Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu Ra

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Cao Cường Minh ngây ngốc như gà gỗ một lúc lâu mới tỉnh lại, lấy ra 200 tệ trong túi quần vội vàng đưa cho tiểu Huy nói:

- Cái này nhiều lắm, làm đầu bếp, nấu ra món ăn cho mọi ngưởi thưởng thức hẳn là.

Tiểu Huy không phải là người thiếu tiền, căn bản không quan tâm 200 tệ. Huống hồ, hắn cảm thấy có thể ăn được mỹ thực ngon như vậy, cho đầu bếp người ta 200 tệ tiền boa, không có gì.

- Ngài đang khinh thường tôi? Hay là chê ít tiền?

Nhất thời, tiểu Huy mất hứng, nghiêm mặt nói.

- Ngài cứ cầm lấy, chỗ này một ít gọi là biểu lộ tấm lòng của chúng ta đối với món ăn của ngài.

Tiểu Lệ vừa ăn Thần Tiên Ngư, vừa khuyên nhủ.

- Nếu nhị vị đã nói như vậy, vậy tôi sẽ không khách khí.

Cao Cường Minh thấy không từ chối được, vì thế bỏ 200 tệ vào túi.

Từ trong phòng chữ “Địa” đi ra, Cao Cường Minh đi bộ nhẹ nhàng, không biết có bao nhiêu cao hứng, ai không thích tiền? Ai không thích được công nhận? Ai không thích được khen ngợi?

Vương quản lý một mực tuần tra hành lang phòng không nhìn thấy tình huống trong phòng chữ “Địa”, bởi vì hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, hắn cũng không nghe được âm thanh bên trong.

Kỳ thật, Vương quản lý bề ngoài đang tuần tra tình huống trong các phòng riêng, mục đích chủ yếu là muốn tận mắt nhìn thấy Cao Cường Minh bị khách mắng ra bộ dáng xám xịt.

Thấy Cao Cường Minh đi ra, hắn cho rằng Cao Cường Minh bị khách mắng ra, vì thế âm dương quái khí sau lưng Cao Cường Minh nói:

- Yo, đi ra, thế nào? Khách nói gì?

- Không có việc gì, không phiền Vương quản lý quan tâm.

Vốn tâm tình rất tốt, vừa nhìn thấy khuôn mặt poker của Vương quản lý, sắc mặt Cao Cường Minh liền kéo xuống. Sắc mặt khó coi của Cao Cường Minh, trong mắt Vương quản lý, khẳng định là bởi vì bị người ta mắng trong phòng.

- Cao Cường Minh ngươi đừng tưởng rằng, ngươi hướng khách nhân cầu gia gia cáo mỗ mỗ, khách nhân không khiếu nại ngươi, ngươi sẽ không sao. Nếu điều này xảy ra một lần nữa, ta là người đầu tiên khấu trừ tiền thưởng của ngươi.

Vương quản lý rất là kiêu ngạo nói.

Nghe vậy, Cao Cường Minh lạnh lùng đánh giá Vương quản lý, khinh thường cười:

- Ha ha, là ai nói cho ngươi, khách nhân đối với món ăn ta xào không hài lòng. Nói cho ngươi biết, khách rất hài lòng với món xào của tôi còn cho tôi 200 tệ tiền boa.

Vương quản lý chậc chậc hai tiếng, trên mặt poker tràn đầy không tin.

- Ngươi cũng đừng đùa ta, Vương Hữu Phát ta chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như ngươi, rõ ràng vừa rồi ở trong phòng khách mắng như cháu trai, vừa ra, nói với ta khách nhân không chỉ rất hài lòng với món ăn ngươi xào, hơn nữa còn cho ngươi tiền boa, ngươi cho rằng Vương Hữu Phát ta là kẻ ngốc?

- CMN, ngươi có tin hay không tùy ngươi, ta lười quản..

Cao Cường Minh nói xong, nghênh ngang đi về phía phòng bếp.

