Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượt đuổi điên cuồng

Tiểu thuyết gốc · 3313 chữ

Trần Phi lùi về sau khá xa, trân trối nhìn sinh vật lạ đang phá kén chui ra.

Quá trình này rất nhanh, cánh tay to lớn vừa thò ra ngoài liền nắm lớp vỏ bọc kéo mạnh. Cái kén như giấy mỏng dễ dàng bị xé vụn, một thân hình phủ đầy nhớt nhau gớm ghiếc từ bên trong chồm dậy.

Sinh vật mới xuất hiện có thân hình khổng lồ để trần trùng trục. Nó cao hơn hai mét, toàn thân nổi vồng những múi cơ rắn chắc, tuyệt đối vạm vỡ hơn bất cứ lực sĩ thể hình danh tiếng nào trước kia Trần Phi từng thấy qua.

Da con quái vật đỏ rực quái dị, cực mỏng, lộ rõ những mạch máu li ti cùng các lớp biểu bì bên dưới. Vô số sợi gân to chạy loằng ngoằng khắp cơ thể nó hệt như đám dây leo bám kín trên thân cây cổ thụ, khuôn mặt cũng phủ đầy gân máu ghê tởm. Ngũ quan nó đã bị biến đổi, hai tròng mắt trắng dã, đồng tử đỏ rực hẹp dài như mắt rắn, xương trán nhô ra trước, gò má hõm sâu, không có mũi, miệng chỉ là cái hố đen ngòm liên tục chảy nước dãi hôi hám, răng nhọn lởm chởm trắng ởn bên trong.

Tứ chi quái vật thô to, cuồn cuộn rắn chắc, cái bắp tay nó còn to hơn bắp đùi Trần Phi, trên mỗi đầu ngón tay và ngón chân mọc ra móng vuốt sắc nhọn đen sì, dài hơn hai tấc, chẳng khác gì những lưỡi dao găm đáng sợ, bị đâm trúng khó lòng toàn mạng.

Nội tâm Trần Phi rúng động mãnh liệt, không chỉ vì hình dạng kinh khiếp của con quái vật vừa xuất hiện, mà còn bởi dù ngoại hình nó đã biến đổi rất nhiều nhưng vẫn có chút nét quen thuộc. Hắn vô thức tiến lên một bước, miệng lẩm bẩm:

- Minh Thành?

Nghe gọi, con quái vật giương mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nhìn Trần Phi.

Quan sát kĩ lần nữa, Trần Phi càng thêm xác định nó chính là người bạn Minh Thành của mình biến thành. Thật khó diễn tả cảm giác khổ sở trong lòng Trần Phi lúc này, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước song hiện thực tàn nhẫn vẫn khiến hắn rất khó chấp nhận.

Trần Phi tiếp tục gọi, hi vọng Minh Thành còn chút tỉnh táo nhận ra mình:

- Là tôi đây, Phi đây. Cậu sao lại thành ra thế này chứ?

"Minh Thành" nghiêng đầu nhìn Trần Phi hồi lâu. Khi hắn khấp khởi mừng thầm, cho rằng cậu ta vẫn còn chút tỉnh táo thì con quái vật đột ngột gầm lên váng động rồi lao tới.

Vụt!

Tốc độ con quái vật cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Phi, cặp móng vuốt sắc lẻm chém mạnh xuống theo hình chữ X.

Tóc gáy Trần Phi dựng đứng, vội đưa cao dao đón đỡ.

Keng keng!

Móng vuốt chém trúng Dao Mổ Chó xẹt lửa tứ tung, rực sáng giữa đêm đen.

Trần Phi lảo đảo lùi mấy bước mới trụ vững, kinh hãi nhìn cổ tay hắn sau cú va chạm đã bị chấn rách một đường khá sâu, máu tươi tràn ra.

Chỉ là va chạm gián tiếp mà đã thụ thương như vậy, Trần Phi hít sâu một hơi, quả nhiên hắn không lo hão, con quái vật này rất mạnh. Thật may, hắn vừa thay đổi vũ khí, nếu là Gậy Đánh Chó trước kia có khi đã bị vuốt con quái vật chém gãy, một đòn lấy mạng hắn rồi.

Điều đáng buồn hơn là nó không hề nhận ra hắn, có lẽ thần trí đã mất hết, chẳng còn sót lại chút ký ức nào thuộc về người bạn cũ.

