Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Ca Lâm Minh

Phiên bản Dịch · 1774 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ

Ngẩng đầu nhìn, Lâm Phi nhận ra mập mạp bụng to trước mắt chính là con trai của Trịnh Thúy Hoa, anh họ Lâm Minh của hắn.

Tại tổ 5 thôn Sơn Hà, Lâm Minh dưới sự tuyên dương của Trịnh Thúy Hoa, cũng trở thành người thành công trong miệng dân làng.

Tuy rằng, Trịnh Thúy Hoa có chút thành phần tâng bốc, nhưng ở nông thôn có thể lăn lộn như Lâm Minh hiện tại, đã rất thành công. Làm việc trong đơn vị nhà nước, trong thành phố có xe có nhà, rất nhiều bà mai tìm Trịnh Thúy Hoa giới thiệu đối tượng cho con trai nàng. Cho dù Lâm Minh hiện tại mập thành heo, hơn nữa vô cùng xấu xí, rất nhiều người cũng nguyện ý gả cho hắn.

Thời bây giờ, mỗi khi bàn chuyện hôn nhân luận gả, có tiền có thế hoàn toàn nghiền ép tướng mạo xuất chúng. Lâm Phi và Lâm Minh chính là những ví dụ trước mắt. cho dù Lâm Phi đẹp trai, thân thể cường tráng, vẫn như cũ không có bà mối giới thiệu đối tượng cho hắn, mẹ hắn tìm rất nhiều bà con, cơ hồ đều không muốn giới thiệu đối tượng cho hắn. Theo lời bà mối nói thì là:

- Không muốn đẩy con gái người ta vào hố lửa.

Thật vất vả mới có bà con giới thiệu đối tượng, người ta thấy nhà hắn nghèo, cuối cùng vẫn là cự tuyệt. Lâm Minh đôi mắt thập phần đùa giỡn nhìn Lâm Phi, thấy Lâm Phi một chút biến hóa cũng không có, toàn thân y phục vỉa hè, quần áo cũ kỹ mấy năm còn mặc trên người, điều này làm hắn đối với đường đệ của mình xem thường không ít.

- Quên đi, nể tình ngươi là em họ của ta, IPhone 8 không cần ngươi bồi thường. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù để cho ngươi bồi thường, ngươi cũng bồi thường không nổi, cả người ngươi, toàn thân không nổi năm mươi tệ đi!

Lâm Minh cười nhạt, mẫu thân nàng vẫn đối địch với người một nhà Lâm Phi, Lâm Minh dưới sự hun đúc của mẫu thân, tự nhiên cũng rất thù địch với người nhà Lâm Phi.

Cùng với nền kinh tế thị trường, một số người nông thôn trong khái niệm tiền bạc trở nên rất trọng yếu, thấy tiền là đỏ mắt, sợ người khác sống tốt hơn mình, Trịnh Thúy Hoa là một đại diện điển hình. Ấn tượng của Lâm Phi đối với Lâm Minh không tốt lắm, vốn không muốn phản ứng, chuẩn bị đi phòng chữ "Thiên" mà Hoàng Uyển Nhi cố ý đặt cho hắn, đó là phòng cao cấp nhất của khách sạn.

Chưa từng nghĩ tới, Lâm Minh thấy Lâm Phi không để ý tới hắn, càng kiêu ngạo, cảm thấy Lâm Phi dễ khi dễ. Từ trong túi âu phục hoa lệ lấy ra một bao thuốc đại Trung Hoa, Lâm Minh rút ra một điếu châm lửa, vui vẻ hút.

Ngăn Lâm Phi muốn từ trước mặt hắn rời đi, Lâm Minh cười tủm tỉm nói:

- Em họ, đã lâu không gặp, chúng ta ngồi xuống ôn chuyện, chớ vội gấp đi.

. Hắn nhìn ra được, Lâm Minh nói ôn chuyện là giả, muốn ở trước mặt hắn giả bộ bức bách ngược lại là thật, Lâm Phi mặt không chút thay đổi nói:

- Ôn chuyện thì không cần, ta muốn đi ăn cơm.

