Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách sạn sụp đổ

Tiểu thuyết gốc · 3183 chữ

Tia chớp bạc vừa đâm hụt mục tiêu, lỡ đà hơi khựng rồi bất thần lao cắm xuống, đích đến vẫn là mặt Trần Phi.

Không thể tránh, hắn lập tức chắn đao trước mặt.

Keng!

Tia chớp bạc đâm trúng thân đao dội ngược trở ra, Lưu Kiệt Huy chớp lấy thời cơ, nhanh như cắt nhảy tới đâm thẳng mũi đao xuống tim Trần Phi.

Chưa bao giờ Trần Phi bị dồn ép chật vật tới mức này, lưng dán chặt xuống nền đá lạnh, một ý niệm lướt nhanh qua đầu hắn.

Hóa Đá!

Phần ngực Trần Phi cấp tốc biến thành màu đen, phủ dày một lớp đá rắn chắc.

Cốp!

Mũi đao sắc nhọn đâm xuống tóe lửa, chỉ có thể chấn vỡ lớp đá, không tạo thành thương tích cho Trần Phi.

Nhân cơ hội này, hắn tung một đá ngay hạ bộ Lưu Kiệt Huy vẫn còn treo người lơ lửng trên không trung, hai chân chưa kịp chạm đất.

Không ngờ Trần Phi có kỹ năng phòng ngự chẳng khác gì Lực Điền, thậm chí trong tay hắn sử dụng còn mạnh mẽ hơn, có thể chính diện đối kháng một nhát đâm chí mạng của mình, Lưu Kiệt Huy giật mình chưa kịp biến chiêu, nhác thấy chân đối phương tống thẳng tới chỗ hiểm vội kê gối đỡ.

Bốp!

Lưu Kiệt Huy bị đá văng ra xa, thế nhưng ngón tay vẫn kịp búng nhẹ, điều động tia chớp bạc tiếp tục vọt đến công kích Trần Phi, không cho hắn có cơ hội giành thế chủ động.

Tranh thủ thở được một hơi, Trần Phi bật người dậy, hóa thành cơn lốc bám theo thân hình Lưu Kiệt Huy đang trôi nhanh về phía sau, Đao Trảm Ma hung mãnh chém một nhát đánh văng tia chớp bạc ra xa. Vừa rồi hắn bị bất ngờ trước chiêu này của đối phương nên hơi chật vật ứng phó, bây giờ đã có chuẩn bị đương nhiên không để nó quấy nhiễu nữa.

Khi còn cách Lưu Kiệt Huy vài mét, trông thấy gã chuẩn bị tiếp đất, ngón giữa tay trái Trần Phi vươn ra.

Xoẹt!

Một chùm lưới nhện đen sì bất thần phủ chụp quanh thân Lưu Kiệt Huy. Gã kinh hãi huơ đao chém loạn lên lưới, lập tức bị chùm tơ bám chặt lấy đao, không cách nào thu về được.

- Tới đây.

Tay trái Trần Phi ghì mạnh tơ nhện, kéo thốc Lưu Kiệt Huy đến chỗ mình. Đây là đòn sát thủ hắn giấu kín từ đầu, kiên nhẫn chờ đợi tới tận lúc này mới đột ngột tung ra nhằm một kích đắc thủ.

Càng giãy giụa, toàn thân Lưu Kiệt Huy càng chìm sâu trong đám lùng nhùng không thể nào thoát ra, bị kéo trôi tuột đến vị trí Trần Phi cầm đao chực sẵn.

- Mày đừng vội mừng!

Trong tay Lưu Kiệt Huy chợt xuất hiện một khẩu súng đỏ rực có hình dạng cụt ngủn kỳ quái, nòng súng to bằng miệng bát chĩa về phía Trần Phi, bất đồ khạc ra một viên đạn lửa.

Phừng!

Lưới nhện kỵ sức nóng, vừa chạm vào viên đạn lửa liền dễ dàng bị đốt cháy thành tro bụi. Lưu Kiệt Huy mau chóng thoát ra.

Chưa dừng ở đó, viên đạn lửa to bằng miệng bát tiếp tục rú rít xoáy thẳng đến chỗ Trần Phi, cuốn theo xung quanh một luồng khí lưu nóng rực.

Hắn vội nhảy tránh. Khoảng cách quá gần, may mà tốc độ hắn không tồi mới kịp phản xạ.