Nhất thời, , Vương Hữu Phát tức giận, hô to:

- Cao Cường Minh, chú ý thái độ của ngươi, đừng tưởng rằng ngươi làm ở khách sạn 8 năm, cũng không ai dám động đến ngươi. Hôm nay khách không hài lòng với món xào của ngươi, ta sẽ báo cáo cho giám đốc, và cũng để cho giám đốc khấu trừ tiền thưởng của ngươi.

Lúc này, tiểu Huy ôm tiểu Lệ từ trong phòng đi ra, Vương Hữu Phát nhìn thấy hai người, liếc mắt một cái liền nhìn ra bọn họ là người có tiền, vì thế đối với hai người hơi cúi đầu, cười ha hả nói:

- Tạm biệt quý khách, rất mong lần sau nhị vị lại đến ủng hộ.

Tiểu Lệ và tiểu Huy nhìn cũng không thèm nhìn Vương Hữu Phát, ngược lại nhìn thấy Cao Cường Minh, tiểu Lệ cười như hoa nói:

- Ôi, đây không phải là đỉnh cấp đầu bếp đấy ư.

Tiếp theo, Tiểu Huy vươn ngón tay cái về phía Cao Cường Minh, khen ngợi:

- Đồ ăn ngài nấu rất ngon, chúng tôi rất vui, lần sau tôi nhất định sẽ đến.

- Cám ơn nhị vị khen ngợi, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.

Cao Cường Minh cười nói với hai người.

Tiểu Huy vỗ vỗ bả vai Cao Cường Minh, sau đó ôm tiểu Lệ rời đi.

Vương Hữu Phát chứng kiến tất cả, giờ phút này hắn cảm thấy trên mặt nóng bỏng đau đớn, thừa dịp Cao Cường Minh không chú ý, xám xịt bỏ đi.

Nhận được hai trăm tệ tiền boa, lại được khách khen trở thành đầu bếp số 1, Cao Cường Minh trong lòng sảng khoái.

Nhưng ngược lại, hắn lại cảm thấy nơi nào đó không thích hợp.

Ngoại trừ Quý Phi Dưa Chuột, hắn dùng tâm xào, hai món ăn khác, hắn căn bản đều là xào lung tung, theo lý thuyết hẳn là sẽ rất khó ăn, vậy vì sao khách nhân liên tục khen Thần Tiên Ngư?

Ngay khi hắn trầm tư không giải thích được, vừa vặn gặp phải giám đốc Hoàng Uyển Nhi từ văn phòng đi ra.

- Thế nào, anh nghĩ thông suốt vì sao hôm nay tôi lại thu mua nguyên liệu nấu ăn của Lâm Phi với giá cao sao?

Hoàng Uyển Nhi vừa xem xong tình hình kinh doanh của khách sạn ngày hôm qua, phát hiện gần đây doanh thu của khách sạn đã tăng lên rất nhiều, điều này làm cho tâm tình của nàng rất tốt.

Nghe giám đốc nói, lại liên tưởng đến lời khen ngợi của khách đối với mình, Cao Cường Minh có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, trợn to hai mắt, sau đó kinh hô:

- Chẳng lẽ món ăn tôi xào trở nên ngon, là bởi vì nguyên liệu nấu ăn?

- Đúng thế, chính là bởi vì nguyên liệu nấu ăn.

Hoàng Uyển Nhi đã từ quản lý đại sảnh biết được Thần Tiên Ngư cùng Đế Vương Sam ở khách sạn đã gây ra chấn động, chỉ cần khách hàng gọi hai món này đều khen ngợi hai món ăn này không dứt miệng.

Thông qua lần này Lâm Phi cung cấp cho nàng nguyên liệu nấu ăn, Hoàng Uyển Nhi đối với Lâm Phi càng thêm tin tưởng, nàng ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Lâm Phi tăng cường hợp tác.

Cô mơ hồ có cảm giác, Lâm Phi có khả năng trở thành nhân tố then chốt để khách sạn của bọn họ một lần nữa lớn mạnh.

