Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Ca, Cứu Mạng! !

Phiên bản Dịch · 1508 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Xoàn xoạt xoàn xoạt . . .” Hình như có âm thanh của một sinh vật nào đó đang chạy vèo vèo qua rừng cây, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Phùng Xuân đang chạy như điên hóa xanh không biết từ lúc nào.

Tuy nói tại hoàn cảnh môi trường phức tạp, bên chạy trốn chắc chắn có lợi hơn một phần, nhưng hắn có hai đùi chạy thế đếch nào loài 4 chân hả!

Phùng Xuân vừa nghĩ, nghía qua khóe mắt thấy Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đang đuổi đến chết không tha. Đối phương bật max speed, dùng cả tứ chi giờ có khác đâu một con sói hoang dại.

Cuộc thi chạy tiếp diễn, trên người hắn đã nhiều thêm mấy miệng vết thương, tài sản đã xuống dưới 100 vạn, và đang có dấu hiệu chuẩn bị xuống tới 90 vạn.

Thực lực, đẳng cấp, tài sản, ưu thế chức nghiệp, áp lực tất cả các phương diện từng chút từng chút đè xuống, biến Phùng Xuân lúc này như một con ngựa hoang hoảng sợ, liều mạng chạy, liều mạng trốn! Không dám để mình dừng lại dù chỉ một giây.

Đúng lúc này, trong rừng rậm xa xa, bất chợt bùng lên một tiếng nổ vang kịch liệt, như sấm sét trên đất bằng, vô luận là Phùng Xuân, hay Bá Lăng Chủ Kiêu Lang, đều bị tiếng nổ vang trời này dọa cho giật mình. Tiếp sau đó là trận ánh lửa sáng lên, từng đám khói đen đặc chậm rãi bồng bềnh hướng thiên không.

“Đây là . . . Đại ca?” Ngóng phương hướng có khói mù bốc lên, trong mắt Phùng Xuân rất nhanh hiện lên sự vui mừng. Theo hắn, động tĩnh thế này dám chắc do La Triệt làm nên, đi cùng con người sói này có một Pháp Sư áo đen, rất có thể đã bị La Triệt xử đẹp rồi.

Đương nhiên động tĩnh lớn thế này, muốn gạt Bá Lăng Chủ Kiêu Lang rõ ràng là vô nghĩa. Sau khi xác nhận một lần vị trí La Triệt lúc này, cách bản thân còn cả khoảng xa, trong thời gian ngắn muốn chạy tới là không thể, Phùng Xuân giờ phải đổi mặt với nan đề là, nhất định trước khi La Triệt đuổi kịp, phải sống sót khỏi Bá Lăng Chủ Kiêu Lang.

Đang chạy nước rút, Phùng Xuân linh cơ khẽ động, mau lẹ hét về phía sau: “Chó ngu! Nghe thấy chưa, đồng bọn của mày chết chắc rồi. Thông minh một chút mà chạy ngay đi, bằng không lão đại nhà tao đến, 2 đánh 1, tao xem mày đắc ý thế nào!”

Nghe Phùng Xuân nói Bá Lăng Chủ Kiêu Lang trong lòng cũng phải thầm kinh hãi. Hắn vẫn luôn tập trung tinh thần truy sát tên Pháp Sư khống chế này, làm sao hơi đâu mà để ý tới tình huống Kịch Độc Chi Nha chứ. Hơn nữa, vừa nãy từ sâu trong rừng còn đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, một sự bất an trào dâng trong lòng hắn.

Mũi khịt, cố gắng dùng khứu giác nhạy bén của Lang nhan khóa lấy hành tung Kịch Độc Chi Nha cùng La Triệt, nhưng khoảng cách giữa hai bên quá xa, mũi hắn cũng chả phải là thiết bị radar gì cho cam, cách cả một cảnh rừng lớn có thể ngửi được mới lạ.

Bất quá cũng may, trong tổ đội, hắn có thể biết được đại khái vị trí đội viên. Sau một lúc rà xét, một điểm đỏ đại biểu Kịch Độc Chi Nha nhất thời xuất hiện trong đầu hắn.

Điểm đỏ còn đó, vậy biểu thị Kịch Độc Chi Nha chưa bị giết, nếu như bị phá sản và chết, điểm đỏ đại biểu đội viên sẽ biến mất.

Tin tức này giúp Bá Lăng Chủ Kiêu Lang thoáng yên tâm phần nào, vô thức đoán chắc là đối phương đang dây dưa với La Triệt, dù sao hai người đều thuộc loại hình Pháp Sư, ném hết kỹ năng liền phải chờ cooldown. Cứ theo đà tiếp diễn như vậy, một chốc khẳng định là không xong, vậy cũng không cần phải quan tâm là gì cho nhọc người, đem toàn bộ tinh thần chú tâm lên tên Tinh Hồng Sứ Đồ trước mắt đi.

