Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Đi Vệ Sinh.

Phiên bản Dịch · 3762 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ..

Bọn họ ba người Trịnh Thúy Hoa đi tới chỗ Lâm Phi.

Mắt thấy trong nhà Tần Dũng tất cả đều là dưa chuột lớn ngay ngắn, Điền Quế Lan chấn động nhất, bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy giống dưa chuột trên mặt đất, là Tần Dũng hôm qua vừa mới trồng.

Dụi dụi mắt, Điền Quế Lan thủy chung không tin hết thảy trước mắt đều là sự thật, nói với Viên Tân Liên bên cạnh:

- A Viên, ngươi tát ta một cái.

- Tát ngươi một cái?

Viên Tân Liên hoài nghi tai nàng có vấn đề, Điền Quế Lan cư nhiên để cho mình tát nàng một cái.

- Nhanh lên tát ta một cái.

Điền Quế Lan vội vàng hét lên.

Ba, một tiếng tát vang lên, Viên Tân Liên tát vào mặt Điền Quế Lan.

Nhất thời, Điền Quế Lan đau đớn gào thét, che khuôn mặt sưng lên, hướng về phía Viên Tân Liên quát:

- Ngươi bệnh a! Sao ngươi lại đánh ta?

Ngươi mới có bệnh, Viên Tân Liên vẻ mặt vô tội, kêu lên:

- Là chính bản thân ngươi kêu ta tát ngươi một cái, hiện tại trách ta.

Nghe nói như vậy, Điền Quế Lan mới nhớ tới chuyện vừa rồi, nghĩ đến đau đớn trên mặt, vậy cũng không phải là đang nằm mơ. Dưa chuột trong nhà Tần Dũng đều là thật, không phải nàng nằm mơ tưởng tượng ra, Điền Quế Lan nghĩ như vậy.

Nhiều dưa chuột lớn như vậy, Trịnh Thúy Hoa nghĩ đến tiểu tử Lâm Phi lần này khẳng định có thể bán rất nhiều tiền, trong lòng khó chịu.

Viên Tân Liên hoài nghi gần đây đầu óc Điền Quế Lan có vấn đề, một hồi để cho mình tát nàng một cái, vừa nói dưa chuột trong nhà Tần Dũng hôm qua mới trồng, hôm nay dưa chuột liền lớn.

Đây không phải là đầu óc có bệnh là cái gì, Viên Tân Liên tìm không ra bất cứ lý do gì ngoại trừ lý do này.

Cách đó không xa, một chiếc xe ba bánh bốc khói đen đi về phía nhà kho của Trịnh Thúy Hoa, người đàn ông trong xe hô:

- Trịnh Thúy Hoa ngươi đang ở đâu, ta tới thu mua rau củ.

Nghe theo hướng thanh âm, Trịnh Thúy Hoa, Điền Quế Lan và Viên Tân Liên nhìn thấy một chiếc xe ba bánh rách nát đang ở bên cạnh nhà kho của Trịnh Thúy Hoa. Ba người lúc này mới biết mình náo Ô Long, xe tải lớn mới tinh là hướng về phía nhà Lâm Phi, mà xe ba bánh vỡ trên mẻ dưới mới là hướng về phía nhà Trịnh Thúy Hoa.

Nghĩ đến vừa rồi khen Trịnh Thúy Hoa, trên mặt Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên tất cả đều là thần sắc xấu hổ. Nhìn chiếc xe tải lớn mới tinh, lại nhìn chiếc xe ba bánh tàn phá, Trịnh Thúy Hoa hận không thể tìm một cái khe chui vào, trong lòng oán giận hồ lão bản vì sao không làm một chiếc xe tải lớn tới.

Đồ ăn nhà nàng tuy không chất lượng bằng Lâm Phi, Trịnh Thúy Hoa cũng biết, thật vất vả mới tìm được ông chủ mua rau củ nhà nàng, nàng không có khả năng đòi hỏi.

Phất phất tay với đại hán, Trịnh Thúy Hoa hô:

- Ngươi đợi một chút, ta lập tức về.