Con quái vật trông thấy máu đổ càng thêm hưng phấn gào lớn, hai bàn chân đạp mạnh xuống sàn chấn vỡ mấy viên gạch, phóng tới tiếp tục công kích.

Đã có kinh nghiệm xương máu, Trần Phi không dám lơ là, lập tức tràn thân sang bên tránh một trảo chém ngang chỗ hắn vừa đứng.

Hơi gió cuốn mạnh, thổi quần áo hắn giũ phần phật. Nhân cơ hội con quái vật vồ hụt khựng lại, Trần Phi tung người lên cao bổ một nhát dao toàn lực xuống đầu nó.

Dù nó do chính thằng bạn thân biến thành, Trần Phi đau buồn nhưng tuyệt sẽ không vì vậy mà nương tay, bằng không kẻ bỏ mạng sẽ là hắn.

Đối diện thế dao xé gió chém xuống, con quái vật chẳng thèm tránh né, ngạo nghễ giơ móng vuốt che chắn.

Keng!

Hoa lửa tung tóe, một ít tàn lửa bắn xẹt qua mặt Trần Phi rát bỏng, vài sợi lông tơ bị đốt cháy trụi bốc mùi khét lẹt.

Thân hình Trần Phi còn lơ lửng trên không trung bị hất ngược về sau, rất khó khăn mới có thể tiếp đất an toàn, tuy thế vẫn phải liên tục lùi hơn chục bước.

Vết thương nơi cổ tay hắn rách toác ra, máu chảy thành dòng.

Trần Phi xé một mảnh áo, quấn chặt cổ tay cầm máu, Dao Mổ Chó giơ lên đề phòng con quái vật đánh lén.

Đọ sức vài chiêu, người thua thiệt là hắn. So về sức mạnh lẫn tốc độ, con quái vật đều vượt trội Trần Phi, ngay cả chỗ dựa lớn nhất hiện giờ của hắn là Dao Mổ Chó cũng không thể làm gì được mấy cái móng vuốt sắc bén, lại còn cứng hơn thép nguội.

Bị áp chế toàn diện, tâm trí Trần Phi xoay chuyển thật nhanh, tìm cách đối phó. Lẽ ra ngay từ đầu, hắn nên chạy trốn trước khi nó phá kén chui ra. Cũng do nhặt được món vũ khí cấp F+ khiến hắn lầm tưởng mình đủ sức tiêu diệt nó. Lầm to rồi!

Con quái vật không để Trần Phi có cơ hội nghỉ ngơi. Nó gào rú xông tới, tốc độ nhanh đến mức như hóa thành một làn khói đỏ rực.

Trần Phi vội cấp tốc dịch chuyển phương vị, song con quái vật đã đoán trước ý định của hắn, đang phóng tới với tốc độ cao, nó đột ngột uốn mình liền dễ dàng chuyển đổi phương hướng, ào ào nhào thẳng đến vị trí hắn vừa chạy qua. Cặp móng vuốt nhọn hoắt hiện ra trước mắt Trần Phi, chộp thẳng tới.

Trần Phi lập tức nghiêng đầu tránh.

Móng vuốt sắc lẻm xẹt ngang qua sát sàn sạt, suýt chút đâm thủng cổ hắn.

Chật vật tránh thoát, Trần Phi nghiến răng tung một đá hết sức vào bụng con quái vật.

Bốp!

Chân Trần Phi dội mạnh trở về, loạng choạng suýt ngã, cú đá trúng bụng con quái vật nhưng cứ như va phải bức tường thép.

Đòn vừa rồi đủ đánh tan xương nát thịt người bình thường, thế mà con quái vật lãnh trọn lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn khiến chân Trần Phi tê dại, truyền đến cơn đau nhức thấu xương.

Chưa kịp kiểm tra thương thế ra sao, đã nghe hơi gió táp mạnh tới, hắn chật vật lăn một vòng xuống đất, vừa lúc năm cái móng vuốt cắm ngập sát cạnh thân mình.

Con quái vật giật mạnh móng vuốt cắm sâu dưới nền lên, kéo theo gạch lát nát vụn, bụi mù bốc cao.

Thoát chết trong gang tấc, Trần Phi lồm cồm bò dậy, đầu tóc phủ đầy bụi bặm trắng xóa, khẩn trương phóng tới chỗ Nguyễn Huy vác gã lên vai rồi cắm đầu lao khỏi phòng.

