Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyễn Huy tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 3270 chữ

Theo hệ thống cho biết, tư chất vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến cả ba yếu tố là mật độ năng lượng, thời gian hồi phục và tầng mức gia tăng tố chất cơ thể Người Chơi mỗi khi lên cấp. Có nghĩa mỗi khi Trần Phi tăng một cấp độ thì tố chất thân thể của hắn như sức mạnh, phòng ngự, tốc độ đều tăng lên nhiều hơn so với Người Chơi có tư chất kém hơn. Ngoài ra, nguồn năng lượng dồi dào sẽ giúp hắn duy trì sức chiến đấu và sử dụng được nhiều kỹ năng hơn so với Người Chơi đồng cấp. Đó là chưa kể đến tốc độ hồi phục năng lượng của hắn nhanh hơn những Người Chơi có tư chất kém hơn cũng là một lợi thế rất lớn.

Đơn cử như trường hợp Tiểu My, là Người Chơi có tư chất Cực Tốt, cao hơn toàn bộ những Người Chơi đã công khai tư chất trong nhóm trừ hắn, thế nhưng nàng cũng phải ăn uống và nghỉ ngơi trọn 1 giờ đồng hồ mới có thể khôi phục toàn bộ năng lượng, trong khi hắn chỉ mất chừng nửa giờ. Về lâu dài, đây là một lợi thế cực kỳ lớn kể cả trong cày cấp hoặc trong chiến đấu mà Trần Phi có thể tận dụng.

Chính vì Tiểu My cần một giờ để khôi phục năng lượng, quá mất thời gian, Trần Phi quyết định giúp nàng tăng nhanh quá trình luyện cấp bằng cách chém đứt đầu hàng loạt thây ma, đưa đến cho nàng xử lý. Phần việc của Tiểu My lúc này chỉ là chém đôi những cái đầu vẫn còn sống kia là xong, vô cùng nhẹ nhàng, không phải né đông tránh tây thực hiện đủ thứ động tác tiêu tốn năng lượng. Thế nhưng đến đây, Trần Phi tiếp tục phát hiện ra thêm một vấn đề khác. Đó là Tiểu My sau khi giết chết những thây ma do hắn đưa đến, lại không hề nhận được kinh nghiệm.

Hắn vô cùng thắc mắc, tốn thêm vài xu hỏi hệ thống mới biết, thì ra trong quá trình giết thây ma, Người Chơi phải tự mình ra tay, không được nhờ cậy người khác giúp đỡ trắng trợn như kiểu hắn giúp Tiểu My. Người Chơi có thể vô tình giết chết những thây ma do kẻ khác đánh bị thương để lại vẫn nhận được điểm kinh nghiệm, nhưng nếu cố tình hỗ trợ như cách Trần Phi vừa làm thì hệ thống sẽ không thừa nhận. Hắn có thể bảo vệ nàng, giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm khi luyện cấp, song tuyệt đối không được đem thức ăn dâng đến trước mặt nàng, đây là cách hệ thống giữ công bằng cho toàn thể Người Chơi.

Hết cách, Trần Phi đành kiên nhẫn chờ Tiểu My luyện cấp, không tìm cách ăn gian nữa.

Mặt trời nhô cao, dần dần lên giữa đỉnh đầu, ánh nắng chói chang phóng xuống mặt đất xua tan bóng đen hắc ám.

Chém giết liên tục từ sáng sớm đến quá trưa, cạn năng lượng thì nghỉ ngơi, hết thây ma thì di chuyển sang nơi khác tìm kiếm, sau quá trình chật vật gian nan rốt cuộc Tiểu My cũng lên đến Nghiệp Dư sơ cấp. Ngoại trừ thời gian đầu còn cần Trần Phi hỗ trợ, sau đó nàng đều tự mình luyện cấp, chỉ cần hắn bảo vệ lúc nghỉ ngơi khôi phục năng lượng hoặc khi đột ngột xuất hiện vài thây ma cấp cao gây nguy hiểm.

Hiện tại, thực lực Tiểu My cao hơn Bạch Yến và Gia Mỹ nhiều, nếu không muốn nói là xếp hàng đầu trong cả nhóm, thừa sức tự bảo vệ mình. Bất quá, nàng vẫn chưa học kỹ năng nào, còn tận 4 ô học tập kỹ năng chủ động.

