Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nóng Một Chút Mới Tốt

Phiên bản Dịch · 956 chữ

- Bà nội, rửa chân nào.

Hà Tứ Hải bê chậu nước rửa chân đến trước giường bà rồi ngồi xổm xuống, cởi giày cho bà, sau đó trực tiếp nhấc chân của bà đặt vào trong chậu.

- Bà nội, nóng bỏng hay không, nóng quá thì bà nói với cháu nhé.

Bà nội thích ngâm chân, nhưng bởi vì lớn tuổi nên xúc giác giảm xuống, yêu cầu đối với nhiệt độ nước tương đối cao.

- Không nóng, bất quá nỏng bỏng một chút cũng không sao, bỏng chút mới dễ chịu. – Bà nội cười nói.

- Vậy thì tốt rồi, rửa chân xong bà nằm nghỉ ngơi đi, đêm nay Đào Tử ngủ cùng với cháu.

- Tốt, tốt, Tứ Hải.

- Vâng, sao vậy bà?

- Đến nhà chúng ta, cháu vất vả rồi.

Bà nội bỗng nhiên đặt tay lên đầu Hà Tứ Hải đang ngồi xổm trước mặt, nhẹ nhàng xoa xoa.

Bàn tay gầy trơ cả xương, xoa có chút cấn, nhưng lại đặc biệt ấm áp.

- Bà, nói những cái này làm gì? Nếu không có mọi người, hiện tại cháu còn không biết như thế nào đâu, nói không chừng còn chẳng sống nổi. – Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nói.

- Đứa bé ngoan, về sau có cơ hội, nhớ trở về tìm thử cha mẹ ruột của cháu, bọn họ không nhất định…

Bà nội vừa nói vừa thở dài.

- Bà.

Hà Tứ Hải nhíu mày, nặng nề gọi một tiếng.

- Được rồi, ta không nói, cháu cũng lớn, tự quyết định được chuyện của mình.

Bà nội nói xong đem chân trong chậu nhấc lên, Hà Tứ Hải vội vàng lau lau giúp bà, sau đó đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.

Đào Tử một mực ôm con gà béo nhỏ của mình ở một bên quan sát.

Chờ khi Hà Tứ Hải an bài cho bà nội xong, từ trong phòng đi ra liền phát hiện, Đào Tử cầm một cái ghế đẩu, ngồi trước chậu nước rửa chân.

Nhìn thấy hắn đi ra, lập tức ngửa cổ cười hì hì nói:

- Ba ba, cũng rửa chân nào.

- Ha ha, anh phải đi tắm trước đã.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ đầu nó, trong lòng tràn đầy cảm động.

- Rửa nào, rửa nào…

Đào Tử cầm cánh tay của Hà Tứ Hải lay lay, làm nũng nói.

- Được rồi, anh rửa còn không được sao.

Hà Tứ Hải không đành lòng để em gái thất vọng.

Sau đó…

- Oa! Làm sao lại nóng như vậy?

Hà Tứ Hải vừa thò chân vào liền rụt lại luôn, trong chớp nhoáng chân đã bị nóng đỏ.

Thế nhưng Đào Tử lại bày ra vẻ mặt ngây thơ, nghi ngờ nói.

- Nóng bỏng một chút rất dễ chịu mà…

Hà Tứ Hải: …

- Cảm ơn em, bất quá lần sau không thể tự tiện dùng nước sôi.

Rất hiển nhiên Đào Tử đã thêm nước nóng vào trong chậu nước.

- Không sao đâu, con rất có kinh nghiệm, thường xuyên làm, không nguy hiểm.

Đào Tử khờ dại trả lời.

Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì, đúng vậy, chính nó không làm, có ai giúp em gái mình làm chứ?

Đào Tử cuốn rúc vào trong ngực Hà Tứ Hải, một cái tay nhỏ còn nắm chặt lấy áo của hắn, ngủ đặc biệt ngon, dáng ngủ ngọt ngào.

Dù lúc ngủ, trên mặt nó cũng dập dờn một nụ cười hạnh phúc, hơi thở rất êm và ổn định.

Nhìn đứa bé trong ngực, Hà Tứ Hải cảm thấy từng trận ấm áp trong lòng.

Vì đang nằm nghiêng nên một lúc lâu sau đó hắn xuất hiện cảm giác không thoải mái, nhưng lại không dám động đậy, sợ đánh thức Đào Tử đang cuộn rút trong ngực mình.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải nhớ tới động tác trên quyển bút ký kia, thế là vô ý thức nâng một cánh tay chống lên gò má, duỗi thẳng người.

Làm xong rốt cuộc dễ chịu, cứ như vậy ngủ một đêm cũng không cảm giác khó khăn.

Không nghĩ tới, cái động tác ngủ này thật đúng là rất hữu dụng.

Đáng tiếc bản bút ký bị hắn vứt lại phòng trọ không cầm theo về. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Hà Tứ Hải cảm giác trong bàn tay còn lại nhiều thêm một vật.

Đưa lên xem xét, vậy mà lại là bản bút ký bị hắn nhét dưới giường ở phòng trọ.

“Thật sự gặp quỷ rồi.” – Hà Tứ Hải cực kỳ kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ khi mình về, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay giặt, căn bản không cầm bản bút ký này.

Lại nói, nó làm cách nào đột nhiên có thể xuất hiện trong tay mình?

Mượn nhờ ánh trăng yếu ớt, Hà Tứ Hải đảo mắt trong phòng một vòng, luôn cảm giác ở góc nào đó sẽ có một con quỷ nhảy ra.

Nhưng dù sao đã có trường hợp của Thang Thắng trước đây, mặc dù vẫn hơi sợ hãi nhưng cũng không sợ giống như ngày xưa nữa.

Đưa tay gỡ Đào Tử khỏi người, mượn ánh trăng lật giở bản bút ký ra xem, hiện tại ở bên trong một cái hình cũng chẳng thấy.

Chỉ là trong tờ thứ nhất xuất hiện một hàng chữ nhỏ.

Liếc mắt nhìn Đào Tử vẫn ngủ say, Hà Tứ Hải lấy điện thoại mở công năng đèn pin ra soi:

Tính danh: Thang Thắng

Ngày Sinh: Năm Đinh Tỵ - Tháng Tân Dậu – Ngày Đinh Sửu – giờ Thìn ba khắc.

Tâm nguyện: Đã hoàn thành.

Thù lao: Năm nghìn đồng.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.