Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con mèo quái vật

Tiểu thuyết gốc · 3463 chữ

Sau một hồi giằng co đấu tranh tư tưởng, Trần Phi lấy hết can đảm dùng tốc độ nhanh nhất lách qua thây ma bà Hoa đang quờ quạng, lao thẳng đến cửa, phóng như bay ra ngoài. Ở lại đây cho dù không bị cắn chết, chỉ cần ngửi thứ mùi từa tựa thi thể phân hủy lâu ngày này thêm vài giây nữa thôi, hắn cũng sẽ chết vì ngạt.

Vừa thoát ra ngoài, Trần Phi chưa kịp chạy lên cầu thang về phòng mình, chân liền khựng lại.

Ngay bên dưới bậc cầu thang, con mèo Mimi lông vàng óng đang chễm chệ ngồi đó, ánh mắt đỏ rực soi những tia khát máu lên mặt hắn. Hai chiếc răng nanh dài, nhọn hoắt thò ra khỏi mép nó trắng ởn, nước dãi theo đó rỉ tong tong xuống sàn nhà.

Chỉ sau vỏn vẹn một đêm ngắn ngủi, thân hình con mèo đã to ra gấp đôi thường ngày, từng múi thịt vồng lên chắc nịch. Cái bụng béo tròn lúc trước giờ đã thu lại nhỏ gọn, lưng bè ra, bốn chân nở nang chìa móng vuốt sắc lẹm dài hơn tấc.

Con mèo Mimi lười biếng vô hại trước kia đã biến mất, thay vào đó là một con vật tràn ngập nguy hiểm.

Trông thấy Trần Phi, Mimi đang ngồi liếm láp liền bật dậy, hai chân sau hơi rùn lấy thế, móng vuốt hai chân trước vươn ra cào xuống sàn gạch tạo thành những âm thanh rin rít rợn người. Lực cào rất nhẹ, thế nhưng bề mặt gạch trơn bóng lập tức lưu lại hơn chục vết trầy, đủ hiểu móng vuốt nó sắc bén cỡ nào.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai chi trước đầy sức sát thương kia tát vào người mình, nội tạng đổ ra thành đống, Trần Phi liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm nước đá, không dám nghĩ tiếp để giữ lại chút ít can đảm sau cùng.

Hắn lùi từng bước về sau thật chậm, thật chậm, không dám cử động mạnh, sợ sẽ kích thích thú tính bên trong con mèo quái vật.

Tay Trần Phi giơ con dao thái thịt tới trước phòng hờ, miệng thì thào:

- Mimi, là tao đây, người quen của chủ mày đây. Ngoan nào, đừng làm bậy! Ngoan nào, mèo cưng!

Không rõ con mèo kia có còn tí thanh tỉnh nào để nghe hiểu những gì Trần Phi vừa nói hay không, nhưng nhìn cặp mắt ngây dại hung tợn của nó, hắn thầm than thở, hẳn là không rồi. Bây giờ chỉ có hai phương án, một là chạy, hai là ở lại liều mạng một trận.

Trần Phi không nghĩ tốc độ hắn nhanh hơn con mèo để có thể bỏ chạy. Nếu vậy, chỉ còn cách xử đẹp nó, song hắn chẳng hề có chút lòng tin chiến thắng, một chút cũng không.

Nói qua thể trạng Trần Phi, hắn cao một mét bảy lăm, nặng tầm sáu mươi ký, gầy hơn tiêu chuẩn không ít. Ngoài ra, do thường xuyên ôm máy tính cày game, ít khi vận động nên sức khỏe hắn cũng không được tốt, chỉ ở mức trung bình, khả năng chơi thể thao kém cỏi.

Nếu có gì đó khiến hắn tự hào thì chỉ có thể là bộ não nhạy bén và đôi tay phản xạ nhanh như chớp, kết quả của nhiều năm rèn luyện các thao tác tổ hợp trong game.

Trần Phi thận trọng lùi một bước, con mèo lại tiến lên một bước, chậm rãi dồn hắn vào một góc.

Nó không có gì phải vội vã, muốn thong thả tận hưởng thú vui săn mồi.

Vờn con mồi đến chết rồi mới ăn tươi, đây là bản năng nguyên thủy của loài mèo, bất cứ ai đã từng xem qua cảnh tượng mèo bắt chuột đều biết rõ điều này. Về thú vui vờn mồi, loài mèo còn tàn bạo gấp mấy lần hổ, có điều do thể hình nó quá nhỏ và gần như vô hại nên thường ngày chẳng mấy ai chú ý đến.