Trần Phi đưa sách kỹ năng Hộ Mệnh cho Tiểu My, nàng không nhiều lời lập tức học ngay. Tuy hiện giờ cấp độ khá cao nhưng trước kia nàng không chơi trò chơi trực tuyến, vì vậy ngoại trừ có chút thực lực thì vẫn chẳng am hiểu chút gì, hắn bảo sao làm vậy.

Trần Phi tự tay tháo băng vải sau lưng ra, Tiểu My vừa trông thấy máu thịt bầy nhầy ám đen thì che miệng hốt hoảng. Lúc Bạch Yến băng bó cho hắn, nàng đứng xa không nhìn rõ, giờ mới tận mắt chứng kiến.

Thoáng nhìn qua tình trạng thương tích, Tiểu My dời mắt đi ngay, không kiềm được nhăn mặt kinh sợ, không hiểu gã thanh niên có vóc dáng hơi gầy này đang phải chịu đựng đau đớn cỡ nào, thế mà từ đầu đến giờ không hề nghe hắn kêu rên lấy một tiếng, còn thản nhiên giúp nàng giết thây ma. Đổi lại là nàng bị vậy có khi đi còn không nổi.

- Bạn thử sử dụng kỹ năng chữa trị giúp tôi xem hiệu quả thế nào. - Trần Phi xoay lưng về phía nàng.

Tiểu My sợ tới mức không dám nhìn vết thương trên lưng hắn thêm dù chỉ một giây, run giọng:

- Làm sao đây?

- Áp nhẹ tay lên vết thương, trong đầu nghĩ tên kỹ năng là được.

Tiểu My làm theo, hai bàn tay khẽ chạm lưng Trần Phi, miệng lẩm nhẩm "Hộ Mệnh", lập tức một quầng sáng trắng nhu hòa từ hai lòng bàn tay nàng tỏa ra chiếu vào lưng hắn.

Trần Phi cảm giác sau lưng ấm áp, tiếp đó ngứa râm ran như kiến bò, da thịt nhầy nhụa nám đen vừa tiếp xúc ánh sáng thánh khiết kia liền ửng đỏ, tiếp đó lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trần Phi bị bỏng khá nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, chưa động đến gân cốt nên Tiểu My chỉ dùng kỹ năng một lần đã chữa khỏi hoàn toàn. Nàng thu tay về, mở to mắt nhìn lưng hắn rồi lại nhìn đôi bàn tay mình, sắc mặt vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng:

- Kỳ diệu thật, giống như tôi có phép vậy!

Tiểu My cứ đắm đuối nhìn tay mình, nhìn đến say mê ngây ngẩn.

Thương thế khỏi hẳn khiến tâm trạng Trần Phi có phần sảng khoái, không còn bị đau rát hành hạ nữa, hắn bật cười:

- Rất khó tin à?

- Tin chứ, chỉ là tôi chưa kịp tiếp nhận thôi. - Tiểu My ngước lên, tình cờ bắt gặp hắn đang tươi cười rạng rỡ, trông vô cùng thu hút khiến nàng thoáng ngơ ngẩn.

Trần Phi nói:

- Xong việc rồi, về thôi.

...

Khi cả hai về đến nhà hàng, những người bị thương đều đã tỉnh lại, điều bất ngờ là Nguyễn Huy hôn mê mấy bữa nay cũng đã hồi tỉnh.

Cậu ta còn khá yếu, đang dùng chút cháo loãng để bảo đảm an toàn cho dạ dày sau mấy ngày không làm việc.

Để nói về gã Nguyễn Huy này, chỉ có thể dùng hai từ: mọt sách.

Gã khá gầy, lúc trước tạm gọi là vừa người song vài hôm vừa rồi chỉ uống chút sữa cầm chừng nên bị sút mấy cân, nước da trắng trẻo, sống mũi cao, mái tóc ngắn khá dơ và bù xù nhưng không làm giảm bớt vẻ thư sinh cố hữu.

Trông thấy Trần Phi, Nguyễn Huy đặt ngay tô cháo xuống, vui vẻ nói:

- Chờ mãi cậu cũng về. Kính của tôi đâu?

Mắt gã nheo nheo, đúng là dấu hiệu thị lực không tốt.

Rốt cuộc thằng bạn thân đã tỉnh lại, tâm trạng Trần Phi rất cao hứng, đảo nhẹ tay lấy ra một cặp kính cận gọng đen đưa tới:

- May cho cậu là tôi cất giùm.

- Cảm ơn! Nãy giờ tôi chả nhìn thấy quái gì.