Lại nói Hoàng Uyển Nhi không nghĩ tới có nhiều dưa chuột như vậy, nàng chỉ mang theo hai người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khó xử, be bé nói bên tai Lâm Phi:

- Dưa chuột quá nhiều, bên ta chỉ có hai người, thêm hai người các ngươi nữa, không biết buổi tối có thể hái xong hay không, nếu không ngươi tìm thêm hai người, ta muốn buổi chiều chở về.

Đây quả thật là một vấn đề nan giải, Lâm Phi sờ cằm suy nghĩ một chút, hẳn lên tìm ai, đột nhiên nhìn thấy Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên bên cạnh, nhất thời trước mắt sáng ngời.

Trịnh Thúy Hoa đang chuẩn bị gọi Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên đi, Lâm Phi vui vẻ nói với hai người bọn họ:

- Điền thẩm, Viên thẩm, hôm nay các ngươi có việc gì không? Nếu không có việc hai thẩm giúp cháu hái dưa chuột? Yên tâm, tiền công tự nhiên không thể thiếu các thẩm, một ngày sáu mươi tệ.

Lâm Phi biết việc Trịnh Thúy Hoa thích tìm phụ nữ trong thôn phụ giúp, bình thường đều là bốn mươi tệ một ngày, hắn cảm thấy có hơi ít, còn không bằng trả các nàng một ngày sáu mươi tệ.

Nếu có một ngày Lâm Phi phát đạt, hắn khẳng định cũng muốn dẫn dắt mọi người làm giàu, dù sao Sơn Hà thôn tổ 5 là nơi sinh ra và nuôi hắn lớn.

Xòe đầu ngón tay tính toán, Điền Quế Lan phát hiện làm cho Lâm Phi hai ngày bằng phải làm cho Trịnh Thúy Hoa ba ngày. Có câu nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Dừng một chút, Điền Quế Lan rất hưng phấn, lớn tiếng nói:

- Phi tử, ngươi là thẩm nhìn từ bé, nhìn thấy ngươi có khó khăn, thẩm làm sao có thể mặc kệ.

Nói xong, Điền Quế Lan liền nhảy xuống ruộng hái dưa chuột.

Đương nhiên, Viên Tân Liên cũng không ngốc, vui vẻ nói:

- Phi tử, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi chính là chuyện của thẩm.

Nhanh như chớp, Viên Tân Liên cũng xuống ruộng hái dưa chuột.

Giờ phút này, Trịnh Thúy Hoa trợn tròn mắt, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Lâm Phi. Mắt thấy Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên hai người nhao nhao xuống ruộng nhà Tần Dũng, Trịnh Thúy Hoa nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.

Người đàn ông trên chiếc xe ba bánh bên cạnh nhà kho của gia đình nàng không kiên nhẫn hét lên:

- Trịnh Thúy Hoa, rau trong nhà ngươi có bán hay không, không bán lão tử phải đi.

- Hai người các ngươi mau lên đây, vườn rau nhà ta đang chờ các ngươi tới thu hoạch đây này.

Trịnh Thúy Hoa gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, vì thế dùng ngữ khí mệnh lệnh nói. Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, Điền Quế Lan và Viên Tân Liên chính là nhân tinh, rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy khí chất đoan trang của Hoàng Uyển Nhi, liền biết Lâm Phi quen người có tiền, sau này muốn dùng người rất nhiều.

Ngược lại so sánh, người tới thu mua nông sản nhà Trịnh Thúy Hoa với tới thu mua nhà Lâm Phi đúng là một người ở trên trời, một người dưới mặt đất.

Bởi vậy có thể thấy, năng lực của Trịnh Thúy Hoa sau này ở Sơn Hà thôn tổ 5 có thể không lớn bằng năng lực của Lâm Phi.

Trên mặt mũi đương nhiên là không muốn trở mặt, Điền Quế Lan mở miệng trước, cười gượng hai tiếng nói:

- Chị! Không phải chúng ta không muốn giúp chị, thật sự là chúng ta đi không được, chị còn là tìm người khác khác đi!

- Đúng đúng đúng, Thúy Hoa chúng ta hiện tại có việc, đi không được, ngươi còn là tìm người khác đi!

