Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà Cầu

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

- Đi, cùng làm với ca ca, đem chiếc giường nôi này ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ.

Hà Tứ Hải chủ động bê chiếc giường nhỏ ra ngoài, hắn chuẩn bị trước khi mình đi, quét dọn vệ sinh cả căn nhà thật tốt.

Lau rửa sạch sẽ chiếc nôi nhỏ, Hà Tứ Hải đem nó đặt dưới cây đại thụ trước nhà phơi nắng. Đào Tử đem đồ chơi gà béo nhỏ của mình đặt vào trong rồi đong đưa, đong đưa.

Hà Tứ Hải cũng không quản nó, một mình dọn dẹp trong phòng.

Đặc biệt là gian phòng của bà nội, đã rất nhiều thứ mang đi hỏa thiêu cùng bà, nhưng còn lại vẫn bị lục lọi bừa bộn đến không còn hình dáng.

Bà không có đồ gì lưu lại, đáng tiền nhất chỉ có một đôi vòng tay long phượng.

Vòng long phượng là đồ cưới của bà nội.

Nghe nói lúc còn trẻ bà cũng là đại tiểu thư nhà có tiền, về phần vì sao cuối cùng lại gả cho dạng dân quê mùa như ông nội Hà Tứ Hải, trong đó có rất nhiều chuyện cũ.

Bất quá vào niên đại kia, chuyện như vậy đã quá bình thường.

Ngày hôm trước Ngũ gia gia còn có ý vô ý hỏi về đôi vòng tay này, trực tiếp bị Hà Tứ Hải gạt đi. Đây là về sau muốn giữ lại cho Đào Tử, ai cũng không được cầm đi.

Hà Tứ Hải cẩn thận đem chúng giấu kỹ.

Chờ thu dọn xong, vừa ra cửa liền thấy Đào Tử đong đưa cái nôi nhỏ, Hà Cầu ngồi xổm ở bên cạnh nhìn nó chơi.

Hà Tứ Hải sắc mặt đại biến.

Từ những quan niệm trong quá khứ để xem, quỷ quấn người đều không có chuyện gì tốt. Thật vậy hay không Hà Tứ Hải cũng không biết, nhưng hắn không muốn vì vậy mà Đào Tử nhận bất cứ thương tổn nào.

Trực tiếp dùng hai ba bước xông nhanh tới, một phát bóp vào gáy Hà Cầu xách nó lên. Chờ sau khi nâng lên rồi mới có cảm giác, nguyên lai còn có thể bắt quỷ sao?

Mà quỷ cũng quá nhẹ rồi.

Trên mặt Hà Cầu lộ ra vẻ sợ hãi, nhút nhát nói:

- Anh Tứ Hải…

Hà Tứ Hải nghe nó gọi như vậy, chợt nhớ tới thời điểm khi thằng nhóc còn sống.

Khi đó nó sẽ thường xuyên đi theo phía sau cái mông của hắn, gọi luôn mồm “Anh Tứ Hải, Tứ Hải ca”.

- Chớ tới gần Đào Tử.

Hà Tứ Hải nói xong buông nó ra, Hà Cầu lập tức chạy ra xa xa đứng.

Đào Tử ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn ca ca, không biết Hà Tứ Hải đang làm gì?

- Không có chuyện gì, em cứ chơi đi. – Hắn lộ vẻ mặt mỉm cười sờ sờ đầu nấm nhỏ của em gái.

Đào Tử vẫn là đứa con nít, không suy nghĩ nhiều như vậy, thế là lại tiếp tục chơi đồ hàng vui vẻ, đung đưa con gà béo nhỏ mà nó coi làm bảo bảo.

Hà Tứ Hải quay người trở vào phòng, sau đó hướng Hà Cầu đang đứng phía xa xa vẫy tay. Chờ khi hắn bước vào phòng ngồi, đã thấy Hà Cầu đang ở trong chờ hắn.

Hà Tứ Hải không để ý, vốn chính là quỷ, xuất quỷ nhập thần không phải rất bình thường sao?

Hắn chủ động mở miệng hỏi trước:

- Nói một chút, ngày đó anh trở về tại sao thấy anh lại chạy, mà hôm nay chủ động tìm tới đây rồi?

Liên tiếp tiếp xúc với quỷ, hắn cũng đã không còn bao nhiêu e ngại kính sợ, mà hôm nay hắn một phát bắt được Hà Cầu, khiến trong lòng Hà Tứ Hải càng thêm tự tin hữu lực.

Người sợ quỷ, chủ yếu đến từ trí tưởng tượng phong phú và sự không biết mà thôi.

Chỉ cần bắt được, trình độ sợ hãi tự nhiên giảm mạnh.

- Là bà nội bảo em tới tìm anh. – Hà Cầu trả lời.

- Bà nội?

Hà Tứ Hải đầu tiên hơi ngạc nhiên, tiếp đó kịp phản ứng, nó nói là bà nội của Hà Tứ Hải.

Bởi vì Hà Tứ Hải cùng Đào Tử gọi bà nội, Hà Cầu cũng tương tự gọi như vậy.

Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc, cũng có chút hiếu kỳ:

- Bà nội anh nói gì với em?

- Bà nói Tứ Hải ca ca là người tốt, sẽ giúp em.

Hà Cầu rụt rè, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn…

- Được rồi, rốt cuộc em muốn anh giúp cái gì?

Nếu là bà nội nói, hắn còn có thể đáp thế nào. Dù cho bà nội không nói, cùng một cái thôn, nếu trong khả năng của Hà Tứ Hải, hắn cũng sẽ giúp.

Thông qua lời nói của Hà Cầu, Hà Tứ Hải rốt cuộc biết được ngọn nguồn của sự tình.

Nguyên lai ngày đó khi Hà Tứ Hải trở về đến đầu thôn lên tiếng gọi nó, Hà Cầu vì hắn có thể nhìn thấy mình mà kinh ngạc cùng sợ hãi.

Từ sau khi nó chết, rốt cuộc không ai có thể thấy được nó nữa, cho nên đột nhiên xuất hiện người có thể trông thấy mình, ngược lại hù nó giật mình, dù sao vẫn là đứa trẻ, cho nên không nghĩ nhiều, xoay người chạy biến.

Cũng không chạy được bao xa, trong đầu liền xuất hiện tin tức liên quan tới người tiếp dẫn.

Lúc đầu nó nghĩ đến tìm Hà Tứ Hải, thế nhưng trong lòng Hà Đào lấn cấn mình không có cái gì làm thù lao để đưa, vì vậy rất do dự.

Thẳng tới khi bà nội qua đời, bà gặp liền nói cho nó biết, không cần quá lo lắng. Tứ Hải ca của nó là người tốt, sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện.

Cho nên chờ sau khi tang sự xong xuôi, Hà Cầu lúc này mới mon men tìm tới.

Coi như một đứa trẻ hiểu chuyện.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.