Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu Vực Trung Lập

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax

"Được rồi mà anh, em không sao đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai anh còn phải đi học nữa mà? Hơn nữa kỳ thi cuối kỳ đã sắp tới, anh nên về sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Nhìn Ngả Tuyết Nhi trên giường bệnh lại định ngồi dậy, La Triệt vội vã ép nàng đặt trở lại, vội nói: "Biết rồi biết rồi mà, anh trở về liền đây. Tuyết Nhi à, em đừng làm anh hết hồn nữa được không? Ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh trở về ngay, được chưa?"

Nói xong, La Triệt bất đắc dĩ ngó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của muội muội bảo bối. Sau khi đổi lấy một phòng bệnh đơn, trạng huống nghỉ ngơi của Ngả Tuyết Nhi rõ rệt đã tốt lên rất nhiều, chí ít sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước. Nhưng thời gian phẫu thuật đã ngày một đến gần, La Triệt trong khoảng thời gian này cũng thường lui tới bệnh viện lâu hơn.

"Em cũng nhớ đi ngủ sớm đó." Xoa xoa đầu Ngả Tuyết Nhi, giúp nàng đắp kín chăn lại, La Triệt nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài phòng bệnh, rời bệnh viện.

Trời đã vào thu, khí trời ban đêm thật lạnh, khiến La Triệt mới vừa rời khỏi bệnh viện không lâu không khỏi đánh rùng mình một cái. Thở nhẹ một hơi, liếc nhìn thời gian. "Chắc giờ có thể bắt được chuyến tàu điện ngầm cuối cùng nhỉ."

Toa tàu vào đêm trở nên tương đối vắng vẻ, khác xa ban sáng phải đứng díu dít với nhau, lúc này chỉ lác đác có bốn, năm người ngồi. Dựa vào ghế ngồi, La Triệt nhịn không được ngáp một cái, cả ngày hôm nay hắn quả thực đã có phần mệt mỏi.

Ngay lúc hắn muốn nhắm mắt lại thoáng nghỉ ngơi một chút, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên, vừa lấy ra nhìn, người gọi là tiểu Hoa.

"Này đã muộn như này rồi sao ngươi lại còn gọi ta?" Nhận điện thoại, La Triệt trong giọng nói đã pha chút tức giận.

"Chà, đại ca đừng để ý, đệ vừa mới trốn thoát từ ma chưởng của tỷ tỷ đấy." Đầu bên kia điện thoại, Phùng Xuân dùng giọng mất hết sức lực nói. Xem ra lần này trở về Phùng Xuân khẳng định là bị Phùng Tiếu Tiếu 'dạy dỗ' rất thảm, đến cả tâm tình trung nhị cũng chẳng thấy đâu.

“Vậy đó là điều thật đáng mừng." Nghe giọng nói kia làm La Triệt nhất thời hả hê cười.

"Đại ca, dù gì chúng ta cũng đã có khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau? Đệ bây giờ thảm như vậy, cớ sao đại ca ngài còn mừng vui chứ?"

"Sao lại không đáng mừng được? Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, cả đêm không về nhà, cộng thêm trốn học một ngày, dưới tình huống như vậy, ngươi không ngờ rằng lại toàn mạng trong tay tỷ ngươi, cái này có phải rất đáng ăn mừng không?"

"Lão đại, nghe ngài nói vậy . . . Hình như cũng đúng . . ."

Ngồi một chỗ chẳng có gì làm thì cũng chán, La Triệt cùng Phùng Xuân nói chuyện phiếm một lúc, tiếp đó mở miệng hỏi: "Nói đi, tối muộn này gọi điện thoại cho ta, tới cùng là có chuyện gì?"

"À. là như thế này, đệ nghĩ đêm hôm buồn chán, đại ca có hứng thú thì hai chúng ta đăng nhập vào trò chơi, đến khu vực trung lập săn quái luyện cấp." Vừa nhắc đến, Phùng Xuân đầu bên kia nào có cái bộ dáng hữu khí vô lực nữa, bỗng chốc hăng hái bừng bừng.

"Đi khu vực trung lập săn quái sao? Hừm . . ."

Money Country cũng chưa tính là một trò chơi chiến đấu cạnh tranh thuần túy, trong đó cũng có trò giết quái, dĩ nhiên, đây chỉ là phụ. Bởi lẽ càng về sau lượng kinh nghiệm cần cho thăng cấp là rất lớn, chỉ bằng vào điểm kinh nghiệm thắng lợi thu được mà nói rõ ràng không đủ, vì vậy không ít người chơi cấp cao cũng sẽ chọn lúc nhàn rỗi mà đi đánh quái tích lũy kinh nghiệm.

Mà nơi đánh quái, cũng như trong miệng Phùng Xuân nói là chính là khu vực trung lập. Kỳ thực ở trong mắt La Triệt, khu vực trung lập là một nơi rất là nguy hiểm, cho đến lúc tài sản cùng cấp bậc của hắn được nâng cao tới một mức độ nhất định, hắn cũng không có ý định đi tới đó.

