Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngụy Tứ Hải trả lời thuyết phục!

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Chương 50 Ngụy Tứ Hải trả lời thuyết phục!

Khi Lâm Phôi trở lại ký túc xá, nhìn mấy người đứng thành hai hàng, Lâm Phôi cười nói: "Sao vậy, các ngươi cũng muốn học theo đám người ngoài kia?"

Phạm Hàm Ninh cười cười: "Phôi ca, bây giờ chúng ta là anh em, dù ta không giỏi đánh nhau, nhưng chúng ta đều là người của ngươi."

"Hắc hắc, đều là huynh đệ." Lâm Phôi vỗ vỗ bả vai Phạm Hàm Ninh, mấy người ở đây đều vui vẻ ra mặt, bọn hắn cảm giác được, Lâm Phôi hiện tại đã chân chính coi bọn họ là người của mình.

Lâm Phôi bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó cười nói: "Đêm nay chúng ta hảo hảo chúc mừng một phen đi."

Trang Tất Phạm có gia cảnh tốt nhất lập tức đứng lên, nói: "Ta đi ra ngoài mua rượu."

Trang Tất Phạm bây giờ vẫn còn mặt mũi bầm dập, trong mấy người hắn là thảm nhất, lúc đó vừa lao ra hai bước, dưới chân đã mềm nhũn, sau đó bị đám người kia điên cuồng đánh đập, nhưng mà không biết vì sao, dù bị đánh là chuyện mất mặt, hắn lại cảm thấy rất hưng phấn, chưa bao giờ sướng như hiện tại.

Phạm Hàm Ninh đứng lên nói: "Ta đi cùng ngươi, thuận tiện mua chút đồ ăn."

Lâm Phôi mở miệng: "Mua hai bình rượu đế là được, bia không đủ nghiền!"

"Tốt, vậy mua mấy bình rượu đế!"

Lâm Phôi lại bổ sung: "Không cần mua loại quá tốt, ngươi cũng không có nhiều tiền."

"Đã biết, Phôi ca!"

Hai người kia đi rồi, Lâm Phôi nhìn về phía Ngô Mạnh Kiệt cùng Ngô Quân, cười nói: "Hôm nay hai người các ngươi rất dũng mãnh a!"

Ngô Mạnh Kiệt cười hớn hở: "Còn kém lắm, vẫn là Phôi ca lợi hại, vậy mà một mình đánh ngã mấy chục người, ngươi không biết đâu, hiện tại toàn bộ tân sinh khoa máy tính đều coi ngươi là thần tượng, bất quá Phôi ca, có một câu ta vẫn muốn nói, tuy rằng hiện tại Trương Xuân Lôi bị ngươi đuổi đi, nhưng mà trong đám sinh viên năm hai khoa máy tính vẫn có một số người khẩu phục tâm không phục, nói thẳng ra, chính là vì ngươi chưa đánh bọn hắn, bọn hắn không biết đau. Đám người bị ngươi đánh đập nhất định đã phục rồi."

Lâm Phôi ừm một tiếng, hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Ta nghĩ rằng... Chúng ta nên bái phỏng từng lớp một, hoặc là chúng ta đi lên từng căn phòng ký túc xá năm hai, dọn dẹp bọn hắn một phen, kế tiếp lại xử đám năm ba."

Lâm Phôi suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Có phải các người đều cho rằng ta muốn làm đại ca trường học?"

Ngô Mạnh Kiệt cười nói: "Phôi ca, ngươi còn hỏi như vậy làm gì? Ngươi vốn là đại ca a, hiện tại toàn bộ trường học người nào không biết Phôi ca khoa máy tính?"

Lâm Phôi sờ cái mũi, hỏi: "Ta nổi danh như vậy?"

Ngô Quân cũng nói: "Hiện tại ngươi rất nổi tiếng."

Hai mắt Lâm Phôi sáng lên: "Nói như vậy, hẳn là có rất nhiều tiểu cô nương sùng bái ta? Về sau có phải là mỗi ngày đều thu được thư tình?"

Ngô Quân: "... ."

Ngô Mạnh Kiệt: "... ."

Ngô Mạnh Kiệt cười nói: "Phôi ca, người bây giờ không phải đã là một đôi với Ngụy Kỳ Miên sao, có người đứng đầu trong tứ đại nữ thần tân sinh, ngươi còn để ý những người khác?"

Lâm Phôi nghiêm túc nói: "Đừng nói linh tinh, bây giờ ta cùng Miên Miên vẫn chỉ là bằng hữu bình thường."

Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt cười hắc hắc, trong nội tâm lại căn bản không tin.

Lâm Phôi tiếp tục nói: "Nàng truy cầu ta, ta còn chưa đồng ý."

Ngô Mạnh Kiệt ho khan một tiếng: "Phôi ca, khoác lác không phải tật xấu, nhưng mà ngươi thổi phồng như vậy rất quá đáng, làm cho huynh đệ cũng không có biện pháp nói đỡ cho ngươi."

Lâm Phôi nghe xong, cười lên ha hả, hai người bọn họ cũng cười theo.

Cửa phòng mở ra, Phạm Hàm Ninh cùng Trang Tất Phạm mang theo thật nhiều thức ăn tiến vào, sau đó mấy người bắt đầu chuyển dời bàn, từng người ngồi xuống, hai chai rượu mở ra, đổ ra ly, bắt đầu ăn uống.

"Phôi ca, chúc mừng ngươi trở thành lão đại khoa máy tính!"

"Đến, chúc mừng!"

"Cạn ly!"

Bữa tiệc này kéo dài đến hơn mười một giờ khuya, bình thường mười giờ là phải tắt đèn, bất quá phòng ký túc xá của Lâm Phôi hiện tại không ai dám quản, cho dù mở đèn thâu đêm cũng không ai dám nói cái gì.

Hai bình rượu đế cạn đáy, mấy người vẫn chưa thỏa mãn nằm trên giường, trò chuyện trong chốc lát, Ngô Mạnh Kiệt cảm thán: "Ta nghe nói lão đại Cao Mạnh Siêu trường chúng ta rất đẹp, là một mỹ nhân băng sơn a!"

Trang Tất Phạm hưng phấn nói: "Nếu như có thể cua được thì tốt quá, đến lúc đó chẳng những có thể đi ngang trường học, hơn nữa còn được ôm mỹ nhân về."

Phạm Hàm Ninh cười nói: "Mơ ngủ chưa tỉnh à, một mỹ nhân như vậy, hơn nữa còn là đại tỷ, còn lâu mới tới phiên ngươi, Quân ca cùng Kiệt ca may ra còn được."

Hắn nói Quân ca cùng Kiệt ca chính là Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt, trong ký túc xá, ngoại trừ Lâm Phôi, địa vị cao nhất chính là Ngô Quân cùng Ngô Mạnh Kiệt, hai người kia tuy rằng không có liên hệ máu mủ, cũng không có quan hệ gì, nhưng ngoại trừ có họ giống nhau, còn có một đặc điểm trọng yếu, đó là đấm nhau rất giỏi, nhất là Ngô Quân.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Thiếu Niên Tại Đô Thị(Bản Dịch) của Lương Bất Phàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quanmacta99
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.