Kẻ địch quá sức khủng bố, hắn không chơi nổi, cần phải té gấp khỏi đây. Về phần những kẻ hôn mê nằm kia đành phó mặc cho số phận.

Lúc đầu, Trần Phi định giết chết con quái vật rồi sẽ cứu những người này, nhưng giờ mạng hắn còn lo chưa xong, không thể nghĩ nhiều đến vậy, chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.

Thế nhưng, Trần Phi muốn chạy là một chuyện, người bạn thân "Minh Thành" có chịu buông tha cho hắn hay không lại là chuyện khác. Cặp mắt nó như hai hòn than đỏ rực nhìn xuyên thấu màn đêm đen, cất lên một tiếng gầm vang dội rồi điên cuồng đuổi theo.

Một người một quái vật tựa hai mũi tên bắn nhanh qua hành lang.

Đến gần cầu thang, Trần Phi vờ lao sang phải dụ nó đổi hướng rồi bất ngờ rẽ trái, hai chân chạy như bay xuống vô số bậc thang trải dài.

Ầm!

Con quái vật bị lừa, tức tối đạp sập một mảng lớn vách chắn hành lang, lấy đà truy theo. Tốc độ nó chợt tăng mạnh, thoáng chốc đã tới sau lưng hắn, cặp móng vuốt sắc lạnh chộp xuống.

Trần Phi đang cõng Nguyễn Huy hôn mê phía sau, khóe mắt trông thấy tia chớp đen xẹt xuống đỉnh đầu liền lạng tránh, tiếp đó tung người nhảy thẳng xuống chiếu nghỉ bên dưới.

Chân vừa chạm đất, Trần Phi không hề quay đầu nhìn mà tiếp tục lao đi, hắn cần phải tranh thủ từng giây ngắn ngủi nếu không muốn nằm xuống ở đây.

Con quái vật cuồng nộ gào rú, tốc độ lại đột ngột tăng lên, chút khoảng cách Trần Phi vừa cố gắng nới rộng liền bị rút ngắn. Nhưng khi nó lần nữa đánh tới, hắn đã uốn người theo lối rẽ cầu thang vừa xuất hiện, kịp thời đổi qua hướng khác tránh thoát.

Liên tục vồ hụt vào khoảng không, con quái vật điên tiết kêu rú ầm ĩ, váng động cả góc trời. Nó nhất quyết không buông tha con mồi, lần nữa tăng tốc.

Vận tốc con quái vật vốn đã cực nhanh, sau mấy lần tăng tốc liền vượt xa Trần Phi.

Hắn vừa ngoặt qua chỗ cầu thang xuống tới tầng năm, hơi thở hôi thối của nó đã phả thẳng vào ót làm cho tóc gáy dựng đứng hết lên, lập tức nép sát người vào vách, Dao Mổ Chó chém ngược ra sau.

Nãy giờ Trần Phi chỉ cắm đầu chạy trối chết, lúc này bất thình lình ra tay khiến con quái vật bất ngờ. Nó phản ứng rất nhanh, móng vuốt lập tức vung lên che chắn trước thân.

Keng!

- Con khốn chết tiệt!

Chém trúng móng vuốt còn cứng hơn cả thép nguội, cánh tay Trần Phi tê rần suýt đánh rơi dao, hối hả chạy vắt chân lên cổ.

Càng giao chiến Trần Phi càng nhận ra chênh lệch giữa hắn và đối phương, chạy trốn là giải pháp tối ưu, chỉ cần chậm chân dù chỉ nửa giây thôi chắc chắn hắn sẽ bị nó nhai đầu chết tươi.

Trần Phi giận một thì con quái vật giận mười, rõ ràng thực lực nó vượt trội đối thủ, vậy mà mãi không làm gì được. Nó tức giận gầm thét một tràng ghê rợn, trông thấy Trần Phi vừa khuất sau khúc quanh, bỗng nhiên nó không thèm đuổi nữa mà nhảy chồm lên thành cầu thang rồi cứ thế gieo thẳng thân mình to cộ xuống bên dưới.

Ầm!

Cát bay đá chạy tứ phía.

Con quái vật rơi tự do từ tầng năm thẳng xuống tầng một, phá tan một khoảnh sân rộng, khoét thành cái hố sâu mấy mét.