Nguyễn Huy đeo kính vào. Gương mặt gã cực hợp với kính, khi có và không có nó khác xa nhau một trời một vực, trông trí thức lịch lãm hơn trước nhiều lần.

Thanh Hương không nhịn được len lén nhìn qua, âm thầm xếp hạng. Ở đây so độ điển trai thì Lương Nhật đứng đầu, kế đến là Mạnh Quân, Trần Phi, Mai Hùng. Bây giờ Nguyễn Huy xuất hiện, có lẽ thứ tự phải xếp lại. Vị trí đầu là cuộc cạnh tranh của Lương Nhật và Nguyễn Huy, một nam tính mạnh mẽ, một trí thức thư sinh, hai nét đẹp hoàn toàn đối nghịch nhau nhưng người nào cũng hấp dẫn.

Thời điểm này mà còn rảnh rỗi để ý trai đẹp, cũng phải nể nàng ta.

- Trong người ổn chứ? - Trần Phi hỏi.

Nguyễn Huy đẩy nhẹ gọng kính, đây là thói quen của những người đeo kính, nhưng khi gã thực hiện hành động này lại có nét rất riêng, toát ra sức hút mãnh liệt. Gã mỉm cười:

- Sau khi ăn xong tô cháo do người yêu cậu nấu thì rất ổn.

Trần Phi ngớ người, thấy Bạch Yến đỏ rần mặt mới hiểu ra, hừ nhẹ:

- Vừa tỉnh đã nói nhảm. Tôi và cô ấy chỉ là bạn thôi.

- Ồ, thế à?!

Gã kia cười khì, trông bộ dạng đương nhiên không tin.

Trần Phi lười giải thích, quay qua bảo Tiểu My:

- Bạn chữa trị giúp bọn họ đi.

Tiểu My gật đầu, tiến tới áp tay vào cơ thể Thanh Hương, đặc biệt là phần cánh tay bị gãy đang băng trắng xóa.

Mọi người đều không hiểu hai người họ định làm gì. Thanh Hương cũng vậy, tuy nhiên nàng vẫn ngồi yên chờ đợi.

Vẫn như lần trước Tiểu My giúp Trần Phi, một quầng sáng trắng nhu hòa hiện ra bao quanh phần tay gãy và mấy chỗ bầm tím trên người Thanh Hương, rồi cứ thế duy trì.

Vẻ mặt Thanh Hương bỗng hiện lên sự dễ chịu thoải mái, vết thương ngứa râm ran, cảm giác đau nhức đang rút đi dần.

Vết bầm tím trên cơ thể Thanh Hương nhạt dần nhạt dần rồi tan biến, trả lại phần da thịt trắng trẻo, tuy vậy chỗ gãy xương tay thì vẫn chưa liền lại.

Tiểu My cắn răng duy trì kỹ năng chữa trị. Quầng sáng vì vậy kéo dài khá lâu, tầm 30 giây sau mới kết thúc.

Ánh sáng trắng thánh khiết từ đôi bàn tay Tiểu My biến mất, cũng là lúc xương tay Thanh Hương hoàn toàn lành lại. Nàng ta tháo mấy lớp băng và cây gỗ nẹp ra, nhìn thấy tay mình chẳng còn chút thương tích gì, thử cử động cũng không hề cảm thấy đau nhức nữa thì vui mừng thốt lên:

- Tôi khỏi hẳn rồi. Đây là kỹ năng gì mà kỳ diệu vậy chứ?

Mạnh Quân thấy vậy liền đi tới nói với Tiểu My:

- Nhờ em chữa trị vết bỏng sau lưng giùm tôi, được không?

Khi trước, Mạnh Quân cùng Trần Phi đu lên trần nhà bị viên đạn lửa lao sát sàn sạt bên dưới, vì vậy không chỉ Trần Phi mà gã cũng bị bỏng, thậm chí còn nặng hơn bởi không còn năng lượng để thi triển kỹ năng bảo vệ lưng như Trần Phi.

- Vâng.

Tiểu My nhanh chóng đáp ứng, áp hai tay vào lưng Mạnh Quân bầy nhầy máu thịt.

Vết bỏng này dễ chữa hơn Thanh Hương nhiều, chỉ ít giây sau nàng thu tay về, thương thế trên lưng Mạnh Quân đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Gia Mỹ vui mừng hỏi han:

- Anh sao rồi? Có còn đau nhức gì nữa không?

