Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đấu tám

Tiểu thuyết gốc · 2988 chữ

Nghe Mạnh Quân đề xuất biểu quyết, vài người gật đầu kêu phải.

Nguyễn Huy sau một hồi điều tra tin tức từ miệng Lửng Mật, bỗng khoát tay nói:

- Gượm đã. Để tôi hỏi kĩ rồi chúng ta cùng tính toán.

Gã quay qua Lửng Mật:

- Khi nãy cậu nói có trạm gác, vậy có tổng cộng mấy trạm?

Lửng Mật đáp ngay:

- Một trạm thôi. Gọi là trạm thu phí thì đúng hơn, có mấy thanh barie chắn đường, ngoài ra còn có người canh gác cẩn mật. Các người không thể chạy xe qua đâu.

- Ồ, căng thế à?! - Nguyễn Huy đẩy nhẹ kính cận, tỏ ra suy tư.

Mạnh Quân nói:

- Khó đấy. Giả sử chúng ta có thể khống chế được tên điều khiển barie, nhưng chỉ sợ còn chưa kịp chạy xe qua chốt thì đã bị đám bên trong phát hiện, xông ra truy đuổi rồi. Mà đoạn đường đèo này dài gần 50 km, rất khó để cắt đuôi bọn chúng, đó mới là vấn đề quan trọng nhất. Nên nhớ chúng có súng, số lượng Người Chơi đông đảo, ta gần như không có cơ hội thắng nếu đối đầu trực diện.

Mai Hùng mau mắn nói chen vào:

- Khoan đã, tôi thấy đâu có vấn đề gì. Chỉ cần vượt qua được chốt, chúng ta ngồi trên xe buýt rất an toàn, chấp bọn chúng có đuổi theo cũng chẳng làm gì được, không lẽ chen ra trước gầm xe buýt để bị cán tan xương nát thịt sao?

Lương Nhật cười khinh khỉnh:

- Cậu định chạy mãi không dừng xe lại nghỉ ngơi, rồi đổ thêm xăng dầu vào à? Đó là chưa nói nếu chúng có súng trường thì kể cả cậu ngồi trong xe vẫn có thể bị bắn vỡ đầu. Suy nghĩ đơn giản thế!

Mai Hùng đỏ bừng mặt:

- Tôi quên mất chuyện này...

Nguyễn Huy ngẫm nghĩ giây lát, mỉm cười nói:

- Tôi có biện pháp, để tôi phân tích thật nhanh cho tất cả cùng nắm rồi tranh thủ tiến hành. Trước mắt có ba hướng cho chúng ta chọn. Một là quay về đường cũ, chấp nhận đi đường vòng, trên lý thuyết sẽ an toàn nhưng tốn nhiều thời gian. Hai, liều mạng tông đổ trạm thu phí, xông thẳng qua đại bản doanh của bọn chúng rồi cắm đầu chạy, song chắc chắn sẽ bị chúng truy đuổi, khó tránh xảy ra va chạm trực diện, nguy cơ chúng ta bị giết sạch là rất lớn vì chúng có súng và lực lượng đông đảo. Cuối cùng, thay vì xông qua thì ta tìm cơ hội đánh lén diệt dần bọn chúng, giảm thiểu thương vong cho phe ta. Mọi người chọn cách nào?

Mạnh Quân cau mày:

- Phương án ba có vẻ ổn thỏa. Nói thử xem, cậu tính đánh lén bằng cách nào?

Thấy ánh mắt tất cả đều nhìn vào mình, Nguyễn Huy mỉm cười đẩy nhẹ gọng kính. Gã rất thích cảm giác trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý thế này, thật tuyệt. Gã cao giọng:

- Nãy giờ trò chuyện cùng anh bạn mới Lửng Mật, nghe qua vài điểm trong tính cách của tay đại ca Dĩ kia, tôi có chút phán đoán phân tích tâm lý thế này. Nếu tôi đánh giá không sai, ngay khi phát hiện nhóm đàn em cử đi đã bị diệt sạch, tay Dĩ kia sẽ chưa đích thân ra trận đâu, mà rất có thể sẽ cử thêm một nhóm khác mạnh hơn đi báo thù, vì gã nghĩ nhóm trước bị tiêu diệt chỉ là do gã khinh suất quá xem thường chúng ta, giết gà thì cần gì tới dao mổ trâu. Để ứng phó, bây giờ chúng ta cần xô hết mấy chiếc xe này xuống vực, tiêu hủy sạch dấu vết. Khoan hãy phản đối, cứ nghe tôi nói xong đã. Sau khi tiêu hủy xe, mọi người chịu khó cuốc bộ tới trạm thu phí. Từ đây tới đó còn tầm 3 km, với tốc độ chúng ta chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian. Còn tại sao phải cuốc bộ? Là vì ta không biết nhóm sắp xuất hiện đông hay ít, mạnh yếu thế nào, chỉ biết chắc chắn phải mạnh hơn nhóm mới rồi. Nếu nhóm này yếu thì quá dễ tính, cứ giết sạch, sau đó lại chờ nhóm tiếp theo, triệt hạ dần vây cánh của chúng. Nhưng nếu lần này tới đây là lực lượng chính của chúng và có cả tên đại ca đi cùng thì sao? Như vậy càng tốt. Đương nhiên chúng ta không dại đối đầu trực tiếp, cứ nấp kín vào các lùm cây tảng đá trên triền núi, chờ chúng đi qua rồi tranh thủ thời gian xông qua trạm thu phí, lao thẳng vào căn cứ của chúng đang để trống, giải quyết đám còn lại rồi cướp vài chiếc xe lẫn một mớ tài nguyên, cứ thế cao chạy xa bay. Thế là xong.