Lâm Phi càng muốn rời đi thì ở trong mắt Lâm Minh, chính là hắn xấu hổ mà muốn bỏ chạy. Lăn lộn không bằng người khác, lại muốn đi, chứng tỏ sợ bị người khác đả kích, Lâm Minh nghĩ như thế. Lâm Phi càng sợ bị đả kích, Lâm Minh cảm thấy càng cần phải đả kích hắn, điều này sẽ làm cho trong lòng hắn âm thầm sảng khoái không thôi.

- Ha ha ha, ngươi chuẩn bị đi đâu ăn cơm? Đừng nói với anh ngươi ăn tối ở khách sạn này? Đừng có đùa nữa ăn một bữa ăn ở đây, ngươi có thể phải nhịn đói cả tháng tháng.

Lâm Minh nói chuyện nước bọt bắn tung tóe, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống Lâm Phi, phảng phất như thần minh đang nhìn xuống con kiến hôi.

- Giám đốc khách sạn đặt phòng riêng cho ta trong phòng chữ “Thiên".

Lâm Phi không kiêu ngạo không tự ti, thần sắc lạnh nhạt nói.

Nhà hàng giải trí nông sản cực phẩm phân chia rất nhiều khu vực ăn uống khác nhau, lần lượt là đại sảnh, cao cấp nhất tự nhiên là phòng riêng, mà phòng cũng phân cấp, phòng cao cấp nhất là phòng chữ "Thiên", tiếp theo là “Địa, Huyền, Hoàng”.

Nghe Lâm Phi nói, Lâm Minh đầu tiên là ngây ngốc như gà gỗ, tiếp theo, ha ha ha cười rộ lên. Nhìn Lâm Phi như nhìn một tên ngốc. Khoa chương quá mức. Cái này thổi, còn hơn thổi da trâu làm cho Lâm Minh da mặt đỏ như lửa.

- Giám đốc khách sạn giải trí nông thôn cực phẩm cố ý vì ngươi đặt phòng chữ “Thiên” sao? Sao ngươi không nói thị trưởng đã vì ngươi đặt phòng luôn đi? Ha ha, đã lâu không gặp, bản lĩnh không tệ, da mặt dày hơn không ít.

Giám đốc khách sạn nhà hàng giải trí nông thôn cực phẩm đó là thân phận bực nào cao quý, đó là cao cấp bên trong cao cấp a. Người ta sẽ vì ngươi một tên nông dân đặt phòng chữ “Thiên”. Mộng còn không có tỉnh a!

Tiểu tử Lâm Phi này không phải mắc chứng hoang tưởng chính là điên rồi, Lâm Minh hắn thà tin tưởng heo mẹ biết neo cây, cũng không tin giám đốc khách sạn đặt phòng chữ "Thiên" cho hắn. Rất nhiều lãnh đạo lớn trong thành phố mới có thể đặt phòng chữ "Thiên", Lâm Phi có tài đức gì có thể để giám đốc tự mình vì hắn đặt phòng chữ “Thiên” cơ chứ.

Lâm Minh nhả ra từng chữ nói:

- Ngươi không khoác lác sẽ chết sao, người ta vì sao phải mời ngươi ăn cơm, ngươi nói cho ta biết.

Sớm nghe nói Lâm Minh cùng mẹ hắn Trịnh Thúy Hoa có máu liều, Lâm Phi lần này gặp, quả thật là hăng quá hoá dở.

Lâm Phi hờ hững nhìn xem Lâm Minh, lạnh lùng nói:

- Thương nghiệp cơ mật, ta tại sao phải nói cho ngươi biết.

