Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần bí huyết dịch, Thích Khách Chi Vương ngã xuống!

Tiểu thuyết gốc · 1807 chữ

Ấm áp, ấm áp thoải mái lan tỏa mọi ngóc ngách trong cơ thể nhuốm đầy huyết sắc của hắn. Cổ Phàm có thể cảm giác được rõ rệt rằng sinh mệnh đang trôi qua từng giây, nhưng hắn sắc mặt vẫn lạnh lùng chạy về phía trước.

"Cổ Vương, mau giao ra lọ huyết dịch kia, chúng ta lão bản sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Lao nhanh trong bóng tối, xuyên qua những rừng cây, Cổ Phàm có thể nghe rõ được âm thanh xen lẫn cước bộ của kẻ địch từ phía sau. Không phải một người, số lượng gần như đến hai mươi người được vũ trang đầy đủ, vì vậy mới có thể khiến hắn chật vật như vậy.

Cổ Phàm trong lòng tự tin rằng ở trạng thái tốt nhất, hắn có thể giải quyết bọn chúng và tẩu thoát. Nghe có vẻ khó khăn nhưng hắn đã từng gặp số lượng nhiều hơn thế rồi.

Không để ý đến sau lưng đội ngũ, hắn nhanh nhẹn di chuyển trên những tán cây, nhẹ nhàng uyển chuyển không tạo ra tiếng động nào.

Hắn vừa di chuyển vừa lấy ra trong túi một ống huyết dịch trong suốt nồng đậm năng lượng, chỉ vẻn vẹn cầm lên thôi cũng mang đến tinh thần hắn cảm giác áp bách.

Theo như kế hoạch, tối hôm nay là ngày hắn quyết định nhận nhiệm vụ cuối cùng, sau đó sẽ rút lui khỏi thế giới ngầm.

Tuy nhiên, sau khi thành công trộm được thứ này về giao cho người yêu cầu nhiệm vụ, hắn lại bị đánh lén muốn giết người diệt khẩu.

May mắn là Cổ Phàm phản xạ kịp thời đồng thời đối phương kiêng kỵ làm vỡ lọ chứa, tạo cơ hội để hắn đào thoát nhưng cơ thể vẫn bị trọng thương nặng nề.

Cổ Phàm cảm nhận được toàn thân đau nhức, cơ bắp căng cứng bị xé nứt, thể năng đang tuột xuống đồng thời đầu óc ngày càng mông lung vì thiếu dưỡng khí.

"Rầm!"

Do cơ thể đang dần yếu đi, hắn bước chân đạp hụt khiến toàn thân từ trên cây rơi xuống, lọ huyết dịch may mắn vẫn không sao.

Tầm nhìn của hắn ngày càng mơ hồ, tinh thần ngày càng uể oải, sắp có dấu hiệu ngất đi. Hắn lập tức cắn đầu lưỡi để cho bản thân tỉnh táo, đồng thời cầm lấy lọ huyết dịch nuốt vào.

Phải! Là nuốt sống vào! Như thế mới có thể bảo vệ nó khỏi va chạm.

"Phải tìm chỗ tránh né..."

Con ngươi của hắn đảo quanh, cố gắng tìm kiếm một chỗ ẩn núp, nhưng đáng tiếc xung quanh chỉ là cây cối cùng bụi rậm.

"Vết máu ở bên này, nhanh chóng đuổi theo! Hắn đã là nỏ mạnh hết đà rồi!"

Cổ Phàm có thể nghe thấy tiếng bước chân kẻ địch đến gần, ánh mắt của hắn lúc này phát hiện một hốc cây cổ thụ kì lạ bèn nhanh chóng theo bản năng bò đến.

Khi đến gần quan sát, thấy bên trong thân cây hầu như là rỗng ruột, có đủ không gian để một người trưởng thành chui vào. Do ánh trăng mập mờ nên không thấy rõ tình huống bên trong nhưng mang tâm lý may mắn, hắn lập tức chui vào.

Cổ Phàm co người lại một đoàn, cố giữ im lặng không để cho bên ngoài phát hiện, chỉ nghe thấy rất nhỏ bé tiếng thở gấp của bản thân. Thời gian sau đó cũng trôi qua từng giây từng giây, đến khi hắn không nghe được động tĩnh bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.