Viên Tân Liên nói theo lên tiếng.

Thấy vậy, Trịnh Thúy Hoa bất lực, trâu không uống nước, cũng không thể ghì đầu trâu, để nó uống nước. Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ vài lần, ánh mắt lại tập trung vào Lâm Phi, Trịnh Thúy Hoa lạnh lùng nói:

- Các ngươi chờ cho ta, một ngày nào đó các ngươi sẽ hối hận.

Buông xuống câu nói tàn nhẫn này, Trịnh Thúy Hoa liền đi về phía nhà kho của nhà nàng.

Đại hán trong xe ba bánh nhìn thấy chỉ có một mình Trịnh Thúy Hoa đến, nhất thời mặt lộ vẻ lạnh lùng, không vui nói:

- Chỉ có một mình ngươi, hôm nay rau nhà ngươi, một mình ngươi có thể thu hoạch xong rồi bỏ lên xe sao?

- Mặc kệ như thế nào, đêm nay ta đều phải trở về, nếu hôm nay làm không xong, lần sau nông sản nhà ngươi ta sẽ không đến nữa, đường của thôn các ngươi đối với xe của ta hư hỏng quá lớn.

Đại hán vốn cảm thấy Trịnh Thúy Hoa trước kia làm việc rất đáng tin cậy, sao bây giờ thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích.

Chỉ riêng chiếc xe rách nát của ngươi, còn ghét bỏ thôn chúng ta đường, Trịnh Thúy Hoa chỉ dám ở trong lòng phát bực càu nhàu.

Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Trịnh Thúy Hoa liên tục cười nói:

- Đừng nói nữa! Ông chủ Hồ, tôi sẽ vào làng để gọi mọi người, đảm bảo trong hôm nay có thể thu hoạch tất cả các loại rau củ trong nhà ta và đặt nó lên xe của ngài.

Nếu không phải Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên lâm trận phản chiến, Trịnh Thúy Hoa nàng cần gì phải chật vật như thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, căn nguyên cuối cùng đều là tiểu tử Lâm Phi kia.

Vốn một ngày bốn mươi tệ đã đủ rồi, tiểu tử Lâm Phi kia lập tức nâng giá lên sáu mươi tệ một ngày, đây hoàn toàn là làm nhiễu loạn thị trường bình thường sau này. Nghĩ tới đây, Trịnh Thúy Hoa đối với Lâm Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trịnh Thúy Hoa bên này lòng nóng như lửa đốt, mà Lâm Phi bên kia bận rộn không ngừng nghỉ.

Đám người Lâm Phi rất nhanh đem một mẫu dưa chuột hái xong, cân tính xong đưa lên xe. Dưa chuột tổng cộng chín trăm chín mươi mấy cân, Lâm Phi cầm điện thoại di động tính toán, đang chuẩn bị nhân với bốn mươi.

Hoàng Uyển Nhi không nói hai lời, lấy ra bốn vạn tệ, đưa cho Lâm Phi nói:

- Không cần phiền toái như vậy, chín trăm chín mươi mấy cân, làm tròn 1 tấn là được rồi, nhân với bốn mươi tệ, vừa vặn bốn vạn tệ, ngươi đếm.

Nhận lấy sấp tiền thật dày, Lâm Phi nhất thời tâm hoa nộ phóng, đây chính là lần đầu tiên hắn có được nhiều tiền như vậy.

Tần Dũng đứng bên cạnh Lâm Phi nhìn choáng váng, kích động nói không nên lời, thầm nghĩ:

- Đi theo Phi tử thật sự là quá tốt, cho dù Phi tử ăn thịt, ta uống canh, sau này ta cũng có thể cưới lão bà.

Điền Quế Lan và Viên Tân Liên khi nào thấy nhiều tiền như vậy, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Tuy rằng nhiều tiền như vậy không thuộc về các nàng, nhưng các nàng có thể tưởng tượng được triển vọng sau này của Lâm Phi khẳng định rất tốt, điều này chứng tỏ sau này các nàng có thể đi theo Lâm Phi làm việc lâu dài.