Trần Phi đang phải nếm trải điều đó.

Hắn cảm thấy mình bây giờ giống như con chuột nhắt run rẩy đang bị con mèo lông vàng từng bước từng bước dồn vào tử địa.

Tim hắn đập bình bịch, máu huyết đông đặc, bất giác nuốt nước bọt khan, cổ họng khô khốc.

Chân lùi, tay Trần Phi không ngừng khua khoắng con dao vào khoảng không trước mặt, hi vọng hù dọa con mèo đang say mồi kia biết sợ mà rút lui.

Tuy nhiên, Trần Phi vẫn còn đánh giá thấp Mimi. Hành động của hắn chẳng những không khiến con mèo quái vật sợ hãi, ngược lại còn kích phát hung tính bên trong nó. Sau một tiếng kêu chói tai, cơ thể nó đột ngột bật lên cao, hóa thành một vệt vàng nhàn nhạt lao thẳng tới.

Bản năng săn mồi của loài mèo chưa bao giờ bị đánh giá thấp, không tấn công thì thôi, một khi công kích thường nhắm trúng chỗ nhược của con mồi. Vị trí con mèo quái vật đang nhắm đến chính là phần cổ Trần Phi, miệng nó há to như muốn cắn ngập hai cái răng nanh vào sâu trong cổ hắn.

Trần Phi điếng người. Nỗi sợ hãi khi phải đối diện cái chết khiến não bộ hắn tê liệt, không thể suy nghĩ được gì, chỉ theo phản xạ máy móc huơ dao che chắn phần cổ mình.

Bị vật lạ chắn ngang đà lao tới, cơ thể con mèo lông vàng đang lơ lửng trong không trung liền vươn hai chân trước tát mạnh mấy cái vào lưỡi dao với tốc độ khó tin.

Keng keng keng!

Âm thanh rền rĩ như sắt thép va vào nhau.

Lực phản chấn khiến Mimi văng ngược trở lại, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Lưỡi dao trong tay Trần Phi cũng bị đánh rơi xuống sàn. Cánh tay hắn tê dại, cuống cuồng cúi người nhặt dao lên.

Cú tát của con mèo quái vật thật mạnh, vừa rồi nếu không nhờ có con dao chống đỡ thì cổ hắn đã bị đánh gãy làm đôi.

Không để Trần Phi có thời gian nghỉ ngơi, ngay khi vừa chạm bốn chân xuống đất, con mèo tiếp tục phóng tới nhanh như tia chớp, lần này mục tiêu là lồng ngực hắn.

Vừa mới nhặt dao lên đã tiếp tục bị công kích, trong đầu Trần Phi chợt nảy ra quyết định táo tợn, hắn nghiến răng phóng mạnh dao vào Mimi đang lao thẳng tới.

Lúc này, hắn chỉ có một ý niệm duy nhất là tuyệt đối không để cho con mèo chết tiệt kia có cơ hội tiếp cận mình, bằng không sẽ toi mạng ngay.

Con dao bay vèo tới.

Phập!

Sau khi nhiễm bệnh, dù sức mạnh và tốc độ tăng lên mấy lần nhưng trí tuệ Mimi lại bị suy giảm đáng kể, từ đầu đến cuối chỉ hành động theo bản năng hung tàn kích thích. Động tác của Trần Phi lại quá bất ngờ, nó đang hùng hục phóng tới không chút đề phòng, lập tức dính đòn. Tiếng mèo gào lên thảm thiết.

Trần Phi ốm yếu, vì vậy lực ném dao không quá mạnh, song con mèo quái vật đang lao tới bằng tốc độ cực nhanh, cộng thêm độ sắc của con dao khiến nó bị tổn thương không nhỏ.

Cũng phải thừa nhận Trần Phi đã rất may mắn, mũi dao vô tình cắm trúng ngay giữa ngực con mèo, hơn nữa còn cắm rất sâu, chỉ ló ra cái cán gỗ vẫn còn rung động không ngừng.

Dính thương nặng, Mimi loạng choạng đứng lên, máu đen từ vết thương tuôn chảy ồ ạt không ngừng, đọng thành vũng to dưới sàn, đồng thời nhuộm đám lông vàng rực ở phần ngực nó bết lại thành từng mảng lớn màu nâu sẫm gớm ghiếc.

Con mèo quái vật cúi nhìn cán dao ngập sâu trước ngực, sau đó chậm chạp ngẩng lên, đôi mắt đỏ rực hằn học nhìn Trần Phi, miệng rên những tiếng hừ hừ, vẫn chưa từ bỏ ý định không chết không thôi.