Đánh trật mục tiêu, viên đạn lửa như hung thần lao sầm sập tới đám Lương Nhật đứng quan chiến phía xa.

Bọn gã cuống cuồng chạy trốn loạn xạ, may mắn không thương vong nhưng cũng bị dọa cho một phen kinh hồn bạt vía.

Viên đạn lửa tựa sao băng rú rít lướt đi, chiếu sáng dãy hành lang tối tăm. Nó cuồng nộ lao đến cuối hành lang rồi đâm sầm vào vách, phát ra tiếng nổ kinh khiếp.

ẦM!!!

Cả bức vách cháy đen, đổ sụp xuống.

Tòa khách sạn rung chuyển như bị địa chấn, cát bay đá chạy rào rào.

Mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo Trần Phi. Vừa rồi nếu va phải thứ chết tiệt kia chắc chắn thân thể hắn nổ tung như pháo hoa, thu lượm được vài gam thịt hay không còn phải nghĩ lại. Tuy nhiên, kỹ năng càng khủng bố thì tiêu hao năng lượng càng lớn, mắt hắn đảo nhanh qua chỗ Lưu Kiệt Huy.

Trần Phi đoán không sai, phát đạn vừa rồi đã gần rút cạn toàn bộ năng lượng của Lưu Kiệt Huy. Mặt gã xám như tro tàn, nặng nhọc khoát tay hạ lệnh:

- Mau xông lên giết hết bọn chúng!

Ba tên kia nãy giờ không phải muốn trơ mắt nhìn Lưu Kiệt Huy lâm nguy mà không cứu, chỉ vì bản tính gã ngông cuồng, luôn xem trời bằng vung, không cho phép kẻ khác nhúng tay vào một khi chưa có lệnh, lúc này nghe vậy bèn lập tức xông tới.

Đối mặt cùng lúc ba đối thủ, Trần Phi không hề nao núng, thân hình nhoáng lên biến mất, lúc hiện ra đã âm thầm đến sau lưng một tên, Trảm Ma Đao tàn nhẫn đâm mạnh.

Bọn này chỉ là Người Chơi Mới cao cấp, thực lực đều kém xa Lưu Kiệt Huy, thậm chí thua kém cả Lực Điền, đối đầu Trần Phi chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, luận sức mạnh hay tốc độ đều chênh lệch rất lớn, một tên dễ dàng bị đao xuyên thẳng từ sau ra trước ngực.

Trần Phi giật mạnh đao về, lưỡi đao sắc lạnh xé toang cơ thể đối phương, nội tạng đứt đoạn đổ hết ra ngoài thành một đống nhớp nhúa tởm tợm.

- Thằng khốn, tao liều mạng với mày!

Tên khác nổi điên nhào đến chém vào lưng Trần Phi.

Hắn thần tốc nhảy lên, gót chân đá mạnh ra sau.

Bốp!

Ăn trọn gót chân giữa mặt, tên này lảo đảo bật ngửa, xương mặt gần như vỡ nát, trước mắt tối sầm.

Trần Phi xoay người chém một nhát, đầu gã này liền lìa khỏi cổ, chết tốt.

Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chênh lệch cực lớn. Lưu Kiệt Huy thúc giục đồng bọn xông lên khác nào bảo chúng đâm đầu vào chỗ chết.

Trong nháy mắt, chiến trường chỉ còn lại Lưu Kiệt Huy sắc mặt trắng bệch và một tên khác. Gã vội quát:

- Thanh Thế, mau lui lại! Đừng ham chiến!

Tên kia chứng kiến đồng bọn bị Trần Phi dễ dàng giết như giết heo, đã sớm sợ đến vãi ra quần, nghe gọi liền bừng tỉnh, toan quay lưng chạy tới gần Lưu Kiệt Huy để được bảo vệ thì Trần Phi đã nhanh như chớp lao tới, đao chém thẳng xuống đỉnh đầu.

Tốc độ Trần Phi quá nhanh, gã ta muốn tránh cũng chẳng kịp, đành cắn răng dùng cả hai tay gồng chặt Dao Mổ Chó đưa lên đỡ.

Keng!

Phụp!

Trảm Ma Đao chém gãy dao trong tay gã, dư lực tiếp tục phăm phăm chém xuống, chẻ đôi đầu gã tới cổ mới dừng lại.

