Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu chữa.

Tiểu thuyết gốc · 991 chữ

Lao nhanh lên tầng năm, bốn người họ nhìn thấy được một con chó hoang cao hai mét hơn, thân hình to lớn, nó đang cúi đầu cắn xé cánh tay của Vương Kiệt.

" Chịu chết."

Trần Vũ tức giận phóng tới tung một cước vào người nó.

" Ngao ngao."

Ăn một cước của Trần Vũ, chó hoang biến dị bị đá văng dính lên bước tường, sau đó trượt xuống từ từ. Choáng váng nó lung lay cái đầu, nhìn về phía Trần Vũ tức giận gầm gừ.

" Ngao." Kêu lên một tiếng, chó hoang biến dị mở rộng miệng dính đầy máu me, bên trong còn thấy được vài mảnh thịt vụn, hướng về phía Trần Vũ cắn tới.

Nhíu mày quan sát thật kỹ, Trần Vũ phát hiện, ra là con chó hoang biến dị này lại là biến dị thú cấp D.

Vừa vặn cậu hiện tại cũng đang cần nguyên thạch cấp D để lên cấp, lấy ra bạch cốt thương Trần Vũ khom người, hai tay cầm cốt thương từ phía dưới đâm lên.

" Phốc."

Chó hoang biến dị lao tới, trong trạng thái đang ở trên không trung, nó hoàn toàn không thể đổi hướng tránh né, một kích xuyên thân. Nó cũng không ngờ rằng con người này lại nhanh nhẹn đến như vậy, trước đây cho dù gặp phải con người hoặc thây ma, nó điều có thể dễ dàng hạ gục, nhưng bây giờ chỉ chưa đầy một phút, mà nó đã bị diệt sát.

Trần Vũ đâm xuyên đầu của chó hoang biến dị, lực lượng của cậu bây giờ cực đại, một kích toàn lực đâm xuyên đầu lâu sau đó đầu thương mang theo xác của chó hoang biến dị, cắm dính lên nóc nhà.

" Hừ chỉ là một con thú biến dị vừa lên cấp D thôi, cũng dám ra oai trước mặt ta."

Rút ra cốt thương cậu vứt xác chó biến dị qua một bên, từ trong đầu nó móc ra được một viên nguyên thạch màu xanh dương.

Nhét vào trong túi Trần Vũ quay lại nhìn xem tình trạng của Vương Kiệt.

Bây giờ Vương Kiệt cả người đầy máu me, đơn giản là không còn nhìn ra hình người nữa, hai tay hai chân gần như bị cắn nát, mồm liên tục trào ra máu tươi.

" Cậu ta như thế nào rồi." Trần Vũ hướng Giang Linh hỏi.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu đáp." Tứ chi bị cắn nát, lục phủ ngũ tạng hình như bị tan vỡ, chắc là do va chạm cực mạnh. Cậu ta sống không được lâu nữa."

" Không thể nào chúng ta vừa đi cũng mới vài giờ, sao lại." Sở Tường nghẹn ngào nói.

Kế bên Đường Long không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi của cậu, thì ai cũng biết được bây giờ cậu ta cực kỳ tức giận.

" Két két."

Một cửa phòng mở ra Thu Lan và Mộ Tử Châu bước ra, hai người tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, đôi mắt đỏ hoe chắc là vừa rồi mới khóc, trên mặt còn ứ đọng vài giọt nước mắt .

Nhìn thấy Đường Long, Thu Lan như một cơn gió lao vào lòng cậu, khóc nức nở.

Còn Mộ Tử Châu thì nhìn sang Vương Kiệt, đôi mắt không tự chủ chảy ra hai hàng lệ, cô ngồi xuống kế bên cậu khóc thút thít.

Đợi một lúc sau, đợi hai nàng ổn định tâm tình, Trần Vũ mới hỏi.

" Thu Lan, Mộ Tử Châu khi chúng tôi rời đi, thì nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy."

Thu Lan vẫn còn khóc nức trong lòng Đường Long, hiện tại cô chắc không trả lời được. Mộ Tử Châu thì kiên định hơn, lau hết nước mắt nói.

" Để tôi đến nói đi, chuyện là khi các anh vừa rời đi thì."

Mộ Tử Châu nói rõ ràng việc xảy ra, thì ra cậu vừa rời đi hai giờ, ba người họ đi ra ngoài ban công hóng gió, cứ ngỡ là chỗ cầu thang đã bị chặn lại rồi, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà khi họ không để ý, một con chó hoang biến dị đã đi vào khách sạn, đánh hơi được mùi của người sống, nó nhanh chóng đi lên dễ dàng phá vỡ tường băng của Trần Vũ.

Nó bổ nhào về phía Mộ Tử Châu, muốn cắn nát đầu cô, nhưng mà trước khi đi Đường Long có để lại vài chục viên nguyên thạch bậc F cho Vương Kiệt tăng cường sức mạnh.

Cậu ta nhanh tay kéo nàng ra, sau đó đẩy hai cô gái vào bên trong phòng, một mình cậu ta ở lại ngăn cản chó hoang biến dị.

Mặc dù được cường hoá, lực lượng mạnh hơn người thường gấp vài lần, nhưng khi đối đầu với thú biến dị cấp D thì cậu cũng chỉ là con kiến.

Mang theo thái độ vui đùa, chó hoang biến dị vờn Vương Kiệt như vờn chuột, nếu không thì cậu đã chết trước khi Trần Vũ trở lại.

Hiện tại tâm trạng mọi người bây giờ cực kỳ kém, dù gì cũng là đồng học cùng nhau, cũng từng vào sinh ra tử chạy trốn cùng nhau.

" Con mẹ nó, cái tận thế chó má này khi nào mới kết thúc hả." Đường Long tức giận dùng tay đánh vào lan can, khiến nó mốp méo.

" Thật ra, tôi có cách có thể cứu được cậu ta."

Âm thanh của Trần Vũ vang lên, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt.

Tặng cho tác một tim và cho tác một bình luận đáng giá, khi nhìn thấy thì tác sẽ có thêm động lực viết tiếp.

Kết chương.

Bạn đang đọc Siêu phàm tận thế sáng tác bởi Vasto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vasto
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.