Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin chào Phôi ca!

Phiên bản Dịch · 1145 chữ

Chương 49 Xin chào Phôi ca!

Lâm Phôi ở trong nội tâm khẽ động, bất quá tạm thời đè xuống trực giác của mình, tiếp tục trầm giọng nói: "Ngụy chủ tịch, chuyện nàyngươi nên nhúng tay vào, ta còn cố kỵ mặt mũi của ngươi và lãnh đạo trường học, vì vậy không lập tức báo cảnh sát, nhưng mà ngươi cũng biết buôn lậu thuốc phiện là tội danh nghiêm trọng. Cho dù bọn họ chỉ là người vận chuyển, cũng đủ để vào tù ngồi một thời gian rất dài rồi."

Ngụy Tứ Hải trầm ngâm: "Ngươi nói là sự thật sao? Đám tiểu tử này tuy rằng nghịch ngợm, nhưng không đến mức làm ra loại sự tình này a, ngươi có chứng cứ gì không?"

"Không có, cái này là bằng hữu của ta nghe được, sau đó nói cho ta biết, nhưng ta tin tưởng hắn không nói dối."

"Nếu là như vậy." Ngụy Tứ Hải thở dài một tiếng, "Ài, không nghĩ tới trường học vậy mà sẽ phát sinh sự tình này, nếu Ngọc Lan trên trời có linh thiêng, chắc hẳn sẽ rất đau lòng. Ta nhất định sẽ nói chuyện với lãnh đạo trường học, để bọn hắn nghiêm túc điều tra việc này, nếu như có thể xác định là kẻ nào, lập tức nghiêm trị không tha."

Lâm Phôi cau mày nói: "Thừa dịp sự tình còn chưa phát triển tới mức không thể cứu vãn, ta đề nghị phải nhanh lên, không thể chậm trễ thêm một ngày, bằng không cứ giao cho cảnh sát xử lý cũng được."

"Ta biết rồi, Lâm tiên sinh, chuyện này thực lòng đa tạ ngươi, ta đại biểu toàn bộ Học Viện Ngọc Lan biểu đạt lòng cảm tạ."

"Ừm, cái này thì không cần."

"Vậy trước tiên cứ như vậy đi, Lâm tiên sinh, sự tình trường học người không cần quá quan tâm, những chuyện này ta nhất định sẽ xử lý, ngươi bảo vệ tốt Miên Miên là được."

"Ừm, Ngụy tiên sinh, tạm biệt."

"Hẹn gặp lại."

Điện thoại dập máy, trong lòng Lâm Phôi lại giống như bị một đám mây đen bao phủ, tuy rằng Ngụy Tứ Hải biểu hiện rất tốt, cũng nói nhất định sẽ yêu cầu lãnh đạo trường học nghiêm túc tra xét, nhưng Lâm Phôi lại cảm thấy Ngụy Tứ Hải đang qua loa, nhất là khi hắn vừa nhắc tới việc này, trong giọng nói của Ngụy Tứ Hải đã lộ vẻ mất tự nhiên, Lâm Phôi bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ rất không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ Ngụy Tứ Hải đã sớm biết một số chuyện trong trường học?

Không, chắc là không, nhất là loại chuyện vận chuyển ma túy này hắn càng không thể biết được, nếu biết sao hắn còn không nhanh chóng xử lý? Ngụy Tứ Hải hiện tại đã lên tới tầng thứ gì? Hắn chính là lão đại trong toàn bộ giới kinh doanh Đồng Thành, nếu để danh tiếng bị bôi đen bởi dính líu thuốc phiện, vậy ảnh hưởng sẽ vô cùng to lớn, chưa cần đề cập tới cảnh sát hay pháp luật, chỉ bằng giá cổ phiếu sụt giảm nếu để người ngoài biết đã là tổn thất to lớn, nhưng tại sao trong lòng mình vẫn cảm thấy bất an?

