Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Cuộc Cá Cược

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Đứa bé đang vùi đầu ăn gì phía trước đột nhiên bị dọa giật mình một cái, vừa quay đầu lại nhìn thấy là Hà Cầu cùng Hà Long liền nhẹ nhàng thở ra.

- Anh Hà Cầu, anh Hà Long. – Đào Tử khéo léo gọi một tiếng.

- Em đang ăn cà chua, hai người ăn không?

Nó giơ lên một trái cà chua xanh trong tay, tay bên kia còn có một trái đã bị gặm, cũng màu xanh.

- Đây là cà chua xanh, sao có thể ăn? Muốn ăn phải lấy quả màu đỏ, ngươi không biết sao? – Hà Cầu kỳ quái hỏi.

- Đúng rồi, xanh chua chết người, chua rụng răng. – Hà Long phụ họa nói.

Nó vừa nghĩ tới cà chua xanh, trong miệng liền tiết đầy nước miếng, cảm giác chua mất răng luôn.

- Thế nhưng mà… nhưng mà ngoài vườn rau không có màu đỏ đâu. – Đào Tử mơ mơ hồ hồ nói ra.

Nó cũng không thích ăn cà chua xanh.

- Đi, tới vườn rau nhà ta, ở đấy có.

Hà Cầu vung tay lên đi trước mở đường.

Đào Tử hơi ngạc nhiên đứng tại chỗ.

- Nhanh lên nào, ta cũng muốn ăn, muốn tìm một trái thật là lớn. – Hà Cầu quay đầu lại thúc giục.

- A, được. – Đào Tử vội vàng lũn cũn lon ton chạy theo.

Vườn rau của nhà Hà Cầu cũng không xa, đi rất nhanh liền đến.

Ở nông thôn trên cơ bản đều giống vậy, vườn gần lấy đồ ăn thuận tiện, không có khả năng phải đi xa như ra ruộng làm đồng.

Trong vườn rau nhà Hà Cầu chẳng những có cà chua, còn trồng dưa chuột.

Ba đứa con nít ngồi xổm trong vườn, lựa những quả chín mọng để hái.

Không cần rửa, cọ cọ vài cái lên quần áo liền trực tiếp gặm.

Thật ngọt, ăn thật ngon.

Ba đứa trẻ ngồi trên bờ đất ăn đến no căng bụng.

- Đào Tử, ngươi cùng đi chơi với chúng ta đi. – Hà Cầu nói.

Đào Tử lắc đầu.

- Bà nội dặn em phải về nhà sớm đấy.

- A, vậy ngươi trở về đi, bất quá Tứ Hải ca ca lúc nào thì về?

Đào Tử nghe vậy gương mặt trở nên mờ mịt, bởi vì nó cũng không biết. Thấy bộ dáng của Đào Tử, Hà Cầu cũng không hỏi lại, mà lần nữa vọt xuống trong vườn rau, hái thêm mấy trái cà chua cùng dưa chuột, mang lên nhét vào trong ngực Đào Tử.

- Cái này cho ngươi ăn, về sau nếu muốn ăn, liền tới tìm ta, ta mời.

Hà Cầu khoa trương vỗ ngực, bộ dáng hào phóng nói.

- Còn ta còn ta, nhà ta cũng có, nhà ta còn có cả dưa hấu, ta mời các ngươi ăn dưa hấu.

Hà Long cũng không cam lòng yếu thế nói.

- Tốt, cảm ơn anh Hà Cầu, anh Hà Long.

Sau đó nó ôm một đống lớn đồ, thật vui vẻ về nhà muốn khoe với bà nội.

Nhìn Đào Tử rời đi, Hà Long lại quấn quýt chuyện ná cao su với Hà Cầu.

Hà Cầu bị bạn cuốn lấy làm phiền tới hết cách. Cuối cùng nhìn thấy hồ nước phía đầu thôn, chỉ về hướng đó nói:

- Chúng ta tranh tài bơi thi, từ bên này bơi qua bên kia, nếu ngươi bơi qua trước thắng được ta, ta liền lấy ná cao su tặng cho ngươi.

Đối với kỹ thuật bơi lội của mình nó cực kỳ tự tin.

- Thế nhưng mà… mẹ ngươi trước đó dặn rồi, không cho phép ngươi bơi lội. – Hà Long có chút do dự nói.

- Ngươi không nói, ta không nói, mẹ ta làm sao biết. – Hà Cầu lơ đễnh trả lời.

Vừa nói vừa hướng phía hồ nước đi đến.

- Hà Cầu, hay là… hay là thôi.

Hà Long giữ tay nó lưỡng lự nói ra.

- Ngươi còn muốn ná cao su hay không? – Hà Cầu cười cười quay lại hỏi đồng bạn, mặt mũi tràn đầy đắc ý.

Hà Long nghe thế lại do dự, hắn vẫn đang suy nghĩ đây này.

Ná cao su là một trong những món đồ chơi mà trẻ con tha thiết ước mơ.

Thế là nghĩ nghĩ rồi sau đó cuối cùng đáp ứng.

Hai đứa chạy tới bên hồ nước, cởi sạch quần áo, trần truồng nhảy xuống.

Trẻ con nông thôn, thường xuyên cởi truồng tắm sông tắm hồ, về phần quần bơi căn bản chưa từng nghe nói, đồ lót gì đó càng là không tồn tại.

- Ta đếm đến ba, sau đó bắt đầu.

Hai đứa đứng ở chỗ nước cạn, Hà Cầu lấy tay lau nước đọng trên mặt rồi nói.

Hồ nước mát lạnh, rửa trôi đi hết cái nóng bức buổi trưa hè.

- Được. – Hà Long nghe vậy, chuẩn bị sẵn sàng vào thế.

- Một… Ba!

Hà Cầu vọt thẳng ra ngoài.

- Ngươi chơi xấu! – Hà Long vội vàng huy động cánh tay đuổi theo.

- Ha ha…

Tên nhóc đằng trước Hà Long vì trêu bạn, một hồi bơi ếch, một hồi bơi ngửa, rồi lại bơi nghiêng…

Có thể nhìn ra được, kỹ thuật bơi lội của nó còn rất tốt.

Thế nhưng là, người thiện thủy tính lại chìm bởi nước.

Bơi được nửa đường, Hà Cầu bỗng nhiên chìm xuống dưới.

Ban đầu Hà Long còn nghĩ rằng Hà Cầu đang đùa nghịch với nó, muốn lặn xuống dọa nó đấy.

- Hà Cầu, Hà Cầu… ngươi đừng dọa ta, mau mau ra đây, ta không cần ná cao su của ngươi, ngươi đừng đùa nữa…

Tiếng gọi của Hạ Long dần nghẹn ngào, bối rối tìm bạn. Đồng thời vì vậy mà chậm trễ thời gian gọi người cứu viện.

Chờ tới lúc nó vội vội vàng vàng chạy về nhà gọi người lớn, Hà Cầu đã sớm chìm chết.

Chờ sau khi rút cạn nước hồ, thi thể đứa bé được vớt lên, đã bị ngâm thành trắng bệch, không ra nhân dạng.

Hà Long lúc đó chịu kinh hoảng, cũng lập tức đổ bệnh.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.