Chẳng lẽ rau dại chó má cùng cá sắp chết kia là nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp sao? Cao Cường Minh quả thực không thể tin được tất cả những chuyện này là thật, vì thế lại hỏi:

- Thật sự là bởi vì nguyên liệu nấu ăn buổi sáng người nọ đưa tới, cho nên món ăn tôi xào trở nên ngon hơn?

- Đúng vậy, quản lý đại sảnh đã báo cáo với tôi hai món ăn mới kia ở khách sạn đã gây ra hiệu quả chấn động.

Trong đôi mắt đẹp của Hoàng Uyển Nhi tất cả đều tươi cười.

- Hiện tại anh còn cảm thấy tôi mua nguyên liệu nấu ăn của Lâm Phi là quyết định sai lầm sao?

Nhớ tới buổi sáng không ngừng trào phúng giám đốc, Cao Cường Minh hận không thể tìm một khe hở chui vào, trên mặt càng thêm xấu hổ

Xem ra, chủ tịch giao quyền kinh doanh khách sạn cho Hoàng Uyển Nhi, không chỉ bởi vì Hoàng Uyển Nhi là muội muội của chủ tịch, quan trọng nhất là Hoàng Uyển Nhi người ta có ánh mắt độc đáo.

Nghĩ tới đây, Cao Cường Minh cảm thấy sau này khách sạn dưới sự dẫn dắt của Hoàng Uyển Nhi, khẳng định có thể lại sáng tạo huy hoàng.

Từ khách sạn xuống, ngồi lên xe, Hoàng Uyển Nhi gọi điện thoại cho Lâm Phi:

- Này, Lâm Phi, nguyên liệu nấu ăn cậu cung cấp quả thực quá tốt, món ăn nấu ra ở khách sạn chúng tôi phản ứng quá tốt, chính là lượng quá ít, ngày mai cậu có thể đưa thêm chút cá cho khách sạn chúng tôi không?

Lâm Phi nằm trên giường rất buồn rầu, nghĩ làm thế nào mới có thể nuôi cá nhiều hơn.

Lúc này, Hoàng Uyển Nhi gọi điện thoại hỏi ngày mai hắn có thể cung cấp cho bọn họ một ít cá hay không.

- Xin lỗi, nơi này của tôi không có loại cá này.

Lâm Phi thành thật nói.

Lời này vừa nói ra, tâm tình tốt đẹp của Hoàng Uyển Nhi nhất thời không còn, vừa mới đem danh tiếng của Thần Tiên Ngư cùng Đế Vương Sam đánh ra ngoài, tửu lại xuất hiện tình huống hết hàng, đây là cục diện nàng không muốn nhìn thấy.

- Vậy cậu lại nghĩ biện pháp, xem có thể lấy chút cá sáng nay cậu đưa tới hay không, cậu yên tâm, giá cả dễ thương lượng.

Hoàng Uyển Nhi nghĩ đến việc tăng giá, để huy động sự nhiệt tình của Lâm Phi.

- Cung cấp một lượng nhỏ, cũng không phải là không có biện pháp.

Lâm Phi đang rối rắm làm sao mới có thể mở rộng diện tích nuôi cá, bỗng nhiên hắn nghĩ tới hồ Long Môn có thể đấu thầu, dù sao ủy ban thôn cũng đang tìm người đấu thầu hồ.

Có mấy nhà đều muốn đấu thầu hồ, nhưng mấy cán bộ ủy ban thôn không hài lòng với báo giá mà họ đưa ra, cho nên đến nay hồ Long Môn vẫn chưa có ai.

Đầu dây bên kia, Hoàng Uyển Nhi thở dài nói:

- Một số nhỏ thì một số nhỏ đi! Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể làm cho nhiều hơn nữa, giá cả từ 40kg/cân tăng lên 80kg/cân, cậu thấy như thế nào?

- Được được được, tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp lấy cho cô càng nhiều cá càng tốt.

Đầu năm nay, Lâm Phi thiếu nhất chính là tiền, có tiền chuyện gì cũng dễ làm.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.