Quay về trường học, vừa vặn đã tới giờ tan học buổi chiều, Lâm Phôi không đi vào sân trường được vài bước, bỗng nhiên xoay người, quay đầu đi ra bên ngoài.

"Này!" Lưu Mỹ Kỳ nhận ra Lâm Phôi vừa thấy mình đã quay đầu rời đi, liền cảm thấy tức giận vô cùng, gắt giọng, "Vẻ ngoài của ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi nhìn thấy ta liền chạy?"

"Ngươi không đáng sợ." Lâm Phôi xoay người lại, cười bồi thường nói, "Là vì ngươi quá đẹp, ta sợ không khống chế nổi bản thân."

Hai mắt Lưu Mỹ Kỳ sáng lên, vui sướng chạy đến trước mặt Lâm Phôi, ôm lấy eo Lâm Phôi, hai thân thể dán sát với nhau, Lâm Phôi cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy hai ngọn núi vừa trắng vừa mềm đè ép trên thân thể mình cùng với khe rãnh sâu thăm thẳm.

Quá sexy rồi, dáng người Lưu Mỹ Kỳ nhỏ nhắn xinh xắn, bất quá hai ngọn núi dù không phải rất lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ chút nào, lúc này nửa kín nửa hở hiển lộ ở trước mặt, Lâm Phôi nhịn không được nuốt nước miếng, bỗng nhiên muốn vùi đầu vào để được trở lại tuổi thơ.

Không được, không được, ta là một nam nhân có liêm sỉ.

Lâm Phôi ho khan một tiếng, lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đừng đến trêu chọc ta, ta trước nay đều rất nghiêm chỉnh, dù có nữ nhân ngồi trong lòng cũng không nghĩ loạn, dù ngươi đang ôm ta, dù ngực ngươi đang nửa kín nửa hở, nhưng ngay cả liếc ngang một cái ta cũng không làm!"

Lưu Mỹ Kỳ làm nũng đấm ngực Lâm Phôi mấy cái: "Đáng ghét, ngươi không liếc nhìn, làm sao lại biết người ta là nửa kín nửa hở?"

Lâm Phôi vừa đưa mắt nhìn ngắm tuyệt tác do thượng đế ban tặng, vừa dùng ngôn từ chính nghĩa nói: "Ngươi không biết sao? Giác quan thứ sáu của nam nhân chúng ta rất nhạy cảm!"

"... ." Lưu Mỹ Kỳ thầm nghĩ trong lòng, ngươi cho rằng ta mù sao, ngươi quang minh chính đại nhìn như vậy, ta còn có thể không biết? Bất quá Lưu Mỹ Kỳ hiện tại muốn cua đổ Lâm Phôi, vì vậy rất phối hợp với hắn, "Ai nha, người ta biết rõ giác quan thứ sáu của ngươi nhạy cảm, biết rõ ngươi dù có nữ nhân ngồi trong lòng cũng không nghĩ loạn, cho nên mới muốn làm bạn gái của ngươi, ngươi mau đồng ý đi."

"Đừng nói linh tinh, ngươi mau chóng rời xa khỏi ta,, ta dù có chết cũng không thuận theo đâu!" Lâm Phôi muốn đẩy Lưu Mỹ Kỳ ra, một đôi tay lại không cẩn thận đặt lên bờ mông Lưu Mỹ Kỳ.

Lưu Mỹ Kỳ ở trong nội tâm hừ lạnh: "Ta thấy ngươi rõ ràng là loại người ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật."

Lưu Mỹ Kỳ trong nội tâm nghĩ vậy, ngoài miệng lại yêu kiều nói: "Hay là thế này, người ta cũng nghĩ kỹ rồi, ngươi đáp ứng làm bạn trai thử việc của ta, thời gian thử việc là một tháng, nếu như sau một tháng chúng ta đều vừa lòng thỏa ý, ta sẽ đáp ứng lên giường với ngươi, được không?"

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.