Cứ tưởng đám đồng bọn còn sung mãn có thể cầm cự được một lúc cho mình có chút thời gian dùng thực phẩm hồi phục, nào ngờ chưa gì chiến cục đã ngã ngũ, Lưu Kiệt Huy không còn gì để mất, vội vã lấy ra một bình năng lượng loại lớn, điên tiết trút hết chất lỏng màu xanh biếc bên trong vào miệng.

Trước đó Lưu Kiệt Huy tiếc rẻ không định động tới bình năng lượng, song giờ phút này chứng kiến đồng bọn toàn bộ chết thảm khiến gã nổi điên quyết chơi khô máu, cần phải giết sạch đám Trần Phi mới phát tiết được mối hận trong lòng gã.

Trần Phi tính lao đến kết liễu Lưu Kiệt Huy, trông thấy hành động này lập tức hiểu ra, kéo Mạnh Quân thối lui, quát lớn:

- Chạy mau.

Đám Lương Nhật đứng tít đằng sau liền ù té chạy tới cầu thang, hộc tốc xông thẳng lên tầng trên.

Mạnh Quân cạn kiệt năng lượng nhờ ăn vài miếng bánh mì và ngồi nghỉ nãy giờ cũng hồi phục được một chút, cắn rắng cố chạy theo nhưng tốc độ vẫn khá chậm. Trần Phi vội kéo tay, đưa gã chạy cùng.

- Tao thiêu sống tụi mày!

Lưu Kiệt Huy gầm lên, điên cuồng truy sát bọn Trần Phi. Hai cánh tay gã cầm chặt khẩu súng, gồng cứng nổi đầy cơ bắp và gân cuồn cuộn, giống như đang trút toàn bộ năng lượng vào nó.

Khẩu súng kỳ quái kia dần tỏa ra ánh sáng đỏ cực kỳ chói mắt, hừng hực nhiệt khí.

Nhiệt độ trên hành lang đột ngột gia tăng chóng mặt, những nơi Lưu Kiệt Huy lao qua bị thiêu đốt bốc cao từng luồng khí nóng vặn vẹo, dường như lửa dưới địa ngục âm ty đang muốn phá vỡ tầng ngăn cách chui lên dương thế.

Bị Lưu Kiệt Huy truy đuổi ráo riết, bọn Lương Nhật cuống cuồng phóng theo lối cầu thang, xông thẳng lên tầng trên.

Trần Phi phải dìu theo Mạnh Quân nên tốc độ hơi chậm, bị rớt lại đằng sau.

Lúc này, Lưu Kiệt Huy đang nổi điên đã gần đuổi tới, khẩu súng ngắn sáng rực ánh đỏ giương lên nhằm vào bọn họ rồi khai hỏa.

Ào!

Lần này, thứ bay ra khỏi nòng súng không phải viên đạn lửa như trước, mà là một khối cầu lửa thoạt đầu chỉ nhỏ bằng nòng súng, nhưng sau khi thoát ra liền phình to lên bằng cái mâm sáng rực rỡ, sầm sập lao tới chỗ Trần Phi, xung quanh nó xoáy tròn luồng nhiệt khí nóng giãy.

Quả cầu lửa như hung thần lướt ầm ầm trên hành lang, sức nóng cực kỳ kinh khiếp, những nơi nó đi qua dường như không khí bị đốt sạch sẽ, khiến không gian trở nên bí, khô và khó thở cực độ.

Nguy hiểm cận kề, trên hành lang nhỏ hẹp không hề có chỗ trú ẩn, Trần Phi phóng một chùm tơ nhện đính chặt lên trần, chớp động cơ thể kéo Mạnh Quân cùng nhảy lên cao, hai chân cong lên cố giữ cho lưng song song với mặt đất để thoát khỏi phạm vi sát thương của cái mâm lửa khủng bố kia.

Mạnh Quân cũng phản ứng rất nhanh, thò tay níu lấy tơ nhện chỗ tay Trần Phi, cố cong ngược người lên bám trụ, giữ không cho cơ thể rơi xuống.

Hai người vừa thực hiện xong động tác, đúng lúc quả cầu lửa cháy phừng phừng lướt qua sát sàn sạt bên dưới. Dù nó cách lưng một đoạn nhưng Trần Phi vẫn cảm thấy phần lưng bỏng rát, mơ hồ ngửi được mùi quần áo và da thịt cháy khét. Lẽ ra hắn định sử dụng kỹ năng Hóa Đá bảo vệ phần lưng, nhưng lại tiếc chút năng lượng ít ỏi còn lại nên không dùng tới, muốn để dành cho Lưu Kiệt Huy một đòn chí tử.

