Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết Vẫn Cố Chấp

Phiên bản Dịch · 982 chữ

- Không ăn thì không ăn, làm gì dữ vậy.

Hà Tứ Hải mặt mỉm cười liếc liếc nhìn Lưu Vãn Chiếu, xoay người trở lại quầy hàng của mình.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu lúc này không hề để ý, trước tiên lấy tay dụi dụi mắt, sau đó bắt đầu nhìn trái nhìn phải điên cuồng tìm kiếm.

Thời gian dần qua giọng nói đã mang theo nghẹn ngào mà gọi:

- Em trốn ở đâu rồi, mau ra đi mà, đi ra đi...

- Này, tiểu Hà, ngươi có phải lại trêu chọc cô giáo Lưu rồi? Người ta là một cô gái tốt, ngươi cũng đừng có bắt nạt người ta nữa.

Dì Tề chạy tới lặng lẽ nói.

- Nào có chuyện gì, không liên quan tới cháu đâu. - Hà Tứ Hải lập tức thề thốt phủ nhận.

- Ta phát hiện ngươi đặc biệt thích trêu chọc cô giáo Lưu, có phải có ý với cô giáo Lưu rồi hay không? - Dì Tề một mặt nghi ngờ hỏi.

- Dì đừng nói mò nha, cháu còn trẻ như vậy, người ta ít nhất phải lớn hơn cháu năm sáu tuổi, cháu sao có thể thích cô ấy được chứ. - Hà Tứ Hải vội vàng nói.

- Ngươi mà còn trẻ? Con gái đã lớn như vậy rồi, ngươi nói còn trẻ? Hơn nữa cô giáo Lưu dung mạo xinh đẹp, nghề nghiệp lại tốt, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là gia đình cũng có điều kiện tốt, người ta có vừa mắt ngươi hay không vẫn chưa biết đâu.

- Dì Tề, không thể nói như thế, chẳng lẽ cháu rất kém cỏi sao?

- Rất kém cỏi.

- Dì Tề, lời của dì thật dễ nghe, cảm động tới mức khiến cháu sắp khóc.

- Tiểu tử ngươi, từ sáng đến tối không lúc nào đứng đắn, nếu không có ý với người ta thì đừng có luôn trêu chọc, qua mấy ngày nữa dì giới thiệu cho ngươi một người.

- A, vậy thì...

- Không nói nữa, khách hàng tới rồi.

Dì Tề vội xoay người trở về quầy hàng của mình.

- Vừa rồi chị gái đã thấy em, sao em vẫn còn ở đây?

Hà Tứ Hải quay đầu hỏi Lưu Nhược Huyên bên cạnh.

- Hì hì, chị ấy chỉ nhìn thấy em, không phải là tìm được em, phải thật sự tìm ra em mới được nha.

Lưu Nhược Huyên tràn đầy đắc ý.

- Có ý gì?

Hà Tứ Hải nghe vậy, đầy nghi hoặc.

Thế nhưng tiểu gia hỏa này chỉ cười hì hì chứ quyết không nói, chơi trốn tìm cần bí mật nha.

Thật sự là một tiểu cô nương đầu có đầu óc chết vẫn cố chấp.

Bất quá, nếu không phải như vậy thì cô bé hẳn là đã sớm tiêu tan, đi tới một thế giới khác.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu với đôi mắt đỏ ngầu đi tới.

- Hà Tứ Hải.

- Có chuyện gì, ta đã nói với cô, không ăn bánh gato thì thôi, tám mươi đồng kia ta sẽ không trả lại cho cô.

- Không tìm ngươi đòi tiền.

Lưu Vãn Chiếu không nhịn được trợn mắt.

- Ta muốn… muốn hỏi ngươi một chút, vừa nãy ngươi có thấy một cô bé cao như này, kiểu tóc giống ta, mặc một chiếc áo khoác lông màu nâu hay không? Cô bé đứng ở cạnh chân của ngươi.

Lưu Vãn Chiếu ngữ khí run rẩy hỏi.

- Ừm…

Hà Tứ Hải suy tư, đây là đang trên đường, nếu trực tiếp nói cho Lưu Vãn Chiếu, lỡ cô ta kích động quá sẽ không tốt lắm.

Thế nhưng nếu không nói, vậy cũng không tốt lắm.

- Thôi quên đi, có lẽ là ta hoa mắt.

Lưu Vãn Chiếu tự giễu một tiếng, xoay người chuẩn bị trở về quầy hàng của mình.

- Chờ một chút.

Hà Tứ Hải gọi cô lại.

- Ngươi làm gì?

Lưu Vãn Chiếu quay đầu cảnh giác nhìn hắn.

- Được rồi, đừng như vậy, vừa rồi lừa cô tám mươi đồng, là ta không đúng, trả cô còn không được sao.

- Không cần, coi như ta cho Đào Tử mua bánh ngọt ăn.

- Cảm ơn dì.

Đào Tử ngồi ở bên cạnh đang ăn bánh gato nghe được, ngẩng cổ ngước đầu, mặt dính đầy vụn bánh ngọt.

- Không cần cảm ơn, nhưng mà, phải gọi là chị.

Lưu Vãn Chiếu xoay người, đưa tay nhẹ nhàng giúp Đào Tử lau đi vụn bánh gato dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tại chợ đêm, dưới ánh đèn sáng lung linh, Lưu Vãn Chiếu khom người lộ ra đường cong hoàn mỹ, ánh mắt ôn nhu còn đọng nước, nhìn qua đẹp nao lòng.

Hà Tứ Hải từ bên cạnh nhìn, nói khẽ:

- Nếu như cô nói là một bé gái mặc áo len đỏ chấm bi, bên ngoài áo khoác nâu, quần bông đỏ, có hai chiếc núm đồng tiền nhỏ, vậy thì ta gặp qua rồi.

Lưu Vãn Chiếu đang khom người nghe vậy quay phắt lại, nhìn trân trân vào Hà Tứ Hải, trong mắt đã chứa đầy sương mù.

- Ngươi biết được những gì?

Lưu Vãn Chiếu đi tới hỏi.

Trên mặt có thấp thỏm, có bất an, có chờ mong, càng có một chút hoảng sợ.

Trong lòng cô nghĩ loạn thất bát tao rất nhiều thứ.

Thậm chí còn suy đoán ác ý, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, nói chung trong đầu loạn thành một đoàn.

- Trước tiên có thể kể một chút về em gái của cô được không?

Hà Tứ Hải ngồi xuống ôm Đào Tử đặt lên đùi của mình, sau đó đưa chiếc bàn nhỏ của nó sang.

Lưu Vãn Chiếu thần sắc bi thiết, vẻ mặt hốt hoảng, nghe vậy trực tiếp ngồi xuống bàn nhỏ.

Sau đó, cô kể về những chuyện liên quan tới gia đình mình.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.