Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát Khỏi Hiểm Cảnh

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Cảm giác thế nào khi bị chặt đứt đoạn cánh tay? Nhìn nửa đoạn cánh tay còn thừa lại kia, một sóng tiếp một sóng đau đớn kịch liệt kéo tới, khiến khuôn mặt Bá Lăng Chủ Kiêu Lang vặn vẹo đến cực điểm, tiếng hét thê lương vẫn tiếp tục vang lên từ miệng hắn.

Cố nén cơn đau lại, thở chậm từng hơi, hắn ngay lập tức ngước nhìn tài sản biểu thị trên đỉnh đầu. Ít đi tròn 20 vạn! 20 vạn đó! Tổn thất to lớn này thiếu chút đem Bá Lăng Chủ Kiêu Lang phun máu tại chỗ.

Mà Lan Triệt cùng Phùng Xuân, vì bản thân bị chém đứt tay nên không thể dậy nổi ngay, đã chốn đến cái bóng cũng mất luôn. Một tay che lại nơi cụt tay kia vẫn còn âm ỉ đau nhức, trong mắt Bá Lăng Chủ Kiêu Lang tràn ngập hận ý: “Ma Thuật Sư! Tinh Hồng Sứ Đồ! ! Hai chúng bây chờ đó cho lão tử, lão tử muốn giết chúng mày! Giết chúng mày! !”

Cùng thời điểm, La Triệt cùng Phùng Xuân đã chạy trốn tới truyền tống trận tới khu vực thành thị, lúc này không một chút hình tượng mà ngồi thở hổn hển trong một con hẻm nhỏ tối. Điều duy nhất đưa hình tượng hai người trông khá khẩm là, sau khi thoát ly chiến đấu, sẽ tự động khôi phục hình tượng nhân vật.

Đây cũng là một trong những kiến thức cơ bản, trong chiến đấu trang phục của ngươi có rách nát đến thế nào, một khi trở về khu vực thành phố miễn chiến đều sẽ khôi phục như ban đầu, thương thế cũng giống vậy.

“Hô - - Hô - -” Cật lực thở nặng, ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua tổng tài sản trên đỉnh đâu, vẻ mặt La Triệt chứa đầy sự kinh ngạc: “Nhiều thêm 20 vạn!”

“Hả? Cái gì?” Bên cạnh, cả cơ thể hoàn toàn là đang quỳ mọt gối dưới đất, Phùng Xuân rõ rệt đã tiến vào trạng thái sốc dưỡng khí, nghe không lọt chút gì La Triệt hô, mà phỏng chừng cậu chàng có nghe rõ, chắc chẳng phản ứng lại trong chốc đâu.

La Triệt cũng vô cùng thành thật mà bơ luôn, sau khi sững sờ hai giây nhìn tài sản của mình, mới kịp nhận ra: “Thì ra là thế, lá bài bạc cắt đứt nửa đoạn cánh tay Bá Lăng Chủ Kiêu Lang, đây cũng có thể coi là trọng thương tàn tật. Tài sản cướp đoạt được bao nhiêu còn phải xem tạo thành thương tổn như nào đối với đối phương, một nháy 20 vạn, coi như hợp lý . . .”

Bài bạc: Cắt đứt bài, chỉnh thể lá bài giống như một lưỡi kiếm sắc bén, cùng tốc độ cực nhanh. Chỉ nói riêng lực sát thương, bài đỏ thương tổn phạm vi và bài đen thương tổn duy trì không cách nào sánh bằng bài bạc!

Suy nghĩ một chút, La Triệt chậm rãi bình tĩnh lại, nhanh gọn mở lên một giao diện, đem 50 vạn trong tài sản gần 400 vạn của mình cho Phùng Xuân.

Cuộc chiến kia, hắn có thể đơn giản giải quyết Kịch Độc Chi Nha cao hơn 1 cấp cũng là nhờ có Phùng Xuân dắt Bá Lăng Chủ Kiêu Lang đi. Bằng không 2 tên đó tụ chung một chỗ, hắn cùng Phùng Xuân sợ là đến nửa phần thắng cũng không.

Phùng Xuân vẫn còn đang tạo dáng quỳ thở hổn hển kia bất ngờ ập vào mặt một cái giao diên chuyển khoản. Không cần khách sáo, nhanh gọn chọn đồng ý, liền có thêm 50 vạn vào tài khoản, đưa tổng tài sản của hắn lên con số hơn 140 vạn. Với số tài sản này, Phùng Xuân đã ngang bằng với một số người chơi cấp 1 lão làng.

“Má nó, còn tưởng được luyện cấp ngon lành, đách ngờ được lại gặp cái đống lộn xộn này.” Hơi thở đã bình ổn lại, hai tay Phùng Xuân chống xuống đất, lưng tựa hẻm tường ngồi xuống, định với tay chuẩn bị tháo mặt nạ xuống.

Hành động này rơi vào mắt La Triệt làm hắn nhất thời giật bắn, vội vàng đem chiếc mặt nạ sắp rời khỏi gương mặt Phùng Xuân ấn trở lại.

