Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Rất Ngoan Đừng Bỏ Lại Con

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

- Tứ gia gia, Gia Bảo.

Hà Tứ Hải đi qua, cất tiếng chào hai người.

- Đào Tử, đến đây, qua với Tứ gia gia này. – Tứ gia gia thuận tay kéo Đào Tử qua.

Thế nhưng mà Đào Tử nắm chặt tay Hà Tứ Hải không buông ra.

- Đào Tử, ca ca phải đi ra ngoài làm công kiếm tiền, con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé. – Tứ gia gia thở dài khuyên.

- Con là bé ngoan.

Đào Tử nhỏ giọng nói, sau đó rốt cuộc nhịn không được, nước mắt theo gương mặt nhỏ lặng im rơi xuống.

- Được rồi, Đào Tử không khóc, ca ca rất nhanh sẽ trở về, sau này mỗi tháng ca ca đều trở về một lần thăm Đào Tử có được hay không?

Hà Tứ Hải vội vàng ngồi xổm xuống dụ dỗ.

- Thế nhưng là… thế nhưng là…

Đào Tử muốn nói một tháng phải rất lâu rất lâu, nó đều đếm không hết.

Bà nội cũng hay nói với nó, ca ca rất nhanh liền sẽ trở về, nhưng nó đã phải chờ thật lâu.

- Tốt, Đào Tử giao cho ta là được, ngươi cùng Gia Bảo đi thôi, còn tiếp tục như vậy ngươi hôm nay đi không được.

Tứ gia gia nói, tiếp nhận túi hành lý của Đào Tử trong tay Hà Tứ Hải. Về phần hành lý của Hà Tứ Hải chỉ là một cái ba lô đeo vai đơn giản.

Lần này hắn trở về bản thân cũng không mang bao nhiêu thứ, chỉ có vài bộ quần áo để thay giặt.

Hà Tứ Hải biết cứ tiếp tục như thế này cũng không ổn, huống hồ còn Hà Gia Bảo đang ở bên cạnh chờ mình, cũng không thể bắt người ta một mực chờ như vậy được.

Vì vậy hắn buông Đào Tử ra, đưa bàn tay nhỏ của nó cho Tứ gia gia, nói khẽ:

- Đào Tử, phải nghe lời.

Đào Tử hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Hà Tứ Hải có hơi không dám nhìn nó, sợ còn tiếp tục như vậy mình thực sự không nỡ đi.

- Tứ gia gia, đây là một nghìn đồng ông cầm giúp cháu, lúc cháu không ở đây ông mua chút đồ ăn ngon cho Đào Tử, về sau mỗi tháng cháu đều gửi ông một nghìn đồng, xem như tiền ăn của Đào Tử.

Một ngàn đồng này sau khi đưa cho Tứ gia gia, trên thân Hà Tứ Hải chỉ còn lại hơn một trăm đồng, trừ tiền vé xe về thành phố Hợp Châu thì đoạn thời gian sau này có lẽ tiền ăn đối với hắn cũng là vấn đề.

Nhưng bất kể như nào, mình có thể khổ không thể để Đào Tử chịu khổ.

- Ngươi đây là ý gì? Xem thường Tứ gia gia của ngươi đúng hay không? Đào Tử nhỏ như vậy, có thể ăn hết bao nhiêu? Còn tiền ăn, ngươi cầm về ngay cho ta.

Tứ gia gia tức giận đẩy trở về.

- Tứ gia gia đừng như vậy, ông không cầm cháu không an tâm, tiền này vẫn là ông cầm đi, bình thường mua thêm chút thịt cho Đào Tử, thêm chút đồ chơi.

Hai người đưa đẩy một trận.

Cuối cùng Hà Gia Bảo ở bên cạnh có chút không kiên nhẫn.

- Tứ gia, Tứ Hải đã kiên trì thì ông cầm đi thôi, nuôi trẻ con vẫn tốn kém lắm đấy.

Hà Tứ Hải thừa cơ đem tiền nhét vào túi Tứ gia gia.

- Aiz, vậy được rồi, ta cầm trước, chờ ngươi trở về lại trả cho ngươi.

Tứ gia gia chuẩn bị giúp Hà Tứ Hải giữ lại, về sau thằng nhóc còn nhiều việc phải cần đến tiền.

Thấy Tứ gia gia đã thu tiền, Hà Gia Bảo lập tức hô:

- Tứ Hải, đi.

Sau đó cưỡi lên xe máy giận chân khởi động động cơ.

Từng đợt âm thanh nổ máy phát ra, giống như đang thúc giục Hà Tứ Hải phải nhanh lên.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Đào Tử luôn được Tứ gia gia giữ chặt, đang ngước cổ nhìn hắn. Trong đôi mắt to của nó tràn đầy ủy khuất cùng mong đợi.

Thế nhưng là…

Hà Tứ Hải cắn răng, cưỡi lên phía sau xe máy.

- Đi!

Hà Gia Bảo nghe vậy lập tức vào số, vặn ga xông ra ngoài.

- Oa!! Ba ba…

Đào Tử rốt cuộc nhịn không được, tránh thoát tay của Tứ gia gia đuổi theo.

- Trở về đi, ngoan ngoãn nghe lời. – Hà Tứ Hải cũng quay đầu lớn tiếng hô.

- Ba ba, ba đừng đi, đừng bỏ con lại một mình.

- Ba… Ca ca, con muốn ở cùng một chỗ với ca ca, đừng bỏ con.

- Ca ca… ca ca…

Đào Tử khua loạn bước chân ngắn nhỏ, điên cuồng đuổi theo, tiếng khóc thật lớn…

- Đào Tử, nghe lời, ca ca của con rất nhanh sẽ trở về.

Tứ gia gia ở phía sau thở hồng hộc đuổi tới.

- Ca Ca… ca ca… ô ô…

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn thấy đứa nhỏ điên cuồng chạy đuổi theo, vừa chạy vừa khóc, tâm đều nát.

Đúng lúc này Đào Tử vì chạy quá vội, ngã rầm lăn trên mặt đất.

- Ngừng một chút, ngừng một chút…

Hà Tứ Hải cắn răng, đập đập vai Hà Gia Bảo lớn tiếng hô.

- Làm sao rồi? – Hà Gia Bảo kỳ quái hỏi.

Nhưng hắn vẫn điều khiển xe máy dừng lại.

Không đợi hắn dừng hẳn, Hà Tứ Hải đã từ phía sau nhảy xuống sau đó như người điên cuồng chạy trở về.

- Đào Tử, không khóc, không khóc.

Hà Tứ Hải chạy về vội vã ôm Đào Tử vừa bò dậy vào trong ngực.

- Ca ca… con rất ngoan, rất nghe lời, ca đừng bỏ rơi con… Đào Tử không có ba ba, không có mụ mụ, cũng không có bà nội, ca ca đừng rời bỏ Đào Tử… đừng không muốn Đào Tử…

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.