Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa Trưa

Phiên bản Dịch · 995 chữ

Lúc này Lý Đại Lộ cũng đi tới, ngoài ra còn thêm bảy tám phần số công nhân trong công trường.

Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người, vài người ghét bỏ Diêu Thúy Hương nấu cơm không thể ăn nên ra ngoài ăn.

Cách công trường không xa có vài quán bán cơm bụi, hàng đẹp giá rẻ.

Đương nhiên, người không nỡ tiêu tiền đều ở lại công trường.

Lý Đại Lộ bình thường cũng thường xuyên ra ngoài ăn.

- Sư phụ, hôm nay không đi ăn à? – Hà Tứ Hải thuận miệnghỏi một câu.

- Không đi, đến chỗ Thúy Hương ăn chút thịt.

Bên ngoài mặc dù đồ ăn rẻ, nhưng phần lớn là đồ chay, món nào có thịt đều không rẻ.

- Hắc hắc, lời này của ngài cũng đừng để dì Diêu nghe thấy.

- Ta đã nghe được rồi, thèm thịt liền muốn về ăn đúng không? Có tiền như vậy làm sao không ra ngoài ăn đi? Hương vị không phải so với ta nấu tốt hơn sao?

Diêu Thúy Hương lớn tiếng hô phía sau.

Nhóm công nhân được một trận cười vang.

- Thúy Hương, bọn hắn không hiểu, đều là dế nhũi, ngươi nấu ăn là ngon nhất.

- Đúng đúng, ngày nào chúng ta cũng tới ăn.

- Lúc nào cho chúng ta cải thiện chút thịt thủ lợn đi.

- Không có thịt thủ cũng được, nấu ít canh sườn bí đao, thời tiết này quá nóng rồi.

- …

- Các ngươi, tên nào tới ăn cũng có phải là ta nấu ăn ngon đâu? Là nghèo! Có ăn đã không tệ rồi, còn chọn, không thích ăn đừng ăn.

Diêu Thúy Hương một câu đem lời mọi người bật trở lại, sau đó dắt Đào Tử đi vào lán.

- Tứ Hải, kia là em gái của ngươi sao? Vừa rồi làm sao nghe nó gọi ngươi là ba ba, không phải con gái của ngươi chứ? Tiểu tử được đấy.

Công nhân xung quanh đùa giỡn cười nói.

- Được rồi, đừng nói đùa, Đào Tử đều đã bốn tuổi, Tứ Hải mới bao lớn?

Lý Đại Lộ vẫn rất bênh vực Hà Tứ Hải, nhưng đồng dạng vẻ mặt đầy nghi hoặc.

- Bốn tuổi thì làm sao? Không phải vừa đủ tuổi sao?

Tuổi tác trung bình của đội công nhân phần lớn 40-50 tuổi, ở niên đại đó của bọn họ, mười lăm mười sáu tuổi kết hôn sinh con đã khá ít, nhưng không phải hiếm lạ gì.

- Là em gái của cháu, bởi vì cha mẹ đều qua đời sớm, Đào Tử lại quá nhỏ…

Hà Tứ Hải thần sắc bình thản giải thích.

Ngược lại không hề thấy khó chịu, dù sao đã qua thời gian dài như vậy, ai cũng không thể sống mãi trong nỗi đau mất người thân được.

Đội công nhân nghe được đều trầm mặc, mặc dù không có mấy văn hóa, nhưng đều không phải người xấu, chuyện bóc vào vết sẹo của người khác không thể nào nói nổi.

- Ái chà, Thúy Hương, giữa trưa nấu nướng món gì rồi?

- Thúy Hương, đồ ăn ngươi làm quá mặn, không thể nhạt một chút được sao? Là muối không cần tiền hay là sợ chúng ta ăn quá nhiều rồi?

- Thời tiết này quá nóng, lúc nào trời mới mưa đây.

- Trời mưa, mưa thì nghỉ làm, không làm thì không có tiền, không có tiền ngươi ăn cái rắm.

- …

Nhìn nhóm công nhân cứng nhắc lái sang chuyện khác, giả vờ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy họ còn thật đáng yêu.

- Dì Diêu, đã nhiều lắm rồi, thật sự đủ rồi, Đào Tử ăn không được nhiều như vậy đâu, sẽ lãng phí hết.

- Không có việc gì, ngươi nhìn Đào Tử đói kìa, ăn thêm một chút.

Diêu Thúy Hương hôm nay đúng là nấu canh sườn bí đao, bà đem xương sườn cơ hồ toàn bộ chia cho Đào Tử.

- Cảm ơn nãi nãi! – Đào Tử cao hứng nói.

- Đừng khách khí, tiểu cô nương thật hiểu chuyện, buổi sáng ta làm việc cô bé ngồi yên ở đó, một chút cũng không khiến người khác phải quản. - Diêu Thúy Hương nói với Hà Tứ Hải.

Nhưng hắn vẫn khách khí một câu:

- Cho dì thêm phiền phức rồi.

- Không có chuyện gì, có cô bé bồi tiếp nói chuyện cùng ta, rất tốt.

Diêu Thúy Hương vừa nói chuyện cùng Hà Tứ Hải, vừa chia đồ ăn cho đám người.

Bà trình diễn kỹ thuật xóc chảo cao siêu, múc lên một muôi lớn, cho vào tô có phân nửa…

- Thúy Hương, cho thêm một chút, chỗ này cũng không đủ ăn đâu.

- Gấp cái gì, người phía sau còn chưa có ăn đâu, đều cho một mình ngươi ăn, người ở sau ăn cái gì.

- Vậy cũng quá ít, thêm chút đi, thêm chút đi…

- …

Buổi trưa mỗi ngày đều sẽ lặp lại những câu đối thoại như vậy.

Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử đi qua một bên ăn cơm, lán tạm rất đơn sơ, căn bản không có đủ chỗ ngồi ăn cơm. Chỉ có một cái bàn nhỏ, hiện tại còn bị Diêu Thúy Hương chiếm dụng để đồ ăn.

Hà Tứ Hải mang theo một tấm ván gỗ đóng thành băng ghế, dẫn theo Đào Tử ra ngoài đi tới một chỗ thoáng mát.

- Đến đây, ngồi yên ở đây ăn cơm đi.

Hà Tứ Hải xếp hai viên gạch cho Đào Tử ngồi lên, sau đó đặt bát của nó lên chiếc ghế, xem như bàn ăn của nó.

Về phần Hà Tứ Hải, ngồi xổm một bên là được.

Nói cái gì trời nóng ăn không thấy ngon miệng, vậy chứng minh là tên đó không hề đói. Chờ lúc đói liền biết, nóng cũng không ảnh hưởng khẩu vị.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.