Sau khi nói hết kế hoạch của mình ra, Nguyễn Huy không vội hối thúc mọi người mà chỉ mỉm cười tựa lưng vào vách núi và chờ đợi, ánh mắt ẩn sau cặp kính cận sắc lẻm đảo quanh một vòng, lướt qua từng gương mặt như âm thầm dò xét. Quả thực tia mắt của gã rất đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu lòng người, đúng với những gì gã đầu vàng Lửng Mật cảm nhận trước đó.

Mọi người đều rơi vào trầm tư. Không thể không nói kế hoạch này rất lớn mật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy vô cùng chu toàn, khó tìm ra kẽ hở.

Mai Hùng vọt miệng hỏi:

- Tôi có thắc mắc này. Cứ cho là làm theo lời cậu thì rất ổn thỏa, nhưng ta đâu cần phải xô mấy chiếc xe xuống vực làm gì? Theo tôi thấy làm vậy vừa hao tốn sức lực, lại còn phí phạm, lỡ như sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cần sử dụng lại chúng thì sao?

Nguyễn Huy nhìn Mai Hùng như nhìn kẻ ngốc, cười nửa miệng:

- Đặt trường hợp nhóm sắp xuất hiện là lực lượng trung tâm của chúng, và ta buộc phải tránh mặt để chúng đi qua. Vậy cậu nói xem, khi chúng chạy tới đây và phát hiện mấy chiếc xe trống không vứt ở chỗ này, chúng sẽ làm gì? Liệu có ngu xuẩn tiếp tục chạy tới tìm kiếm, hay sẽ phát hiện ra toàn bộ kế hoạch của chúng ta và quay ngược xe lại truy sát?

Mạnh Quân tiếp lời:

- Nguyễn Huy suy tính rất chu đáo, giả dụ chúng không nhìn thấy mấy xác xe ở đây, chắc chắn sẽ tưởng chúng ta đã quay trở về đường cũ mà gấp rút đuổi theo, khi đó ta càng có thêm thời gian đánh cướp đại bản doanh của chúng. Tuyệt!

Lời tán dương của Mạnh Quân tựa như một cú tát thẳng vào mặt Mai Hùng. Nãy giờ bị hố mấy phen, gã ửng đỏ sắc mặt, lẩm bẩm:

- Tại tôi nhất thời gấp gáp không nghĩ kĩ...

Nguyễn Huy không thèm để tâm, cười cười:

- Nếu không ai có ý kiến gì thì ta lập tức tiến hành đi, tôi đoán lúc này bọn chúng đang trên đường tới đây rồi, cần phải nhanh tay lên! À, còn vấn đề này nữa, ta chạy xe tới trước một đoạn rồi hãy đẩy xuống vực, không nên làm ở đây, vì nơi này là hiện trường trận chiến, có thể chúng sẽ điều tra nhòm ngó kĩ càng, rất dễ bại lộ dấu vết.

Có thể nói tâm tư Nguyễn Huy vô cùng cẩn mật, suy tính tới từng chi tiết nhỏ, không cho phép kế hoạch do gã đề ra có chút sai lầm gì dẫn đến nguy hiểm cho cả nhóm.

Mọi người sau đó chia ra lên hai chiếc xe, di chuyển tới phía trước vài trăm mét rồi xuống xe làm đúng theo lời Nguyễn Huy, đẩy toàn bộ xe rơi xuống vực sâu bên trái. Dưới đó cây cối um tùm, nếu đứng trên này không chú tâm quan sát thật kĩ lưỡng sẽ rất khó phát hiện ra.

Tiếp theo, tất cả mọi người cùng nhau lặng lẽ chạy bộ tới trước. Hiện tại đang gần trưa, nhưng may mắn có mây đen kéo tới nhiều nên bầu trời tối sầm, rất thuận tiện cho cả nhóm ẩn nấp khi cần, có vẻ như cả thời tiết cũng ủng hộ bọn họ.

Trong quá trình di chuyển, Trần Phi luôn chú ý giám sát động tĩnh của Lửng Mật. Trước đó hắn đã bắt gã tóc vàng tắt hiển thị vị trí cá nhân để tránh bị đám anh Dĩ phát hiện ra hành tung cả nhóm. Tên này sau khi nuốt viên thuốc độc thì trở nên vô cùng ngoan ngoãn, bảo gì làm đó.