Mặc dù những chiếc mặt nạ hoặc mũ trùm của người chơi dùng để che đi khuôn mặt không thể bị người chơi khác gỡ xuống, cũng không thể bị hư trong chiến đấu, nhưng lại có thể lấy xuống nếu do tự mình làm.

“Ô!” Bị động tác bất thình lình của La Triệt, cái ót của Phùng Xuân cùng bờ tường nhận ngay một lần tiếp xúc thân mật: “Đại ca, anh làm cái gì vậy?”

“Này, chả lẽ ngươi không hiểu tình huống lúc này là gì? Còn dám đem tháo mặt nạ xuống nữa?” Vừa nói, La Triệt nhanh chóng liếc nhìn hai bên ngõ nhỏ. Xác nhận không người mới thở phào, vô cùng nghiêm túc nói: “Dưới chiếc mặt nạ chính là khuôn mặt giống y như đúc ngươi trong thực tế, chẳng lẽ định vạch áo cho người xem lưng? Thằng ngốc này!”

Bị La Triệt nói vậy, Phùng Xuân mới ý thức lại được mình suýt gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhất thời bị dọa cho đầy mồ hôi lạnh: “Suýt chút nữa, sơ ý sơ ý quá.”

Mặc kệ Phùng Xuân vẫn còn đang sợ hãi, La Triệt tiếp tục trịnh trọng nói: “Còn nữa, trong game, đừng có bao giờ gọi bằng tên của chúng ta, tốt nhất là biệt danh cũng không, mặc dù biệt danh chỉ là một thông tin bé nhỏ, nhưng vẫn có nhiều khả năng được bị điều tra tới.”

Đối mặt lời cảnh báo của La Triệt, Phùng Xuân một bộ “Ồ ra thế”, như vậy hắn mới hiểu được, bình thường La Triệt toàn gọi hắn là tiểu Hoa, mà lúc nãy trong chiến đấu lại không dùng, toàn gọi thẳng thằng ngốc . . .

“Vậy em có nên gọi là đại ca không đây? Lỡ bị tra được . . .”

“Cái này không tính là quan trọng, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, sau này trong game ngươi gọi trực tiếp tên ingame là được.” Nghe Phùng Xuân nói, La Triệt lắc đầu, tiếng đại ca này thực nhiều lắm, muốn tra ra gần như là không có khả năng, nhưng vì ngừa cái thứ gọi là vạn nhất, có thể miễn thì tránh đi. “Được rồi, cái tính trung nhị của ngươi, trong đây nên kiềm chế một chút, đừng để người ta liên tưởng đến!”

“Vâng.” Đây là chính sự, Phùng Xuân hiểu mình phải làm gì, chuyện quan hệ tới mạng nhỏ của mình không thể qua loa. Nhanh nhẹn tạo dáng “OK”, rồi duỗi dài thắt lưng. “Một chuyến ngày hôm nay thực mệt quá mà, em logout đi ngủ đây . . .”

“Ừ, ngươi off trước đi.” Nhìn thân ảnh Phùng Xuân trong tích tắc đã biến mất, La Triệt chậm rãi từ dưới đất đứng lên. Ngay khi hắn định xác nhận thông tin hồ sơ cá nhân của mình rồi chuẩn bị logout đi ngủ, một bóng người từ bên ngoài con hẻm chậm rãi bước tới.

“Ai ?!” Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân làm La Triệt mới vừa mở bảng thông tin cá nhân phải cả kinh, nhanh chóng nhìn tới vị trí âm thanh.

Nhất thời, một người đàn ông mặc trên mình chiếc áo sơ mi từ vải canvas, treo trên cô chiếc camera xuất hiện trong tầm mắt La Triệt. Khác với cái mặt nạ khiếp người của Phùng Xuân, đối phương tuy rằng cũng sử dụng một chiếc mặt nạ trắng che khuất cả mặt, nhưng trên vị trí đôi mắt của chiếc mặ nạ lại được tạo hình hình gọng kính màu đen kiểu cũ trông hết sức buồn cười, phía dưới còn có 2 sợi râu cá trê hơi cuốn lên, trông khá là hài hước.

“Hello, Mr. Ma Thuật Sư.” Nghe giọng, nếu không phải được đối phương gửi yêu cầu kết bạn, La Triệt thật muồn hoài nghi cái thằng này có phải là Joker mới đổi phục trang không.

“Tiểu Báo Ký Giả . . .” Chậm rãi đọc lên ingame đối phương, La Triệt điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Oh, xin đừng hiểu lầm, tại hạ không có ác ý gì, tại hạ chỉ làm thế này . . .” Vừa nói, Tiểu Báo Ký Giả lưu loát móc từ trong ngực một tấm danh thiếp trắng đưa cho La Triệt.

Liếc nhìn thông tin trên tấm danh thiếp. La Triệt khẽ nhếch lông mày: “Thương nhân tình báo?”

Bạn đang đọc Trò Chơi Chiến Tranh Siêu Thứ Nguyên (Dịch) của Phi Tường Lại Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.