ áy náy nói: "Lâm Phôi, thực xin lỗi!"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.