Ầm!

Đánh hụt mục tiêu, quả cầu lửa đập mạnh vào vách tường nổ tung tóe, những tia lửa đỏ rực túa ra xung quanh, chạm vào đâu nơi đó lập tức bốc cháy, mủn thành bọt khí.

Sức công phá gấp mấy chục lần viên đạn lửa khi trước khiến cả toà khách sạn rung chuyển dữ dội, bê tông cốt thép bị nung chảy, gãy vỡ tung bay tứ tán. Ngọn lửa mau chóng lan ra, bao trùm xung quanh, bốc cao ngùn ngụt.

Trần Phi buông tơ nhện nhảy xuống, tay cầm Đao Trảm Ma hơi chúc, phóng nhanh tới chỗ Lưu Kiệt Huy đang kiệt sức ngồi bệt trên sàn, quyết lấy mạng gã.

- Lần sau tao nhất định nhai đầu mày!

Lưu Kiệt Huy rống lên đầy phẫn nộ. Một kích quyết định không hạ được đối phương, ngược lại bản thân đã chẳng còn chút sức lực, dù không cam tâm nhưng gã phải lập tức rời khỏi nơi này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Trong tay Lưu Kiệt Huy hiện ra một vật tròn trong suốt giống như thủy tinh, chỉ to bằng nắm tay. Gã gấp gáp bóp mạnh, vật kia vỡ nát, bắn ra những tia sáng xoèn xoẹt vào không gian trước mặt, một cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo được tổ hợp bằng ánh sáng bất ngờ xuất hiện.

Xoẹt!

Trần Phi đang đuổi tới còn cách một quãng, biết không bắt kịp Lưu Kiệt Huy, liền quyết đoán ném mạnh Trảm Ma Đao tới chỗ gã ta.

Lưu Kiệt Huy nghiến răng lấy hết hơi tàn đi qua cánh cửa ánh sáng, vừa qua được nửa người, phát giác thanh đao phi vùn vụt tới gần thì giật bắn, cánh tay cầm súng vội đưa lên gắng gượng chống đỡ.

Keng!

Thanh đao va trúng khẩu súng liền dội ngược trở lại, Lưu Kiệt Huy cũng bị dư lực đẩy nửa người còn lại chui nốt qua cánh cửa.

Cửa ánh sáng chớp lóe vài cái rồi biến mất.

Trần Phi lúc này mới tới nơi, lừ mắt nhìn vị trí cánh cửa kia vừa biến mất, thầm đoán nó là một loại công cụ dịch chuyển không gian. Lưu Kiệt Huy sử dụng nó có lẽ đã đi xa. Thật sự đáng tiếc, hắn không muốn lưu lại một kẻ địch đáng sợ như vậy, nhưng cũng đành chịu.

Ầm ầm!

Tòa khách sạn lung lay mỗi lúc một dữ dội, có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

Vô số gạch vữa rớt xuống đầu Trần Phi. Hắn vội tránh, sau đó khẩn trương lạng người qua ngọn lửa hung hãn, phóng thẳng về phòng đưa Nguyễn Huy vẫn còn hôn mê ra ngoài, giao cho Mạnh Quân:

- Anh mau mang theo cậu ấy chạy khỏi đây, tôi lên trên cứu mấy người kia.

Nói xong, hắn lập tức lao đi.

Mạnh Quân nhìn theo bóng lưng Trần Phi, ánh mắt âm trầm chẳng biết đang nghĩ gì. Sau cùng, gã cắn răng nặng nhọc đỡ Nguyễn Huy dậy rồi lê thân xuống sảnh tìm đường thoát. Tình trạng hiện giờ không cho phép Mạnh Quân đi cứu Gia Mỹ, chỉ có thể phó thác hết cho Trần Phi.

Trần Phi lao nhanh qua những đống gạch đá tán loạn, liên tục vung đao chém nát những tảng bê tông từ bên trên rớt xuống. Bụi mù bốc cao che mờ thị tuyến, hắn phải giương mắt hết cỡ mới quan sát được lờ mờ.