Hiện tại đáy lòng các nàng đang âm thầm may mắn, may mắn lựa chọn Lâm Phi bên này, Trịnh Thúy Hoa quá keo, chỉ trả các nàng bốn mươi tệ một ngày. Đây hoàn toàn là bóc lột, vẫn là người ta Lâm Phi tốt, một ngày trả sáu mươi tệ.

Hoàng Uyển Nhi tính tiền xong cho Lâm Phi, Lâm Phi cầm những tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ gọi Điền Quế Lan và Viên Tân Liên tới.

Chuẩn bị tính tiền cho hai người, lại phát hiện không có tiền lẻ, Lâm Phi trực tiếp đưa cho hai người mỗi người một trăm tệ, nói:

- Thím Điền, thím Viên, hiện tại cháu không có tiền lẻ, trước tiên cháu đưa các thím mỗi người một trăm, lần sau khẳng định còn có việc nhờ đến các thím, bốn mươi tệ còn lại coi như cháu dự chi trước cho lần sau.

Hai người cầm trong tay một trăm tệ, vui vẻ khỏi phải nói.

Chiếu theo Lâm Phi nói như vậy, sau này chỗ tốt công việc khẳng định còn có.

Nghĩ tới đây, nhất thời, Điền Quế Lan vỗ ngực nói:

- Phi tử, chỉ cần ngươi mở miệng, thím Điền ngươi cam đoan chỉ cần gọi là ta sẽ lập tức đến giúp. Chỉ cần liên quan đến ruộng vườn là thím đây sẽ đến.

Nhìn Điền Quế Lan nói như vậy, Viên Tân Liên sợ tụt lại phía sau Điền Quế Lan, vội vàng nói:

- Thím Viên ngươi cũng vậy, lần sau nếu có việc như này, ta khẳng định sẽ đến đầu tiên.

Trong túi có thêm một trăm tệ, Điền Quế Lan cùng Viên Tân Liên trong miệng ngâm nga hí khúc liền đi về nhà. Ngồi lên xe tải lớn, Hoàng Uyển Nhi phất phất tay với Lâm Phi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm giác được muốn đi vệ sinh.

- Ai nha không được, ta muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh của các ngươi ở đâu?

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoàng Uyển Nhi che bụng bằng phẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là thống khổ.

Ở cánh đồng bát ngát này, làm gì có nhà vệ sinh.

- Nơi này không có nhà vệ sinh, nếu không ta giúp cô tìm một nơi không có người, cô thấy thế nào?

Lâm Phi gãi gãi đầu thăm dò hỏi.

Không cần suy nghĩ, Hoàng Uyển Nhi quyết đoán cự tuyệt.

Cơn buồn đi tiểu càng lúc càng mạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Uyển Nhi nhăn nhó, đau đớn lớn tiếng nói:

- Nhà vệ sinh gần nhất cách chỗ này bao xa?

Suy nghĩ một chút, Lâm Phi thành thật trả lời:

- Nhà ta là gần nhất, nhà ta có nhà vệ sinh.

Trèo lên xe tải lớn, Lâm Phi chỉ huy tài xế xe tải, xe tải lớn rất nhanh đến cửa nhà Lâm Phi. Bởi vì Hoàng Uyển Nhi cơn buồn quá mạnh, chỉ có thể lấy cánh tay nhỏ bé che bụng, từ trên xe tải lớn đi xuống rất bất tiện.

Lâm Phi tay vịn cánh tay như củ sen của Hoàng Uyển Nhi, dưới chân Hoàng Uyển Nhi đạp không trung, thân thể mềm mại hướng bên cạnh Lâm Phi ngã xuống. Thấy thế, Lâm Phi lập tức ôm lấy thắt lưng dương liễu của Hoàng Uyển Nhi.

Cách trang phục thể thao mỏng manh, bàn tay Lâm Phi có thể cảm nhận được nhiệt độ thắt lưng nhỏ vàng Uyển Nhi truyền đến.

Ừm, cảm giác không tệ, rất có độ đàn hồi, đây là cảm thụ trực quản của Lâm Phi. Một trận gió nhẹ thổi qua, hương thơm nhàn nhạt của Hoàng Uyển Nhi truyền vào mũi hắn, điều này làm hắn rất say mê.