Trần Phi đang hộc tốc chạy, nghe tiếng động lớn ngó xuống thấy con quái vật chồm dậy từ cái hố sâu hoắm còn bốc khói bụi mù mịt. Nó lắc lắc thân thể khổng lồ vài cái, hất tan bụi bặm, sau đó tiến tới chắn ngay lối ra cầu thang bên dưới, cặp đồng tử đỏ rực không chút biểu cảm nhìn lên chỗ hắn chờ đợi.

Nó từ tầng năm nhảy thẳng xuống đất nhưng chẳng hề bị thương, ngoại trừ ít vết trầy ngoài da không đáng kể.

Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Phi ngẩn người, phải mất mấy giây mới định hình được chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra, tái mặt lẩm bẩm:

- Vậy cũng được sao?!

Nếu con quái kia nói được tiếng người, có lẽ nó sẽ đáp: "Được". Đáng tiếc, nó chỉ có thể thè cái lưỡi vằn vện đầy những gai thịt sần sùi, liếm mép thèm khát nhìn Trần Phi thay cho lời đáp, nước dãi chảy thành một vũng lớn nhớp nhúa.

Từ đầu, Trần Phi đã nhận ra không thể so tốc độ với con quái vật, chưa tính hắn còn phải vác theo một người. Nhưng trong cầu thang chật hẹp, lợi thế của nó chỉ phát huy được ở những đoạn thẳng, khi đến khúc quanh thì Trần Phi thấp bé lại linh hoạt hơn hẳn. Mặt khác, hắn lại là người chủ động, sau mấy lần liều mạng tung hỏa mù kéo giãn khoảng cách, cứ tưởng lần này tuy nguy hiểm song vẫn có thể chạy thoát, thế nhưng trí khôn con kia không kém, độ điên cuồng lại càng vô địch, chẳng ngờ dám cậy thân thể trâu bò nhảy luôn xuống dưới sảnh, chặn luôn lối ra.

Nghĩ con mồi không còn đường trốn tránh, vì vậy con quái vật không hề gấp gáp, gầm gừ đi từng bước chậm rãi lên cầu thang như đang tận hưởng hương vị chiến thắng. Những nơi nó đi qua, nước dãi nhễu nhão bám đầy, bốc mùi hôi tanh nồng nặc.

Trần Phi thụt lùi mấy bước, cười nhạt:

- Thích chơi đùa hả? Được, tao chơi với mày!

Dứt lời, hắn xốc Nguyễn Huy lên vai rồi bất ngờ chạy thật nhanh ngược lên tầng trên.

Phát hiện ra ý đồ của Trần Phi, con quái vật mất đi vẻ ngạo nghễ chậm rãi, rống giận phóng theo. Chỉ tiếc, vì hành động điên cuồng nhảy xuống lúc nãy mà khoảng cách hai bên hiện giờ xa tận bốn tầng lầu, tổng cộng là tám đoạn thang bộ quanh co qua lại, nó đã vô tình tự làm khó mình, nhất thời không cách nào đuổi kịp con mồi.

Trần Phi không vì thế mà khinh suất, hai chân phóng như bay lên những bậc thang.

Liên tục di chuyển với tốc độ cao, lại vác theo Nguyễn Huy khiến cho năng lượng Trần Phi suy giảm rất nhanh, chớp mắt chỉ còn phân nửa.

Thoáng chốc, Trần Phi đã xông tới hành lang tầng bốn. Nơi này có không ít thây ma bị hắn giết chết vẫn còn nằm la liệt, máu thịt ngập ngụa. Trần Phi giẫm đạp lên chúng mà chạy như điên.

Phía sau, con quái vật đang hùng hục đuổi theo, tiếng gầm rú vang vọng xé toang màn đêm, bất kỳ ai còn ở trong trường đều có thể nghe được. Dường như con quái vật đang cố đánh động cho lũ tay sai kéo tới chặn đường Trần Phi, kéo dài thời gian để nó bắt kịp hắn.

Chưa khi nào Trần Phi chạy điên cuồng như lúc này, cơ hồ có bao nhiêu sức lực đều dồn hết xuống hai chân, máu thịt thối rữa bì bõm bay lên tận đầu gối.

Hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy, còn lại mặc kệ tất cả, mặc kệ luôn đôi chân cứ mỗi lần cử động là đau kinh khủng, như muốn xé toạc khỏi cơ thể do vận động quá sức trong một thời gian dài.