Tới tầng 2, không thấy những người kia đâu, Trần Phi tiếp tục chạy lên trên. Có lẽ mấy cô gái sợ hãi nên đã chạy hơi xa.

...

Nhóm Bạch Yến đang trốn trong một căn phòng ở tít trên tầng 6.

Bốn nàng ngồi đó, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Đã hơn mười phút trôi qua kể từ khi trốn lên đây, nơi này cách xa dưới kia nên các nàng không thể biết rõ tình hình thế nào. Tuy rất tin tưởng Trần Phi và Mạnh Quân, song nhóm người lạ chủ động tìm đến chắc chắn chẳng phải hạng vừa, vì vậy ai cũng rất lo lắng.

Trên này cụt đường, các nàng nấp chỉ để tìm thêm chút cảm giác an toàn, thực chất đều biết sống chết của bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả trận chiến phía dưới.

Bọn Trần Phi sống, các nàng sống.

Họ chết, các nàng chết. Thậm chí là chết thảm, bị cưỡng bức rồi giết chết.

Những tiếng đao kiếm loảng xoảng cứ liên hồi vọng khe khẽ vào tai, viễn cảnh đen tối hiện ra trong đầu khiến cơ thể các nàng không tự chủ được, bất giác run rẩy.

Thanh Hương lo âu thì thào:

- Mọi người nói xem, chúng ta sẽ không sao chứ?

Không khí cực yên tĩnh. Ai cũng lo lắng, chẳng nói nên lời.

Khá lâu, Gia Mỹ mới đáp:

- Hi vọng là thế. Khi nãy tôi có trông thấy nhóm người kia, dù cách xa không nhìn rõ nhưng theo lời anh Mạnh Quân thì chúng rất mạnh, nhất là tên cầm đầu. Trong khi chúng ta thì...

Nàng bỏ lửng câu nói, nhưng mọi người đều hiểu rõ. Tương quan đôi bên là năm đánh năm, thực tế bên này chỉ có Trần Phi và Mạnh Quân là đáng kể, còn đám Lương Nhật đều chỉ mới trở thành Người Chơi mà thôi, khó giúp ích được gì. Tính ra, chỉ hai người bọn họ phải đối đầu cả nhóm kia, cán cân ưu thế rõ ràng nghiêng hẳn về đối phương.

- Chắc không sao đâu. - Bạch Yến tràn đầy lòng tin - Tôi tin Trần Phi sẽ đuổi được những kẻ đó!

- Ừ, cậu ấy nhất định sẽ khiến bọn chúng sợ vỡ mật mà chạy! - Tiểu My rất ít nói cũng góp lời.

Từ lúc Trần Phi giết chết Phan Tú, cứu nàng từ địa ngục trở về, trong lòng Tiểu My đã có một vị trí dành cho hắn. Không hẳn là cảm mến, Tiểu My chẳng rõ cảm xúc của mình thế nào, chỉ biết nàng thấy ngưỡng mộ và ao ước có được khả năng giống hắn. Khi đó, sẽ không còn ai dám coi thường nàng nữa. Chính vì vậy mà lúc tối nàng mới lên tiếng khẩn cầu hắn giúp đỡ.

Chợt nghe một tiếng nổ rất lớn, tiếp theo cả tòa khách sạn rung bần bật cứ như đột ngột sống dậy, muốn vươn vai đứng lên.

Chiếc giường bọn họ đang ngồi bỗng chốc chao nghiêng khiến mấy nàng ngã lăn xuống sàn. Cũng may mọi người đều đã là Người Chơi nên kịp thời nhảy ra. Kể cả Thanh Hương cũng vậy, nàng không muốn tiếp tục bị Trần Phi sỉ nhục nên khi trước đã mượn gậy của Gia Mỹ, liều mạng tự tay đánh giết vài thây ma.

- Chạy mau!

Không biết là ai thúc giục, các nàng hối hả mở cửa lao ra ngoài. Gia Mỹ bật thốt khi nhìn rõ tình hình xung quanh:

- Chuyện quái quỷ gì thế này?

Trong phòng còn đỡ, vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt các nàng là cảnh tượng đổ vỡ ngổn ngang, gạch đá từ trần rơi loạn xuống.

Cả nhóm luống cuống chạy tới chỗ cầu thang, vừa chạy vừa vung gậy đập vỡ những viên gạch không ngừng bay tới.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.