"Oành!"

Vào lúc tưởng chừng như đã thoát được, xung quanh chật hẹp không gian bỗng dưng chấn động, bụi đất cùng vụn gỗ rơi xuống trên người hắn.

"Nhanh lên, hắn ở bên trong này! Nhanh chóng tìm cách chặt đi cây này lôi hắn ra!"

Hắn có thể nghe được huyên náo ồn ào âm thanh từ bên ngoài, không nghi ngờ gì nữa rằng bọn họ đã tìm được và đang tìm cách đốn hạ cổ thụ.

"Oành!!"

Lại một âm thanh trầm đục nữa vang lên, mang theo mạnh mẽ hơn nữa chấn động khiến cho cơ thể hắn thương thế vỡ ra, miệng phun ra một bọng máu

Ngay khi hắn tưởng rằng đã kết thúc, Cổ Phàm đầu óc bỗng nhiên chấn động, đồng thời đau nhức thống khổ, đây là báo hiệu thể xác lẫn tinh thần hắn đều đã quá tải, rất nhanh sẽ ngất đi.

Kéo lấy phủ đầy máu tươi thân thể, hắn chỉ di chuyển được chưa đến một mét thì đã bất động.

Ý thức của hắn dần dần mơ hồ, bên tai có thể nghe được không rõ ràng bên ngoài âm thanh:

"Chuyện gì thế này? Người đâu?"

"Chết tiệt! Chúng ta bị lừa rồi! Nhanh chóng lục soát những khu vực khác!"

Mi mắt hắn nặng trĩu đóng lại, phập phồng lồng ngực dần dần chậm lại, trái tim cũng rất nhanh ngừng hoạt động.

Cổ Phàm, Thích Khách Chi Vương, tử vong!

...

"Vậy ra đây là tử vong sao?"

Không rõ bao lâu, Cổ Phàm ý thức tỉnh lại, hắn cảm thấy cả cơ thể đang trong trạng thái rơi tự do, không gian xung quanh không có ánh sáng, chỉ thuần một màu hắc ám cô độc.

Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, như một thước phim tua ngược từ lúc hắn sinh ra đến khi chết đi, vô số kí ước tưởng chừng đã quên đi lại trở về.

"Ngươi có hối hận không?"

Cơ hồ một âm thanh vang lên bên tai liên tục khiến hắn không khỏi giật mình, hắn phảng phất cảm nhận được một cỗ vặn vẹo tà ác hỗn độn từ bên trong nó. Mặc dù vẫn không rõ là giọng nói từ đâu đến nhưng quyết định trả lời theo bản tâm.

"Không."

"Ngươi có hối hận vì đã tước đi vô số mạng người không?"

"Không. Ta tin tưởng ta của quá khứ, hiện tại lẫn tương lai. Quá khứ trải qua những gì cùng giết bao nhiêu người không khiến ta hối hận, từ khi lựa chọn con đường này đã không có hai chữ 'hối hận' này."

"Ngươi có căm thù những người đã giết ngươi không?"

"Kẻ tước đi người khác mạng sống luôn sẵn sàng bị giết. Ta đã chuẩn bị tinh thần từ ngày ta đâm xuyên chủy thủ qua cổ người đầu tiên. Cái chết của ta là do ta bản thân bất cẩn, quá tin tưởng người khác."

"..."

"#*&^%$%..."

"..."

Âm thanh bên tai cũng hắn bỗng dưng không ổn định, phát ra một thứ không rõ ngôn ngữ rồi lặng im không tiếng động.

Cổ Phàm muốn biết rõ tình huống xung quanh, nhanh chóng điều khiển thân thể, nói đúng hơn là linh hồn thể, di chuyển tầm nhìn quan sát ngang dọc.

Khi ánh mắt của hắn nhìn thấy bên dưới vật, con ngươi không khỏi co rụt lại bất ngờ.