Đi xuống xe tải về sau, Hoàng Uyển Nhi mắt thấy tay Lâm Phi vẫn ôm lấy eo dương liễu nhỏ nhắn của nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời hiện ra ửng đỏ cùng với không vui.

Nhiều năm như vậy, đây là người đàn ông đầu tiên ôm cô như vậy. Ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Lâm Phi, Hoàng Uyển Nhi tú mi nhíu chặt nói:

- Đã xuống xe, mau buông tay anh ra.

Lâm Phi xấu hổ buông tay ra, trong lòng có chút mất mát, trong lòng nghĩ:

- Nếu có thể cưới Hoàng Uyển Nhi về nhà thì tốt rồi, có thể cưới được nữ nhân cực phẩm như Hoàng Uyển Nhi, Lâm Phi ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Lâm Phi mở cổng bước vào, đưa Hoàng Uyển Nhi đến nhà hắn vệ sinh. Nhìn thấy nhà vệ sinh, Hoàng Uyển Nhi vội vàng chạy tới, sau đó đi vào.

Đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh, Lâm Phi nghe được tiếng tích tích đáp đáp, tiểu tâm can cuồng loạn không ngừng.

Tiếng xe ba bánh điện truyền đến, nghe tiếng nhìn lại, Lâm Phi nhìn thấy cha hắn chở mẹ hắn từ trên đường chạy về. Theo xe ba bánh bên trên nhảy xuống, Lâm Tử Dương rất hạnh phúc, bởi vì đi đến thị trấn để mua thức ăn, tất cả mọi người hỏi ông mua xe từ khi nào.

Lâm Tử Dương rất là cao hứng nói cho mọi người biết đây là nhi tử vừa mới mua, nói xong còn mời người ta thuốc lá Trung Hoa, điều này khiến mọi người sợ ngây người.

Người trên trấn hiểu rõ Lâm Tử Dương, đều biết điều kiện nhà hắn không tốt, sao đột nhiên hút thuốc Trung Hoa?

Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt mọi người, Lâm Tử Dương vô cùng tự hào nói với mọi người, thuốc Trung Hoa cũng là con trai mua cho mình.

Mọi người đều đưa ánh mắt hâm mộ đối với Lâm Tử Dương, khen hắn nuôi được đứa con trai hiếu thuận, điều này có thể làm cho cha hắn rất là hãnh diện.

Thấy cha mẹ từ trên xe xuống, Lâm Phi đi tới trước, lấy thùng nước từ phía sau xe xuống, thấy trong thùng có rất nhiều cá nhỏ.

- Nha, con cá nhỏ này rất tươi, rất tốt.

Lâm Phi khen một câu.

Cha hắn rất không hài lòng nói:

- Không nhìn xem là ai mua, ánh mắt của cha ngươi đã khi nào kém

Nghe giọng điệu nói chuyện này, Lâm Phi liền cảm thấy hôm nay cha hắn rất vui vẻ, cười nói:

- Cha, vì chuyện gì vui vẻ như vậy.

Mẹ hắn lườm cha hắn một cái, trả lời:

- Còn không phải ở trên trấn, rất nhiều người thấy ba con vừa lái xe mới lại hút thuốc Trung Hoa, hâm mộ không thôi, ba con nói đều là con trai mua, người ta khen ba con nuôi được một đứa con trai tốt.

- Ba mẹ, ba mẹ phải tin con trai mình chứ, hiện tại chỉ là khởi đầu, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.

Ánh mắt Lâm Phi tràn ngập kiên định, hắn rất tự tin để cho cha mẹ sống tốt. Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của ba mẹ, Lâm Phi cũng rất vui vẻ.

Kẽo kẹt một tiếng, Lâm Phi quay đầu, thấy Hoàng Uyển Nhi từ nhà vệ sinh đi ra. Cùng lúc đó, cha mẹ hắn cũng nhìn qua.

