Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Tiếp Dẫn

Phiên bản Dịch · 950 chữ

Hà Tứ Hải từng lăn lộn qua vài gia đình.

Về sau hắn trốn thoát khỏi một nhà cuối cùng, trên đường lang thang, tận tới khi gặp được một đôi vợ chồng hảo tâm.

Cũng chính là hai vợ chồng Hà Đào.

Hai người kết hôn nhiều năm, một mực không có con. Sau khi Hà Tứ Hải đến nhà họ, hai người đối xử với hắn như con ruột.

Lấy điều kiện tốt nhất trong nhà có thể bỏ ra cho hắn, cho hắn đi học.

Mãi cho tới thời điểm Hà Tứ Hải sắp lên cấp ba, hai người mới có con, cũng chính là Đào Tử năm nay lên bốn tuổi.

Nhưng sự quan tâm của họ dành cho Hà Tứ Hải vẫn không hề giảm đi.

Trong nhà có một đầu máy kéo, bình thường hai vợ chồng dùng để cày bừa trồng trọt, còn đi chở cát đá thuê cho người ta.

Hai năm trước trong một lần ngoài ý muốn, cả người lẫn xe chìm dưới sông.

Chờ tới khi hai vợ chồng được vớt lên, người đã lạnh thấu.

Trụ cột trong nhà đã hoàn toàn không còn.

Chỉ còn lại bà nội thân thể không tốt, Đào Tử hai tuổi cùng Hà Tứ Hải vừa lên cấp ba.

Già lão, trẻ nhỏ.

Hà Tứ Hải chỉ có thể nghỉ học đi làm, kiếm tiền chiếu cố hai người, đoạn thời gian đầu là gian nan nhất.

Hà Tứ Hải còn chưa trưởng thành, căn bản cũng không biết phải nên làm như thế nào.

Cũng may bà nội mặc dù thân thể không tốt, nhưng còn có bà bên cạnh bảo ban giúp đỡ, thời gian đầu miễn cưỡng vượt qua. Chỉ là thương Đào Tử, không cha không mẹ, cùng phải chịu khổ.

Một năm trước bà nội đổ bệnh phải đi viện, cần tiêu một số tiền lớn, phải vay mượn bên ngoài không ít.

Hà Tứ Hải chỉ có thể lên thành phố làm công.

Hắn sở dĩ lượn một vòng lớn chạy tới nơi đây, bởi vì còn ôm một chút hi vọng.

Đã có thể nhìn thấy người chết như Thang Thắng, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy cha mẹ nuôi của hắn.

Rất hiển nhiên hắn suy nghĩ nhiều rồi, nơi này cái gì cũng không có.

- Ta đã mang tiền cùng di nguyện của chú gửi cho Thang Viên, sao chú còn ở đây? – Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên hỏi.

- Ta tới nói với ngươi tiếng cảm ơn.

- Không cần cảm ơn, chú trả tiền ta làm việc, thiên kinh địa nghĩa. Đúng rồi, tại sao chú không tự mình nói với Thang Viên, hôm qua còn nói về quy củ, là quy củ gì?

Hà Tứ Hải nói ra nghi vấn trong lòng.

- Sở dĩ ta không tự mình đi tìm con trai, bởi vì ngoại trừ ngươi, người khác đều không nhìn thấy ta. Về phần quy củ, chẳng nhẽ ngươi không biết gì sao?

Vẻ mặt Thang Thắng cũng vô cùng nghi hoặc.

- Ta biết cái gì? Ta phải biết sao? – Hà Tứ Hải hai mắt mờ mịt.

- Ngươi là người tiếp dẫn, giao thù lao ngươi sẽ làm việc, đây chính là quy củ.

Thang Thắng giải thích.

- Người tiếp dẫn cái gì? Còn quy củ thế nào? Ai định ra?

Càng nói tiếp Hà Tứ Hải càng thêm mơ hồ.

- Người tiếp dẫn chính là người tiếp dẫn a.

Thang Thắng cũng không quá hiểu.

Thông qua một phen câu thông, Hà Tứ Hải đại khái hiểu được nguyên nhân.

Thang Thắng biểu thị sau khi ông chết, một thanh âm nói rằng ông phải rời đi, thế nhưng bởi vì tâm nguyện chưa tròn, ông không nguyện ý, âm thanh trong đầu liền đưa ra thông tin của người tiếp dẫn.

Người tiếp dẫn, chính là tiếp dẫn người chết, giúp hoàn thành tâm nguyện của người chết khi còn sống.

Đương nhiên người tiếp dẫn cũng cần thu thù lao, tiền tài, di sản, tri thức, kỹ năng… cái gì cũng có thể.

Sau khi ông gặp Hà Tứ Hải, liền biết hắn chính là người tiếp dẫn mà mình muốn tìm.

Vậy nên có chuyện phát sinh tiếp theo.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ lại, Thang Thắng hình như cũng giống mình, thuê phòng trong khu trọ ngoại thành.

Đúng lúc này, Thang Thắng bỗng nhiên đứng lên.

- Chú phải đi rồi? – Hà Tứ Hải trong lòng bỗng nhiên có suy nghĩ như vậy, chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Thang Thắng gật nhẹ đầu.

- Nếu chú nhìn thấy cha mẹ ta ở bên kia, làm phiền chú giúp ta nói với họ, ta sẽ chiếu cố cho Đào Tử thật tốt.

Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ rồi chăm chú nói.

Hắn biết cha mẹ nuôi quan tâm nhất, khó buông bỏ nhất chính là Đào Tử.

Thang Thắng lần nữa gật nhẹ đầu, sau đó cơ thể giống như bọt nước, tan biến vô ảnh vô tung.

Hà Tứ Hải đứng dậy nhìn xung quanh một chút, toàn bộ xung quanh hồ thủy lợi không một bóng người, bóng quỷ cũng không có.

Hắn phủi phủi mông, chuẩn bị trở về nhà.

Đã mấy tháng rồi không thấy Đào Tử, nghĩ tới đây, mong muốn về nhà ngay của Hà Tứ Hải càng thêm bức thiết.

Đi được nửa đường, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, nguyên lai giữa ban ngày, quỷ cũng có thể xuất hiện đấy.

Sau đó hắn không biết tại sao, tự nhiên cảm thấy thật vui vẻ.

.

Bạn đang đọc Sinh Hoạt Bình Thường Của Phàm Nhân (Dịch) của Ha Xu Kha Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.