Trần Phi không hề có ý định chạy trở ngược lên tầng bảy. Đến cuối đoạn hành lang tầng bốn, trước mặt hiện ra vách tường chắn cao ngang ngực, hắn không dừng mà càng liều mạng tăng tốc lao tới, hai chân đạp mạnh xuống bề mặt bức tường chắn chỉ to bằng viên gạch thẻ để lấy đà, cơ thể như cánh chim tung lên cao, thân hình cứ thế lướt ngang qua không trung cả chục mét rồi gieo thẳng xuống hành lang của tòa nhà đối diện.

Trong lúc bay giữa không trung, hai tay Trần Phi vòng ra phía sau giữ chặt lấy thân hình Nguyễn Huy vẫn cõng ở trên lưng, sợ gã rơi xuống đất thì uổng mạng.

Vừa chạm đất, Trần Phi ôm chặt Nguyễn Huy lăn lông lốc hơn chục vòng mới có thể hãm đà. Khắp người trầy trụa đổ máu nhưng hắn không có thời gian bận tâm, tiếp tục chạy. Con quái vật phía bên kia sẽ sớm đuổi tới và dễ dàng nhảy qua được bên đây tương tự hắn, cần phải nhanh hơn nữa.

Hành lang tòa nhà bên này có không ít thây ma lởn vởn tới lui, nghe động túa ra chắn ngang đường di chuyển. Trần Phi gồng một tay giữ chặt Nguyễn Huy, tay kia vung dao chém loạn bất cứ con nào rơi vào tầm mắt.

Dao Mổ Chó cực kỳ sắc bén, giúp Trần Phi tiết kiệm không ít năng lượng nhưng ra đòn vẫn rất uy lực. Lũ thây ma trúng dao không chết cũng trọng thương, tay chân đứt lìa, có con thậm chí bị chém một nhát đứt đôi người vẫn cố gào rú, kéo lê phần bụng lòng thòng ruột thối bò theo, không chịu buông bỏ.

Dọc hành lang, vài nhóm người trước đó trốn trong những căn phòng đang tuyệt vọng chờ chết, trông thấy Trần Phi như hung thần ác sát một đường chém giết cuồng loạn thì mừng rỡ nhào ra kêu cứu.

Đối với việc này, Trần Phi chỉ đành mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe không thấy gì, bỏ lại phía sau tiếng than khóc mắng chửi ngập trời. Hiện tại thân hắn còn chưa lo xong, không có sức lực đi quan tâm người khác. Hắn cũng đã kéo theo hàng đống thây ma, tạo ra cơ hội trốn chạy cho bọn họ rồi.

Vừa giết xong một đám thây ma, mới chạy chưa được chục mét, bầy khác đã nhào tới.

Phập! Phập! Phập!

Ánh sáng đen sì nhoáng lên, Dao Mổ Chó vung ngang chém dọc mở ra một con đường máu chật hẹp, Trần Phi cứ thế như tia chớp lao xuyên qua.

Khốn nạn nhất là, thời điểm này hắn không thể dừng lại nhặt đồ thì lũ thây ma ngã xuống lại rớt ra mấy món vật phẩm. Ông trời quả thực trêu ngươi, Trần Phi nghiến răng ken két, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.

Chém giết trong một thời gian dài, động tác của Trần Phi đã biến thành bản năng, chỉ cần thấy thây ma lao ra, Dao Mổ Chó lập tức vung lên, xẻ ngang chém dọc, thoạt trông như chém bừa nhưng vẫn vô cùng chuẩn xác. Nơi hắn lao qua, xác thây ma chồng chất nghẹt lối, máu thịt vương vãi tanh nồng.

Trông thấy cầu thang đi xuống rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt, Trần Phi mừng rỡ phóng tới, ào ào chạy thẳng xuống.

Liên tục vận động cường độ cao, năng lượng sắp cạn, hai chân hắn đã có dấu hiệu co rút, cảm giác đau đớn tê dại từ gan bàn chân không ngừng chạy dọc lên đùi, nhưng hắn cố cắn răng chịu đựng, thúc ép chúng nghe lời.

Hắn đã nghe thấy tiếng gầm rú tức tối của con quái vật. Nó đang đuổi đến phía sau rồi.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.