Bởi vì trong khu vực trung lập, không có hạn chế công kích giữa những người chơi với nhau, sử dụng kỹ năng vẫn sẽ tiêu hao tài sản, cũng sẽ có thể cướp đoạt tài sản của nhau, nhưng loại chiến đấu này không tính vào một lần giao dịch chiến mỗi tuần, do đó sẽ không thu được bất kỳ điểm kinh nghiệm nào như giao dịch chiến. Tất nhiên chỉ bằng vào điểm có thể cướp đoạt tài sản này, cũng đủ khiến không ít người chơi phải động tâm, vì vậy, khu vực trung lập là một nơi có thể nói là đặc biệt hỗn loạn cùng nguy hiểm.

Dĩ nhiên, để bảo đảm việc người chơi cấp cao cắm trại (Camp :V) tại khu vực trung lập để cướp đoạt tài sản từ tân thủ, khu vực trung lập cũng được chia cấp bậc: cấp 1 đến 2 là một khu vực, tục xưng là khu vực tân thủ; cấp 3 đến 5 là một khu vực, coi như là khu vực trung cấp; từ cấp 6 trở đi, đã là khu vực cao cấp. Mỗi người chơi có cấp bậc tương ứng chỉ có thể tiến nhập vào khu vực cấp bậc tương ứng.

Tuy nhiên, dù chỉ có như vậy nhưng khu vực tân thủ đối với La Triệt cùng Phùng Xuân cũng không thể nói là an toàn được, bởi vì bọn họ chỉ là cấp 1, không bài trừ khả năng sẽ bị người chơi cấp 2 công kích, và gần như chắc chắn rằng mấy người đó sẽ có nhiều tài sản hơn so với bọn họ. Hơn nữa, khi có nhiều hơn một điểm kỹ năng, kỹ năng thứ nhất đã lên tới cấp 2!

Tất nhiên, cũng có cái lợi, bởi đây không phải chế độ cạnh trạnh, vì vậy tổ đội không nhất định phải năm người, coi như là 2 người cũng có thể mở tổ đội rồi.

Tổng hợp lại vài điểm trên, phiêu lưu cùng lợi ích đều là 5 : 5, điều này không khỏi làm La Triệt có chút do dự. Mà không nghe thấy lời đáp gì vang ra từ chiếc điện thoại, Phùng Xuân đầu bên kia không khỏi có chút nóng vội: "Đại ca ngài tới cùng có muốn đi không vậy? Hãy cho đệ một lời chắc chắn đi."

"Đi! Cơ mà ta giờ còn đang trên tàu, chờ ta về nhà login đã."

"OK"

---

Trở lại căn phòng cho thuê nhỏ và chật chội, La Triệt tiện tay ném chiếc túi đeo vai xuống, sau đó rửa mặt, rồi lựa lấy một tư thế nằm thoải mái nhất trên giường, mở trò chơi.

Mới vừa tiến vào trò chơi, một cửa sổ ảo đã tự động nhảy ra, xuất hiện trước mắt hắn. "Người chơi 'Tinh Hồng Sứ Đồ' gửi bạn yêu cầu kết bạn."

Mà phía dưới tiếp, là một hàng tá những tin nhắn thể hiện sự buồn chán tới cực điểm . . .

"Lão đại, ngài có online không?

"Lão đại, ngài sao giờ vẫn chưa onl vậy . . ."

"...."

"A!!! Lão đại, sao động tác lề mà lề mề thế trời ---"

"1111111111111111111111111111111111111"

"Xuất hiện đi, địch nhân định mệnh của ta, Ngân Nguyệt Ma Thuật Sư kia!"

"Nổ tung đi, hiện thực! Nát bấy đi, tinh thần! Lưu đày thế giới này ---"

"Kiệt kiệt kiệt, nhìn thấy sự cường đại của ngô đã khiến ngươi sợ hãi bỏ chạy sao?"

Hoàn toàn là cứ cách mấy giây là lại gửi một cái. Nào có cái tàu điện ngầm nào chạy nhanh như vậy hả?! Tới trạm quận Bắc ít nhất cũng ngốn đến 30 phút đó! Đến tàu đệm từ cũng không nhanh đến mức đó đâu!

Nhìn hàng loạt tin nhắn rác, trên trán La Triệt hằn lên sợi gân xanh: "Thằng ngốc này . . ."

Thoáng bình tĩnh lại tâm tình, La Triệt lặng yên đồng ý yêu cầu kết bạn của Phùng Xuân. Mới làm xong, Phùng Xuân đã PM tới: "Nhữ rốt cuộc xuất hiện, địch nhân định mệnh của ngô!!”

Nhìn cái tin nhắn ảo tưởng kia, khóe mắt La Triệt khẽ giật một cái, nhắn nhanh lại: "Không ngờ ngươi lại dám spam một đống tin nhắn rác rưởi này khi ta không online, đợi khi gặp mặt ta sẽ tính toán với ngươi từng chút từng chút một !!!"

Sau 5, 6 giây khi tin nhắn được gửi đi . . .

"Lão đại, em chợt nhớ tối nay còn có việc, thôi thì tiểu đệ em đi trước một bước vậy!!"

"Ngươi nếu dám chạy, ngày mai ngươi xác định chết chắc ...."

"A ---" Đâu đó nghe thấy tiếng thét sợ hãi của tiểu Hoa đồng học . . .

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.