Trông thấy con mèo bị thương nặng nhưng vẫn đang cố loạng choạng đứng dậy, Trần Phi kinh hãi hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập, cảm thấy sợ hãi sức sống mãnh liệt của nó.

Từ lúc chạm trán Mimi tới giờ chỉ mới trôi qua hơn một phút mà hắn tưởng như kéo dài cả thế kỷ. Vừa rồi, Trần Phi mơ hồ thấy mình đi dạo vài lần trước cổng địa ngục, may mắn là thần chết thương tình từ chối hắn. Nhưng nếu trận chiến này cứ tiếp tục kéo dài, hắn biết vận may sẽ rời bỏ mình, thứ chờ đợi hắn phía trước không gì khác chính là cái chết thê thảm. Hoặc có khi hắn sẽ bị biến thành thây ma thối rữa, chạy đi tấn công người khác, giống như tình cảnh bà Hoa. Chỉ cần hắn bị móng vuốt con mèo kia cào trúng một chút thôi, hay bị cặp răng nanh trắng ởn đáng sợ kia cắn phải, mọi thứ sẽ kết thúc.

Thật đáng kinh tởm!

Trần Phi không dám tiếp tục mạo hiểm tấn công kết liễu con mèo quái vật khi trên tay không một tấc sắt. Nhân lúc nó chưa thể đứng vững, hắn lách qua, phóng thẳng lên cầu thang, hộc tốc chạy về phòng mình.

Tình hình quá bất ổn, trước mắt hắn chỉ còn cách đóng chặt cửa cố thủ, chờ người đến giải cứu.

Vừa về tới phòng, Trần Phi đóng sập cửa lại, cài luôn chốt trong, kéo tủ quần áo và bàn máy tính chắn ngang cửa rồi mới tạm an tâm gọi số cảnh sát.

Chuông đổ rất lâu, không có ai bắt máy.

Trần Phi chuyển qua số cảnh sát cứu hỏa nhưng vẫn gặp tình trạng tương tự.

Hắn bực dọc tắt máy, đi tới cửa sổ ló đầu nhìn xuống, thử quan sát tình hình bên ngoài.

Đập vào mắt hắn là rất đông người đang đi lại bên dưới, cử động giật cục khác thường, luôn miệng gầm rú thê lương gây ồn ào huyên náo cả con đường lớn. Tình trạng những người này không hề khác bà Hoa, thậm chí còn có phần kinh tởm hơn, dường như tất cả đều đã bị biến thành zombie (thây ma) vô hồn, hung tợn.

Mùi tử khí bao trùm không gian khiến người ta buồn nôn.

Cách đó không xa, vài người chưa bị lây nhiễm đang cố chạy trốn, vừa chạy vừa kêu gào cầu cứu nhưng rất nhanh đã bị lũ thây ma đè xuống điên cuồng cắn xé, máu thịt văng tung tóe.

- Cứu tôi!!!

Thoáng thấy Trần Phi, một cô gái cố đưa cao cánh tay về phía hắn van xin giúp đỡ, khóe miệng trào máu không ngừng gào lên thảm thiết. Song đó là nỗ lực cuối cùng của cô gái, nàng ta lập tức bị một thây ma cắn nát sọ, nhai rau ráu.

Chứng kiến cảnh tượng kinh khiếp bên dưới, Trần Phi chết trân giây lát, vừa bừng tỉnh liền nhanh tay đóng sầm cửa lại.

Hắn lập cập bật tivi, hi vọng những gì mình mới nhìn thấy, trải qua nãy giờ chỉ là một trò đùa dai khốn kiếp nào đó.

Nhưng...

"Tin khẩn cấp. Cảnh báo, toàn bộ người dân ngay lúc này không nên tự ý đi ra ngoài, rất nguy hiểm. Thay vào đó, mọi người hãy đóng chặt cửa, cố thủ trong nhà, quân đội sẽ đến giải cứu ngay khi có thể. Trong lúc chờ đợi, tất cả mọi người hãy cố gắng sử dụng lương thực và nước uống thật tiết kiệm, vì có thể chúng ta sẽ bị cách ly khá lâu. Khuyến cáo, không nên sử dụng nước máy để uống, tắm, hay dùng cho bất cứ sinh hoạt cá nhân nào vì nguồn nước nhiều nơi đã bị nhiễm bẩn, chỉ có thể dùng nước đóng chai. Chúng tôi lặp lại..."

- Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra chứ?

Trần Phi bật ra tiếng chửi, bần thần chuyển kênh khác.

"... Thống kê mới nhất, đã có nhiều nơi trên thế giới bị nhiễm phải loại virus không rõ, nguyên nhân chủ yếu do lây lan từ động vật, nguồn nước và người truyền sang người. Nước ta cũng đang bị đại dịch càn quét, bùng phát mạnh trong hôm nay. Chúng tôi tha thiết kêu gọi mọi người hãy cẩn thận đề phòng, tuyệt đối tránh tiếp xúc với các tác nhân gây bệnh vừa nêu."

Lại chuyển kênh.

"Trân trọng kính chào quý khán giả, nhóm phóng viên chúng tôi đang có mặt tại hiện trường được cho là nơi xảy ra vụ lây nhiễm đầu tiên, khu công nghiệp Sky nằm ở ngoại ô thành phố Hoa Thánh. Quý vị đừng rời mắt khỏi màn hình, ngay bây giờ chúng tôi sẽ thâm nhập vào trong tìm hiểu, hi vọng phát hiện được điều gì đó giúp ích cho các nhà khoa học tìm ra biện pháp ngăn chặn cơn đại dịch kinh hoàng đang càn quét khắp nơi. Như quý vị đang thấy là hình ảnh ghi nhận từ ống kính của phóng viên đi đầu, trong này rất tối tăm, toàn mùi ẩm mốc. Ồ, hình như chúng tôi vừa nghe tiếng gì đó, để xem, a..."

Trần Phi vừa lắc đầu, mắng thầm hai tiếng "ngu xuẩn" thì nhóm phóng viên kia đã xảy ra chuyện. Màn hình tivi đảo lộn rồi chuyển sang màu tối đen chết chóc, chỉ còn những âm thanh gầm gừ điên cuồng và tiếng cắn xé, xen lẫn thanh âm gào khóc hỗn loạn.

Qua vài phút, tất cả âm thanh dần tan biến, chỉ còn sự yên tĩnh ghê người. Thi thoảng có vài tiếng thở phì phò truyền đến thật khẽ, tiếp đó trôi đi xa dần, xa dần...

Trần Phi tắt tivi, càng xem càng thêm hoang mang, chẳng giúp ích được gì cho hắn lúc này.

Nhớ tới gia đình ở xa không biết tình hình hiện tại thế nào, liệu dịch bệnh đã lan ra tới đó hay chưa, Trần Phi vội vàng gọi về nhà. Thế nhưng bất kể hắn gọi vào số của ba, mẹ, hay chị gái thì vẫn đều không liên lạc được. Kể cả gọi số của mấy đứa bạn thân, vài người quen ít ỏi nơi đó mà hắn may mắn lưu số lại, cũng đều báo ngoài vùng phủ sóng.

Không ổn rồi, chẳng lẽ quê hắn đã xảy ra chuyện, thậm chí tình trạng còn tồi tệ hơn nơi này??? Chỉ có vậy mới giải thích được vì sao toàn bộ số điện thoại của những người ở đó đều nằm ngoài vùng phủ sóng.

Tâm trạng Trần Phi bấn loạn, nhất thời không nghĩ ra cần phải làm gì để liên lạc được với người thân. Lần gần nhất hắn trò chuyện với chị gái là tối hôm kia, cách đây hai hôm, thông qua mạng xã hội. Đôi bên hỏi thăm nhau vài câu rồi thôi, cũng không nói gì nhiều.

Đúng rồi, mạng xã hội!

Không gọi điện được, nhưng mạng internet chắc là vẫn còn sử dụng được chứ? Vừa nãy hắn vẫn còn ngồi chơi game ngon lành.

Nghĩ tới đây, Trần Phi vội phóng lên máy tính kiểm tra.

Bên ngoài cửa thình lình truyền đến tiếng cào cấu sột soạt, hẳn là con mèo quái quỷ kia đã lên tới.

Cửa đã được lèn chặt, tạm thời hắn vẫn an toàn, không cần quá lo lắng, tìm biện pháp liên lạc với người thân trước đã.

Trần Phi ngó vào màn hình máy tính, game hắn chơi khi nãy đã bị mất kết nối. Trong tình trạng hiện giờ, đương nhiên chẳng nhà phát hành nào còn hứng thú duy trì server phục vụ cho thú vui giải trí, vì nếu có cũng không ai chơi. Thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí mọi người lúc này có lẽ là làm thế nào để trốn tránh và sinh tồn giữa cơn đại dịch nguy cấp bất ngờ rơi xuống đầu.