Nhất thời, mẹ hắn mừng rỡ, cười tủm tỉm đi tới, tinh tế đánh giá Hoàng Uyển Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mông Hoàng Uyển Nhi, liên tục nói tốt a tốt a…

- Tiểu Phi, vị đại mỹ nữ này có phải là bạn gái của con hay không.

Mẹ hắn đã lớn tuổi, cũng giống như bao nhiêu bà mẹ khác trong thiên hạ, đều rất hy vọng con mình sớm kết hôn sinh con:

- Thật xinh đẹp! Những thôn quanh đây đều không có cô nương xinh đẹp như vậy, Tiểu Phi ngươi thật có ánh mắt.

Nghe vậy, Hoàng Uyển Nhi khô khốc cười cười, rất lễ phép giải thích:

- Dì, dì nhầm rồi, con và Lâm Phi chỉ là quan hệ đối tác, không phải bạn nam nữ.

- Thật có lỗi, dì thật là mắt kém hiểu nhầm hai đứa.

Mẹ hắn một trận mất mát, ngược lại ghé vào bên tai Lâm Phi nói:

- Cô gái này mẹ đây chấm rồi, con phải nắm bắt cơ hội có biết không?

Lời mẹ hắn, hắn sớm đã có ý định rồi đấy chứ, chỉ là nhìn người ta muốn dáng người có dáng người, muốn tài năng có tài năng, muốn gia thế có gia thế. Lẽ nào người ta chịu vừa mắt tiểu nông dân như con chứ.

Bị mẹ Lâm Phi hiểu lầm thành bạn gái của Lâm Phi, Hoàng Uyển Nhi mặt đỏ bừng muốn đi, cười gượng nói:

- Dì, chú hai vị tốt, con có chút việc phải làm, con xin đi trước.

Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện là giữa trưa, mẹ hắn rất nhiệt tình nói:

- Đã đến giờ cơm trưa, con ở lại dùng bữa rồi hãy đi.

- Không được, không được dì ơi, con còn có việc cần phải về xử lý gấp.

Lâm mẫu càng nhiệt tình, Hoàng Uyển Nhi càng cảm thấy rất xấu hổ. Nàng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra được, mẹ Lâm Phi cố ý tác hợp nàng và Lâm Phi.

Nói thật, Hoàng Uyển Nhi hiện tại không có tâm tư nói chuyện yêu đương, nàng một lòng chỉ muốn làm lớn mạnh công ty. Vừa nói, Hoàng Uyển Nhi vừa đi ra ngoài.

Nhìn ra, Hoàng Uyển Nhi kiên trì muốn đi, mẹ hắn đành phải thôi, nhìn theo cô ngồi lên xe tải lớn rời đi.

- Có thời gian đến nhà dì chơi, dì nấu ăn rất ngon, tính tình dì cũng dễ.

Xe tải lớn khởi động rời đi, mẹ hắn hướng về phía Hoàng Uyển Nhi không ngừng vẫy tay, trong lòng thầm nghĩ thật sự là đáng tiếc. Lâm Phi rất bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy mẹ chỉ thiếu chút nữa nói làm con dâu ta đi! Mặc dù mỗi lần mẹ tìm bạn gái cho hắn luôn rất nhiệt tình, nhưng mẹ dường như quá nhiệt tình.

Vì thế, Lâm Phi vui vẻ nói với mẹ hắn:

- Mẹ, người ta đi xa, mẹ đừng vẫy nữa, người ta đã sớm không nhìn thấy.

- Tiểu tử ngươi trưởng thành, một chút cũng không vội, nhưng mẹ ngươi tóc đều đã sợi bạc.

Mẹ hắn hận rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Phi, cô nương tốt như vậy, cũng không nắm chặt.

Vừa nhắc tới hôn nhân đại sự, Lâm Phi liền đau đầu không thôi, loại chuyện này gấp không được.

Lâm Phi cười hì hì nói:

- Mẹ, lần này hình như mẹ nhiệt tình quá mức, nói cho con một chút nguyên nhân a.

Mẹ hắn trợn trắng mắt nhìn xem hắn, có chút tức giận nói:

Cái này ngươi cũng không biết sao? Con gái có mông lớn sẽ sinh con trai.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.