- Không còn. - Mạnh Quân khẽ vươn vai, vui vẻ đáp, sau đó quay sang Tiểu My nói - Cảm ơn em nhiều lắm!

Đối với sự biết ơn của mọi người, trong mắt Tiểu My ánh lên tia vui mừng, lần đầu tiên kể từ sau đại dịch, nàng thoát khỏi sự mặc cảm, đồng thời cảm thấy bản thân không còn quá mức vô dụng, dù vậy vẫn nói:

- Thay vì cảm ơn em, mọi người nên cảm ơn Trần Phi mới đúng. Bạn ấy giúp em luyện cấp, cũng đưa kỹ năng chữa trị cho em học. Tất cả đều là công lao của bạn ấy.

Thấy mấy người kia nhìn mình, Trần Phi hơi không thoải mái, khoát tay:

- Không cần.

Lúc này, Mai Hùng gãy một chân lò cò tới gần Tiểu My, trông vô cùng khổ sở, ấp úng nói:

- Cậu... chữa trị giúp tôi với, đau quá!

Tiểu My lạnh nhạt nhìn Mai Hùng, không đáp. Những lời gã ta nói khi trước khiến nàng tổn thương sâu sắc, đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ.

Mai Hùng đỏ bừng mặt vì xấu hổ, chỉ muốn quay đi nhưng ráng đè xuống, cố gắng kèo nài:

- Xin cậu! Lúc trước là tôi không đúng, nói bậy nói bạ, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa. Chữa giúp tôi đi mà!

Tâm tính Tiểu Mỹ thuần lương, nhìn thấy Mai Hùng đầu băng trắng xóa, tay gãy, rốt cục nàng cũng không chịu được, nói:

- Tôi chỉ còn chút ít năng lượng thôi, sợ là không đủ, cần phải nghỉ ngơi hồi phục đã...

- Kệ, bạn cứ chữa giúp tôi được bao nhiêu hay bấy nhiêu trước đi, tôi đang đau lắm!

Mai Hùng ra sức nài nỉ khiến Tiểu My không thể từ chối, đánh áp một tay lên đỉnh đầu gã, tay kia áp vào chỗ chân gãy.

Qua giây lát, thương thế trên người Mai Hùng chỉ vừa chuyển biến tốt đẹp một chút, Tiểu My rụt tay về, thân hình loạng choạng muốn ngã. Liên tục sử dụng kỹ năng quá mức đã khiến nàng cạn sạch năng lượng, chân đứng cũng không vững nữa.

Trần Phi vội đưa tay đỡ lấy Tiểu My, cho nàng nằm xuống ghế sô pha.

Quan sát sắc mặt Tiểu My trắng bệch đầy mệt mỏi, hắn lấy ra một hộp sữa:

- Bạn mau uống đi. Thấy trong người thế nào?

- Tôi... - Mồ hôi tuôn ướt đẫm trán Tiểu My, vài sợi tóc dính chặt vào, gắng gượng lắm mới có thể thều thào - Đầu tôi nhức lắm, trước mắt tối sầm, buồn nôn nữa...

Trần Phi nhét ống hút vào miệng nàng:

- Bạn mau uống sữa rồi nghỉ ngơi, đừng nói nữa!

Tiểu My cố uống hết, sau đó gác tay lên trán nhắm mắt li bì.

Những lần trước, khi đánh giết thây ma gần cạn năng lượng, nàng luôn chủ động dừng tay. Đây là lần đầu tiên Tiểu My dùng sạch sẽ năng lượng trong người, lúc này nàng cảm thấy mình giống như bà lão 90 tuổi gần đất xa trời, mệt mỏi toàn thân, tay chân run rẩy chẳng thể cử động, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn thì vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ từ này trở đi sẽ không bao giờ dám tiêu hao cạn năng lượng nữa.

Mai Hùng vẫn chưa được trị lành thương tích, thấy ánh mắt bất mãn từ mọi người nhìn mình thì áy náy bào chữa:

- Tôi chỉ muốn được chữa lành thôi, đâu biết tình trạng cô ấy tệ vậy chứ.

- Còn nói nữa. - Thanh Hương bực tức lên án - Rõ ràng cậu ấy đã nói sắp cạn năng lượng, nhưng bạn vẫn ráng nài nỉ. Đồ ích kỷ!

Bạch Yến vội can ngăn:

- Thôi đừng ai nói gì nữa, để Tiểu My yên tĩnh nghỉ ngơi. Trưa lắm rồi, chúng ta lo nấu gì ăn đi.

