Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Sợ Vì Nghèo

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Vài ngày sau đó, người của bên công an tới, người của cục văn hóa khảo cổ tới, người của chủ đầu tư tới…

Tóm lại công trình đã tạm thời ngừng lại.

Một ngày nghỉ là mất bao nhiêu tiền…

Hà Tứ Hải nghĩ tới việc đem vài cuốn sách báo còn trong tay đến cổng trường bán đi, dù sao cũng là năm đồng tiền vốn.

Ban đầu hắn muốn về nhà một chuyến, nhưng nghĩ tới việc vừa đi vừa về mất một trăm đồng tiền vé xe, lại có chút không nỡ.

Mắt thấy mỗi ngày chỉ chi mà không thu, tích góp tiếp tục giảm bớt, trong lòng Hà Tứ Hải bực bội không nói thành lời.

- Sư phụ, đốc công có nói gì tới thời gian khởi công lại không? Lại tiếp tục nghỉ, cháu thực sự phải cân nhắc tới nhà máy ô tô làm công nhân rồi.

Hà Tứ Hải nhịn không được lại lần nữa gọi điện thoại cho Lý Đại Lộ nghe ngóng tin tức.

Lý Đại Lộ trả lời trong điện thoại:

- Khởi công? Cái này ai biết đâu, đốc công cũng không biết, chính ta cũng đang trông mong đây.

- Đến cùng là mấy người chết vậy chú? Vấn đề nghiêm trọng lắm ạ?

Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi. Trên thực tế, hắn cũng không quá quan tâm ai chết, hắn chỉ quan tâm lúc nào có thể đi làm lại kiếm tiền.

Khởi công thì mới có tiền.

- Còn mấy cái, chỉ một thôi. Thang Thắng ở Thang thôn, thợ gia công thép, ngươi có quen đấy.

Lý Đại Lộ vừa nói như vậy Hà Tứ Hải liền có chút ấn tượng. Thang thôn cách Hà thôn của Hà Tứ Hải không xa, hắn nhớ Thang Thắng còn có con trai, trước kia hai người còn học chung trường cấp hai, bất quá không phải cùng một lớp.

- Mấu chốt không phải người chết, là văn vật hình như bị trộm đi mấy món, vẫn chưa điều tra tìm về được.

.

“Xem ra cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, tiếp tục như này không thể được.” – Hà Tứ Hải tràn đầy vẻ u sầu.

Thời tiết nóng bức, phòng trọ vừa chật vừa bí, khắp nơi muỗi bay múa khiến cho Hà Tứ Hải nằm trên giường càng thêm bực bội.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập “Đông đông đông”.

- Ai vậy?

Hà Tứ Hải có hơi không kiên nhẫn bò dậy, trong lòng có chút kỳ quái. Muộn như vậy, ai sẽ tìm đến đây gặp hắn chứ, lại nói phụ cận hắn cũng chẳng quen biết ai.

Thế nhưng người ngoài cửa cũng không trả lời, lại tiếp tục gõ cửa.

Hà Tứ Hải không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa. Hắn một chút cũng không lo lắng gặp phải người xấu, bởi vì hắn nghèo, chẳng có gì để phải lo phải nghĩ.

Đến khi mở cửa, liền gặp một người mặc bảo hộ lao động đứng phía ngoài. Đầu người này cúi xuống, còn đang đội một chiếc mũ bảo hiểm lao động màu vàng cam.

Nhất thời không thấy rõ diện mạo.

Người quen trên công trường?

- Ai đấy? – Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc cất tiếng hỏi.

Đúng lúc này người kia ngẩng đầu lên.

Hà Tứ Hải cảm giác có một dòng khí lạnh từ xương cụt chạy dọc lưng lên tới gáy, xông thẳng đỉnh đầu, dọa hắn toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì đứng ngoài cửa, chính là người mà Lý Đại Lộ vừa nói trong điện thoại, Thang Thắng đã chết.

- Người… người đâu? Sao… tại sao không có ai vậy? – Hà Tứ Hải cố gắng trấn định, giả vờ bày ra dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nhìn quanh một vòng bên ngoài sau đó liền muốn đưa tay đóng cửa lại.

Nhưng lại bị một bàn chân đưa vào làm cửa kẹt lại.

- Ngươi diễn cũng phải diễn giống một chút chứ.

Thang Thắng cười nói, nhìn qua không có gì khác biệt so với người sống.

- Chú Thang, cháu cùng chú không oán không cừu, mà cháu cùng Thang Viên nhà chú còn là bạn học cấp hai, đang yên đang lành chú tìm tới cháu làm gì vậy?

Hà Tứ Hải run rẩy, nhìn như sắp khóc.

- Xem ra ngươi cũng biết rồi? – Thang Thắng cười hỏi.

Hà Tứ Hải cẩn thận gật nhẹ đầu.

- Có oán báo oán, có cừu báo cừu, chú đừng tới tìm cháu có được không, cùng lắm thì cháu đốt cho chú thêm chút tiền giấy.

- Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi. Ta tìm ngươi là muốn nhờ hỗ trợ một chút. – Thang Thắng nói.

- Hỗ trợ? Cháu một nghèo hai trắng, có cái gì có thể giúp được chú? Hay là chú tìm người khác đi.

Quỷ tìm người sống đòi hỗ trợ, có thể có chuyện tốt hay sao?

Cho nên Hà Tứ Hải trực tiếp cự tuyệt.

- Ngươi đừng vội cự tuyệt, là cái chuyện nhỏ rất đơn giản, chỉ cần ngươi đáp ứng ta trả cho ngươi năm nghìn đồng tiền thù lao.

- Cháu được năm nghìn đồng?

Hà Tứ Hải nghe vậy đột nhiên cảm giác chẳng hề sợ hãi nữa.

Con mẹ nó mình là một tên quỷ nghèo, còn sợ quỷ gì nữa?

- Nhân dân tệ? – Hà Tứ Hải cẩn thận hỏi lại cho chắc.

Chuyện tiền bạc nhất định phải làm rõ ràng, không thể qua loa, đừng để đến lúc giúp xong lại cho mình năm nghìn đồng địa phủ, vậy liền lỗ lớn.

- Đương nhiên là nhân dân tệ. – Thang Thắng rất chắc chắn gật đầu khẳng định.

- Chú nói là chuyện gì đi, để cháu xem nếu có thể chắc chắn cháu sẽ giúp một tay, cũng không phải vì tiền, dù sao cháu cùng Thang Viên còn là bạn học mấy năm.

Hà Tứ Hải nghĩa chính ngôn từ nói.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.