Trần Phi mở tài khoản mạng xã hội lên. Ơn trời, kết nối mạng vẫn còn, chưa bị lỗi như sóng điện thoại.

Hắn lập cập tìm đến tài khoản của chị gái, vội vàng gửi một dòng tin hỏi thăm cả nhà ổn không. Nhưng chờ mấy phút vẫn không thấy tài khoản chị gái sáng đèn, cũng không có hồi đáp.

Trần Phi đeo tai nghe vào, ấn gọi trực tiếp cho chị gái trên mạng xã hội, không ngờ lại chẳng gọi được, mạng cứ liên tục báo đứt kết nối, chập chờn đủ kiểu, không rõ là do quá nhiều người đang gọi cho nhau trên mạng xã hội khiến nó quá tải, hay do mạng internet cũng bắt đầu xảy ra vấn đề như bên mạng điện thoại rồi?

Không còn giữ được bình tĩnh, Trần Phi ngồi lì trên máy tính, liên tục gọi cho chị gái thông qua mạng xã hội lẫn điện thoại di động, song song hai thứ cùng một lúc.

Nửa tiếng trôi qua, sau khi đã làm đủ mọi cách vẫn không tài nào liên lạc được với gia đình, Trần Phi đành dừng lại.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, lo lắng mở vài trang báo mạng xem tình hình, đâu đâu cũng đầy tin tức về trận dịch, hàng trăm nghìn dòng nhận xét bên dưới mỗi bài báo, than khóc ngập trời. Đa phần mọi người đều cực độ hoang mang và sợ hãi, không ai hiểu rõ chuyện kinh khủng gì đang diễn ra, chỉ có một số ít lạc quan, trấn an tất cả hãy ở yên trong nhà, chờ chính phủ giải cứu.

Tìm một hồi vẫn không có tin tức gì về địa phương gia đình cư ngụ, Trần Phi chán nản bước khỏi bàn máy tính, cau mày tính toán kế hoạch sắp tới.

Vốn dĩ ban đầu hắn cũng nghĩ giống như mọi người, cố gắng trú ẩn trong phòng chờ qua cơn đại dịch, nhưng hiện giờ hắn đã đổi ý. Gia đình ở xa hiện không rõ an nguy, không có cách nào liên lạc được, tiếp theo hắn nhất định phải tìm cách trở về tìm họ càng sớm càng tốt. Thời điểm này, là con trai duy nhất trong nhà, hắn cần phải ở bên cạnh để bảo vệ cha mẹ và chị gái yếu ớt.

Thế nhưng muốn ra khỏi đây, chướng ngại vật đầu tiên cần phải loại bỏ chính là con mèo quái vật vẫn đang cào cấu loạn xạ bên ngoài phòng. Nghĩ tới nó, Trần Phi vô cùng đau đầu lẫn sợ hãi, cảnh giác đưa mắt nhìn ra phía cửa phòng.

Tiếng sột soạt chỗ cửa từ đầu đến giờ vẫn vang lên không ngớt, lúc này nhìn ra, Trần Phi giật mình phát hiện phía dưới cửa đã bị con mèo chết tiệt khoét một lỗ nhỏ, hai chân trước của nó đang nhét vào trong cái lỗ ra sức cào xé, vụn gỗ rơi rụng chất thành đống nhỏ. Nó đã sắp đào được cái lỗ đủ to để chui vào trong này làm thịt hắn rồi.

Tình thế khẩn cấp, Trần Phi lục tung đồ đạc bừa bộn trong phòng. Không tìm được thứ gì có thể dùng làm vũ khí, hắn vớ bừa thanh sắt thường dùng để phơi quần áo, sau đó nhẹ nhàng đi tới gần cửa, hai tay giơ cao thanh sắt rồi dùng hết sức đập thật mạnh xuống hai cẳng chân con mèo quái vật đang ló qua cái lỗ làm động tác như sắp sửa trườn vào.

Bốp!

Con mèo ré lên đau đớn, hai chân rút về, vài cái móng dài còn dính máu đen tanh tưởi bị gãy rớt lại.

Một phát đánh lén thành công, Trần Phi khấp khởi vui mừng. Hắn phải nhân cơ hội con mèo quái vật bị thương mà giết chết nó.

P/s: Đây là link fanpage của truyện, mọi người bấm vào và ấn like để theo dõi truyện, cập nhật thông tin nhanh hơn: (https://www.facebook.com/profile.php?id=100063592230442)

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.