Đúng là mọi người đều đói bụng lắm rồi, nghe nàng ta nhắc tới lại càng thấy đói hơn.

Toàn bộ vật tư cất trong khách sạn đã bị thiêu rụi, kể cả thực phẩm, nước uống. Quả thực người tính không bằng trời tính, nếu lúc trước Trần Phi không cẩn thận bắt bọn Mai Hùng đem hàng hóa cất vào khách sạn, mà vẫn để trên xe buýt thì có khi hiện giờ vẫn còn, hắn chỉ biết cười khổ.

Mạnh Quân và Trần Phi mỗi người góp chút lương thực cất giữ trong nhẫn, đưa cho nhóm Bạch Yến nấu nướng.

Trong lúc rảnh rỗi, Nguyễn Huy kéo Trần Phi ra một góc dò hỏi tình hình. Gã hôn mê ngay lúc đại dịch quét qua nên đến giờ vẫn còn mù mờ không biết gì.

Chờ nghe rõ ràng mọi chuyện, Nguyễn Huy khó tin nói:

- Minh Thành thực sự biến thành quái vật à?

- Chính mắt tôi trông thấy. - Trần Phi gật đầu.

- Khốn thật! Không có cách nào cứu cậu ấy sao?

- Có.

- Cách gì?

- Giết chết cậu ta để sớm đầu thai.

- Đệt mợ, cậu giết chóc nhiều quá ảnh hưởng tâm tính rồi đấy. Mở miệng ra là chém chém giết giết...

Nghĩ đến Minh Thành bỗng dưng biến thành thây ma, cả hai người đều rất khó chịu song không làm gì được. Thời đại này, cần phải học cách chấp nhận. Có thể bây giờ bọn họ còn ngồi đây, nhưng ngày mai sẽ chết trong miệng thây ma, hoặc bị chính đồng loại giết chết, chẳng ai biết trước được.

Nguyễn Huy đột ngột đứng lên nói:

- Đi thôi.

- Đi đâu? - Trần Phi khó hiểu.

- Đi luyện cấp chứ đi đâu nữa. Bây giờ cậu trở thành cao thủ rồi, phải có trách nhiệm giúp tôi nâng cao trình độ chứ. - Gã ta cười nhăn nhở.

Nghe Nguyễn Huy nói, Trần Phi mới giật mình nhớ ra tên này trước kia cũng là chuyên gia cày game, chỉ có điều gã và hắn chơi hai trò khác nhau nên không giao lưu nhiều về khoản đó.

Trần Phi sảng khoái đáp ứng:

- Chuyện nhỏ thôi, chúng ta ăn cơm rồi đi.

Lát sau, bữa ăn được dọn lên, lương thực không còn nhiều nên so với tối qua thì kém cả về chất và lượng. Dù thế mọi người vẫn ăn ngon lành, hơi thiếu hụt một chút nhưng coi như tạm ổn. Trong tình cảnh đói khát hiện giờ, có cái để nhét vào bụng đã là rất đáng mừng rồi, chẳng ai dám phàn nàn đòi hỏi gì.

Trải qua một đêm dài kinh biến, dường như khoảng cách giữa mọi người được kéo gần hơn. Kể cả Mai Hùng lúc trước hay nói nhảm gây chuyện, giờ cũng bớt hẳn, lúc ăn biết nhìn trước ngó sau, không còn tranh giành.

Còn chưa dùng bữa xong, Nguyễn Huy đã kéo Trần Phi ra ngoài, bắt dẫn đi luyện cấp.

Trần Phi nói:

- Chờ mọi người ăn xong rồi cùng nhau rời khỏi đây luôn, đâu cần phải đi trước mất thời gian?

- Ôi dào, mọi người vẫn chưa ăn xong, còn thu dọn hành lý các thứ nữa, cậu tranh thủ đưa tôi đến chỗ nào gần đây giết mớ thây ma rồi lại về sớm thôi mà. Lát nữa đi chung phải nhờ người khác bảo vệ, tôi xấu hổ lắm!

Trước ánh mắt mong mỏi của thằng bạn thân, Trần Phi không nỡ từ chối, đành phải đồng ý. Hắn gọi theo Tiểu My vì nàng có năng lực chữa trị đồng thời biết lái xe. Kể ra hơi xấu hổ, bọn hắn mù tịt khoản này.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.