Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Huyên Huyên

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Một nhà ba người Lưu Vãn Chiếu hầu như ở trong xe đợi cả một ngày.

Thậm chí ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn tạm ở một quán ăn lề đường, lo sợ bỏ lỡ thời gian Hà Tứ Hải trở về.

Cuối cùng vì tối hôm qua không ngủ được, buổi trưa Tôn Nhạc Dao không chống đỡ nổi đã ngủ thiếp đi trên hàng ghế phía sau.

- Con nên xin số điện thoại hoặc thêm Wechat với hắn.

Lưu Trung Mưu cũng mệt rã rời, quay đầu nhìn người vợ đang ngủ gà ngủ gật của mình, nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.

- Con nhất thời quá kích động nên đã quên mất.

Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ảo não.

May mắn còn biết nơi ở của Hà Tứ Hải, bằng không thì đúng là không thể tìm được người.

- Aiz…

Lưu Trung Mưu thở dài thật sâu.

- Ba, ba có phải vẫn không tin lời của con?

Lưu Vãn Chiếu nghiêng mặt hỏi.

Lưu Trung Mưu lắc đầu rồi lại gật đầu:

- Ta hi vọng những điều con nói là sự thật, vì ba cũng rất nhớ Huyên Huyên, nhưng cũng hi vọng những điều đó là giả, như vậy tối thiểu vẫn có hi vọng Huyên Huyên còn sống trên thế giới này.

Lưu Trung Mưu rất mâu thuẫn.

- Ba, con xin lỗi, những năm nay vì sợ con khó chịu, mọi người ở nhà đều không nhắc tới Huyên Huyên, kỳ thực con rất nhiều lần nhìn thấy ba mẹ len lén chảy nước mắt.

Hai mắt Lưu Vãn Chiếu đỏ ngầu nói.

Cô còn chưa dứt lời, hai mắt Lưu Trung Mưu cũng đỏ.

Những năm này mọi người đều sống không dễ dàng.

Tuy rằng dần dư dả trên phương diện vật chất, nhưng cuộc sống tinh thần phi thường ức chế, còn không bằng những ngày tháng trước kia, nghèo lại tràn ngập niềm vui.

Lưu Vãn Chiếu cũng bởi vậy mà trở nên lạnh lùng, thường ngày đều bọc mình trong dáng vẻ khó gần.

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy nhớ con gái nhỏ, luôn nhờ người tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi, nhưng lại sợ con gái lớn thương tâm tự trách, mọi lúc đều cẩn thận từng li từng tí, ở nhà đều im lặng không nhắc tới, chôn hết thảy những tư niệm và thống khổ sâu trong lòng.

- Thật ra thì ba hiện tại vẫn không thể xác định được con nói thật hay giả, nhưng bất kể như thế nào, dù có là tên lừa đảo thì ta cũng sẽ nguyện ý tin tưởng. Vì nếu cứ tiếp tục như bây giờ, tinh thần của mẹ con sẽ rất nhanh không chống đỡ được. Bị người ta lừa nhưng lại có chỗ để ký thác tinh thần so ra vẫn tốt hơn.

- Ba, con nói đều là thật, Hà Tứ Hải hắn... không phải là tên lừa đảo.

- Lừa đảo có thể nói với con hắn là lừa đảo sao? Con còn quá trẻ.

Lưu Vãn Chiếu mới vừa đầy cảm động, lập tức có cảm giác muốn bạo nổ.

Cô không phải kẻ ngu, có phải lừa đảo hay không sao bản thân lại không phân biệt được?

Lưu Vãn Chiếu tin chắc Hà Tứ Hải tuyệt đối không phải tên lừa đảo, tuy rằng miệng rất biết lắc lư người.

Mấu chốt nhất là cô thật sự nhìn thấy em gái, còn cùng nó nói rất nhiều chuyện khi còn bé mà người khác tuyệt đối không biết.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Lưu Vãn Chiếu nghe thấy một tràng âm thanh nói chuyện của hài tử.

Thanh âm này cô đã quá quen thuộc, là giọng của Đào Tử.

Quả nhiên nhìn về phía trước, liền gặp Hà Tứ Hải cưỡi xe điện đang chở Đào Tử về nhà.

- Hà Tứ Hải về rồi. - Lưu Vãn Chiếu kinh hỉ nói.

Âm lượng có hơi lớn.

Tôn Nhạc Dao ở phía sau đang ngủ rất nông giật mình tỉnh dậy, sốt sắng hỏi:

- Chính là hắn sao?

- Đúng, chính là hắn.

Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị xuống xe.

Nhưng Tôn Nhạc Dao tốc độ còn nhanh hơn, trực tiếp đẩy cửa xe nhảy xuống.

Sau đó vọt tới trước mặt Hà Tứ Hải cản đường đi của hắn.

Hà Tứ Hải bị dọa sợ hết hồn, vội vàng phanh lại.

- Ngươi làm gì? Muốn ăn vạ sao? Ta cho ngươi biết ta không có tiền đâu, hơn nữa muốn ăn vạ cũng phải có chút ánh mắt đi…

Hà Tứ Hải khẩn trương nói, nhưng lời còn chưa dứt liền phát hiện có điểm không đúng, vội vàng bảo vệ Đào Tử cẩn thận.

- Cậu là Hà Tứ Hải, Hà đại sư phải không? - Tôn Nhạc Dao hỏi.

- A… ?

Mình khi nào thì thành đại sư rồi? Hà Tứ Hải trong lòng còn đang nghi hoặc, đối phương đã vươn tay một phát bắt lấy cánh tay của hắn.

- Dì này, muốn làm gì?

Hà Tứ Hải đang chuẩn bị rút tay về liền nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu từ phía sau chạy tới, có chút giật mình, cũng liền không động nữa.

Sau khi Tôn Nhạc Dao bắt được tay Hà Tứ Hải, trong chớp mắt bà liền nhìn thấy Huyên Huyên đang chạy từ phía sau tới.

Thân thể nho nhỏ lại là quen thuộc như vậy.

Cả quần áo trên người con bé cũng đều được bà tự tay đan, cho dù có chết bà cũng sẽ không quên được.

- Huyên Huyên.

Hô to một tiếng, nước mắt cuồn cuồn tuôn ra.

Lập tức liền chuẩn bị ôm lấy con gái, thế nhưng Huyên Huyên lại như bọt nước biến mất vô tung vô ảnh.

Bà lúc này mới nhớ mình đã buông cánh tay của Hà Tứ Hải.

Vội vàng lại bắt lấy tay của hắn, Huyên Huyên liền xuất hiện trong tầm mắt, bất quá con bé đã đi tới bên cạnh bà.

Bây giờ bà đã hoàn toàn tin tưởng con gái.

Lúc trước khi nghe con gái lớn nói, chỉ cần tiếp xúc cơ thể với Hà Tứ Hải thì có thể nhìn thấy Huyên Huyên.

Tôn Nhạc Dao dù sao cũng là thành phần trí thức, lại còn là một người phụ nữ thông minh, tuy bà đồng ý tin tưởng lời con gái nói nhưng cũng không hy vọng con gái bị người khác lừa.

Bởi vậy khi Hà Tứ Hải vừa xuất hiện, bà liền nắm ngay lấy tay hắn, nếu có dược vật hay thao tác thôi miên đều không thể phản ứng kịp.

Nhưng hiện giờ bà đã không cân nhắc được điều gì nữa, chỉ muốn được ôm con gái nhỏ của mình…

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.