Phía dưới vực sâu hắc ám là một đầu vặn vẹo khổng lồ miệng rộng đang mở to chờ hắn rơi xuống. Cổ Phàm không thể nhìn thấy được toàn thân vì hắc ám, nhưng có thể thấy được to lớn duỗi ra xúc tu dài chừng vài chục mét đang đến gần hắn cơ thể.

Cổ Phàm cố điều khiển cơ thể hướng lên nhưng vẫn không chống lại được cỗ vô hình lực lượng mạnh mẽ đang kéo hắn xuống.

Rất nhanh, khi vô số xúc tu chạm vào người hắn, có thể cảm thấy rằng trong suốt linh hồn thể đang dần chuyển sang hắc ám, đồng thời tứ chi đang vặn vẹo nhiễu sóng.

Hắn có thể cảm nhận được rằng sinh vật này đang cải tạo hắn linh hồn, nếu không tìm cách thoát khỏi, hắn sẽ biến thành tương tự nó như thế buồn nôn sinh vật.

Cổ Phàm dùng hết sức lay động cơ thể, nhưng kết quả không ăn thua. Ngược lại hai chân của hoàn toàn hóa đen đồng thời biến thành vô số ngọ nguậy xúc tu chạm đến cánh tay.

Thời gian trôi qua gần như vài giây, hai tay của hắn cũng bị nhiễu sóng, lan tràn đến bộ ngực đồng thời một nửa khuôn mặt của hắn.

"Ta không rõ ngươi là thứ gì... Ta không biết ngươi muốn làm gì..."

Cổ Phàm cảm nhận được linh hồn đang dần bị xâu xé, thống khổ khó có thể diễn ta bằng lời nói, một nữa khuôn mặt thay thế bằng vô số con mắt cùng buồn nôn giác mút xâm chiếm.

"Nhưng ta sẽ không để ngươi toại nguyện..."

Ngực của hắn lúc này mọc ra một trương to lớn miệng kéo dài từ vai trái xuống đến đối diện phần eo, nó mở ra khổng lồ hàm răng cùng đưa ra đầu lưỡi cười lớn tiếng:

"Nhỏ yếu phàm nhân, linh hồn của ngươi sẽ rất mỹ vị... Ha ha ha!"

Vặn vẹo ngôn ngữ, không rõ âm thanh vang vọng khắp hắc ám nhưng bằng cách nào đó Cổ Phàm lại hiểu được.

Không đợi hắn kịp phản ứng, nhiễu sóng đã chiếm lấy tất cả bộ phần ngoại trừ mắt trái, rất nhanh mọi thứ sẽ bị nó nuốt chửng.

"Mơ tưởng làm càn!"

"Ta từng bước qua chất đống chất đống xác chết, giết qua vô số người, máu nhuộm huyết hà lẫn bầu trời!"

"Ta đã thấy địa ngục, nếm trải nó vô số lần! Thứ bẩn thỉu buồn nôn sinh vật như ngươi lại muốn đồng hóa ta?"

"Nực cười!"

Cổ Phàm linh hồn lúc này tỏa ra mạnh mẽ phẫn nộ cùng sát ý như hóa thành thực chất, như vô số tia châm đâm xuyên qua xung quanh xúc tu.

"#$%^&#..."

Vô số xúc tu bị phá hủy, hỗn loạn âm thanh phát ra từ trương miệng khổng lồ của nó. Quái vật điên cuồng gào thét, nó nổi giận bạo khởi bắt đầu tấn công Cổ Phàm.

Bỗng nhiên, một cỗ vô hình lực lượng bộc phát ra từ phần bụng hắn. Bùng nổ năng lượng lan tỏa khắp cơ thể tiêu trừ nhiễu sóng.

Cổ Phàm cảm nhận được ý thức lần nữa mơ hồ, xung quanh lần nữa tràn ngập hắc ám, quái vật bóng dáng đã không thấy.

Chỉ nghe được không rõ nhai nuốt âm thanh xen lẫn xương cốt cùng thịt vỡ nát, đồng thời còn có chói tai vặn vẹo gầm thét.

Ý thức của hắn sau đó biến mất, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Bạn đang đọc Siêu Thần Tạp Bài Sư sáng tác bởi tuonglx1132
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuonglx1132
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.