Cũng không có gì lạ khi Bá Lăng Chủ Kiêu Lang nghĩ vậy, phỏng chừng người chơi khác đứng ở vị trí của hắn cũng đều sẽ nghĩ như vậy. Ai có thể tưởng tượng ra, La Triệt là Pháp Sư lại đi dùng cách solo cận chiến để hành một Pháp Sư khác chứ? Đây khác quái gì trò cười hả! Trong ý thức đại bộ phận Chiến Sĩ, Pháp Sư là cái nghề thủ thấp máu mỏng, chạy có vài bước đã thở hồng hộc, cận thân là xác cmn định, ai dám nghĩ tới Pháp Sư lại đi chơi trò cận chiến? Nghề ẩn hả?

Tư tưởng của Bá Lăng Chủ Kiêu Lang cơ bản là nhất trí với phần đông người chơi Chiến Sĩ phổ thông, dĩ nhiên không có khả năng nghĩ đến cái chuyện cười vô nghĩa đó được. Sau khi xác nhận Kịch Độc Chi Nha còn sống, một nụ cười nhe răng bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt hắn: “Gà con, mày ở đó thỏa thích tự an ủi đi, một đứa là con gà cấp 1, một bên là tay lão làng đã lên tới cấp 2 lăn lộn trong game hơn 2 tháng. Ma Thuật Sư thắng? Sao có thể?!”

Giọng vừa hạ xuống, Bá Lăng Chủ Kiêu Lang vẫn luôn tập trung toàn bộ tinh lực vào trên người Phùng Xuân, giây lát sau đã đẩy vọt tốc độ lên vài phần.

Bên kia, Phùng Xuân nghe thiếu chút là tin sái cổ Bá Lăng Chủ Kiêu Lang. Đúng vậy, thiếu chút nữa. Nếu không phải trong đầu đang hiển thị vị trí đội viên rằng La Triệt đang đuổi tới, lấy cái đầu dễ bị sụp đổ ngay thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối là tin tưởng.

Sau khi ý thức được tý nữa thì ăn lừa, Phùng Xuân ấm thầm gán cho Bá Lăng Chủ Kiêu Lang cái mác lừa đảo, đồng thời . . . tiếp tục vắt chân lên cổ chạy!

Nhưng Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đã hoàn toàn bật hết tốc lực lên rõ là nhanh hơn Phùng Xuân nhiều lắm. Khoảng cách giữa hai người không ngừng bị kéo gần, tuy rằng không quay đầu nhìn, nhưng Phùng Xuân vẫn cảm thụ được. Trong một khắc kia, trái tim hắn chẳng khác gì một chiếc động cơ xe mà đập điên cuồng, tần suất cực nhanh, thì dù ngay sau đó bất chợt bùm một cái, Phùng Xuân cũng không lấy gì làm ngoài ý muốn.

Cũng chính vào thời khắc chỉ mành treo chuông, hắn tung ra áo nghĩa cuối cùng mà bản thân đã tôi luyện tròn 7 năm trời, sát chiêu mạnh nhất!

Chỉ thấy Phùng Xuân đang chạy như điên hoàn toàn không cảm nhận được chính bản thân mình đang vận động kịch liệt nhường nào. Hóp bụng hít một hơi thật mạnh, gương mặt dưới lớp mặt nạ vì hành động này mà phồng đỏ bừng, không khí trào nhập đường hô hấp, truyền đến phổi, mang đến từng cơn đau bỏng rát, nhưng hắn không chút quan tâm. Ngay giây kế tiếp, bất chợt hắn hét lên điên cuồng: “Đại ca, CỨU MẠNG!! “

Một tiếng hét điên cuồng, tới mấy chục đề xi ben, gần như khiến Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đuổi theo sau cảm giác màng nhĩ nhức nhối. Phảng phất như để xác minh những lời Phùng Xuân hét, ngắn ngủi khi mấy chữ cuối cùng hạ xuống, một đạo thân ảnh chợt từ rừng cây bên cạnh xông ra.

Căn bản không đợi Bá Lăng Chủ Kiêu Lang phản ứng lại, thân ảnh lao tới đó đã tung một cước đá thẳng hắn. Một cước này đá tới quá nhanh, gần như đã hóa thành một dải bóng trắng, sút chính diện lên mình Bá Lăng Chủ Kiêu Lang. Xung lực cực mạnh trực tiếp đá bay Bá Lăng Chủ Kiêu Lang ra ngoài, liên tục đụng gãy 3 cây đại thụ mới dừng lại.

<<ĐẠI CA, CỨU MẠNG! !>>: Phùng Xuân đã dành trọn 7 năm tôi luyện độ thuần thục cùng độ hảo cảm để học được áo nghĩa cuối cùng, được gọi là sát chiêu mạnh nhất! Sau một tiếng hét điên cuồng, triệu hồi đại ca nhà mình – La Triệt – hàng lâm chiến trường, phát động đả kích mang tính hủy diệt đối với tất cả địch nhân bốn phương, tạo thành cả tấn thương tổn!

Mà cái giá phải trả, sau đó thường được La Triệt “chăm sóc” rất thảm (Chú thích: Sử dụng cẩn thận).

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.