Thương nghiệp cơ mật? Lâm Minh chậc chậc lắc đầu nói:

- Mẹ ta đã nói với ta, hiện tại ngươi về nhà làm ruộng, có thể nhìn thấy nhân vật cấp cao nhất ngoại trừ ông chủ mua bán lương thực ra, ngươi còn có thể tiếp xúc với nhân sĩ cao cấp nào nữa? Giám đốc giải trí nông thôn cực phẩm là nhân tài hàng đầu, sẽ tiếp xúc với ngươi, ngươi còn chưa tỉnh, hay đói đến hồ đồ rồi. Nhất định là đói đến hồ đồ, vừa rồi ngươi nói chuẩn bị đi ăn cơm. Chậc chậc, có muốn ca ca cho ngươi một tệ, đến ven đường mua hai cái bánh bao. A, đúng rồi, vốn định cho ngươi hai tệ, nhưng nhìn ngươi một thân vỉa hè, ngươi cũng chỉ xứng ăn bánh bao, một tệ bánh bao, ngươi không xứng, nhà chúng ta “Tiểu Hoạt Đầu” mới xứng.

Lâm Minh hung tợn nói. Nói xong, Lâm Minh bổ sung một câu:

- Quên nói cho ngươi biết, “Tiểu Hoạt Đầu” là chó canh gác nhà ta.

Ý tứ của hắn không thể rõ ràng hơn, Lâm Phi ngay cả chó nhà hắn cũng không bằng. Dưới tình huống nhẫn lại nhẫn, đổi lại Lâm Minh không ngừng được một tấc tiến một thước.

Lúc này, Lâm Phi liền nổi trận lôi đình, giận dữ nói:

- Mắt chó coi thường người, lão tử nói thật, ngươi “mẹ nó” không tin còn chưa tính, dựa vào cái gì vũ nhục ta, ta “Tào Ni Mã” nhà ngươi. Nếu không phải ngươi đi cửa sau, dựa vào quan hệ của cậu ngươi, thì ngươi cho có cái cọng lông chim cũng không thể tiến vào cục điện lực Nam Giang? Người khác không biết, lão tử biết, cậu ngươi cùng mẹ ngươi tốn chín trâu hai hổ mới đem phế vật như ngươi đưa vào.

- Như thế tốn, ngươi bây giờ mới có thân chó khoác áo da người, vô pháp vô thiên? Mặc kệ Lâm Phi ta lăn lộn như thế nào, ta dựa vào bản lĩnh của mình, mà không giống ngươi. Ngươi không xứng so sánh với ta, ngươi chỉ xứng so sánh với bồn cầu trong nhà vệ sinh.

Lâm Phi kích động nói.

Vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp đi tới bên cạnh hai người. Chủ nhân của đạo ảnh xinh đẹp này chính là Lưu Băng Băng bạn gái cũ của Lâm Phi, Lưu Băng Băng đi ra ngoài toilet xong, nhìn thấy bạn trai cô bị người khác nhục mạ, nhất thời tức giận không thôi, đi vào nhìn, ngạc nhiên phát hiện là bạn trai cũ Lâm Phi của mình. Lưu Băng Băng dựa vào thân hình mập mạp của Lâm Minh, bĩu môi nói:

- Làm sao vậy, anh yêu.

Lâm Minh chỉ vào Lâm Phi. Lưu Băng Băng tự cho là đúng, cho rằng Lâm Phi biết bạn trai hiện tại của cô chính là Lâm Minh trước mắt, sở dĩ hắn nhục mạ Lâm Minh là bởi vì cô không yêu hắn, lại đi theo Lâm Minh.

- Lâm Phi, hiện tại chúng ta đã chia tay, anh đừng dây dưa với tôi nữa. Anh nói cho tôi biết anh có thể cho tôi cái gì sinh hoạt, bạn trai hiện tại của tôi, ở thành phố Nam Giang có xe có nhà, làm việc tại cục nhiệt điện, đãi ngộ cùng phúc lợi cực cao anh lấy gì so.

Nói đến đây, Lưu Băng Băng dựa vào trong lòng Lâm Minh:

- Bạn trai hiện tại của tôi cao lớn khôi ngô, hơn nữa còn rất có cảm giác an toàn. Anh lấy gì so với anh ta? Hiện tại cho dù anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không đáp ứng tái hợp với anh, người phải có tự biết mình, loại người như anh cả đời chỉ xứng đánh độc thân.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.