Kỳ thực, Lửng Mật ra đời từ sớm nên rất khôn ngoan gian xảo. Gã hiểu rõ thực lực Người Chơi Mới cao cấp như gã so với người khác thì ngon, nhưng va phải kẻ mạnh nhất nhóm như Trần Phi thì chả tính là cái mẹ gì, hắn chỉ đơn giản vung một nhát đao thôi là ô hô ai tai. Lại nói, gã đã nhận ra tiềm năng của nhóm người này, về độ độc ác tất nhiên bọn Trần Phi không thể so sánh với băng nhóm anh Dĩ, đi theo Trần Phi có lẽ sẽ có tương lai hơn. Mà hiện tại gã cũng chẳng có quyền lựa chọn, tạm thời cứ ngoan ngoãn biểu hiện tốt để giữ gìn tính mạng cái đã, chuyện khác tính sau.

Mọi người di chuyển vô cùng thận trọng cho nên tốc độ không quá nhanh, cứ đi tới được một đoạn lại tạm dừng chân để nghe ngóng tình hình, đề phòng băng nhóm anh Dĩ đột ngột xông tới.

Tầm 20 phút sau, Trần Phi đột ngột đánh tiếng:

- Có xe tới, mọi người mau nấp sát vào.

Trong lúc tất cả lao nhao leo lên triền núi tìm chỗ trú ẩn, Trần Phi tăng tốc vọt lên phía trước.

Gia Mỹ vừa nép người sau một tảng đá, thấp giọng hỏi:

- Cậu ấy đi đâu vậy?

- Chắc là quan sát thử xem nhóm kia có bao nhiêu người. - Mạnh Quân phỏng đoán.

Theo kế hoạch của Nguyễn Huy, việc tối trọng yếu là phải nắm rõ được lực lượng nhóm đang tới kia thật sớm để quyết định đánh hay tránh né. Trước khi chạy đi, Trần Phi đã căn dặn Nguyễn Huy nếu thấy hắn ra tay lập tức kêu gọi mọi người chạy đến hỗ trợ, còn nếu hắn vẫn ẩn nấp thì không nên hành động.

Trần Phi lao vùn vụt trên đường cho đến khi nghe được tiếng động cơ xe mỗi lúc một gần, liền tung người nhảy lên triền núi, nép kín sau một thân cây to. Nơi này vừa hay lại là một đoạn đèo quanh co, rất thích hợp để phục kích.

Ít giây sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện một chiếc xe bảy chỗ, bên trên đặc nghẹt người. Chờ chúng di chuyển đến gần, Trần Phi liền ném kỹ năng Trinh Sát ra. Kỹ năng do thám này thực sự hữu dụng vô cùng, phạm vi bao trùm vài mét, đồng nghĩa có thể điều tra mục tiêu đơn thể lẫn quần thể. Vì vậy cả nhóm người ngồi trên xe nhưng Trần Phi chỉ cần dùng kỹ năng Trinh Sát một lần là thông tin từng người trong số chúng thi nhau xuất hiện trong đầu hắn.

Nhóm này 8 người, trong đó có 3 Người Chơi Mới trung cấp, 3 Người Chơi Mới cao cấp, và 2 tên cấp độ cao nhất là Nghiệp Dư sơ cấp. Không thấy tên đại ca Dĩ xuất hiện trong nhóm này, kể cả gã đàn em thân tín có trình độ Nghiệp Dư trung cấp cũng không đi chung.

Nhìn chung, thực lực nhóm này theo đánh giá của Trần Phi thì không quá mạnh nhưng cũng chẳng hề yếu. Tuy nhiên, hắn có thừa tự tin một mình giải quyết được toàn bộ chúng.

Thời cơ chỉ diễn ra trong tích tắc không thể chờ đợi, Trần Phi quyết định rất nhanh, di chuyển từ thân cây ra sau một tảng đá lớn, chiếc xe kia vừa trờ tới liền dồn sức đẩy mạnh tảng đá xuống dưới đường.

Ầm ầm ầm!

Đang chạy tới ngon lành, thình lình nhìn thấy tảng đá to cộ từ trên triền núi lăn đùng đùng xuống, tên cầm lái thất kinh vội vàng đạp phanh nhưng vẫn không kịp. Chiếc xe bị tảng đá to chèn mạnh lên phần đầu khiến gã mất mạng tại chỗ, không kịp kêu la tiếng nào. Tên ngồi cạnh cũng bị gãy hai chân dính chặt vào xe không thể rút ra được, há miệng gào lên thảm thiết.

Bọn ngồi sau phản ứng rất nhanh, lập tức lao ra khỏi xe xem chuyện gì vừa xảy ra.

Trần Phi rất tiếc nuối, vừa rồi hắn canh chuẩn một chút có khi đã một phát khiến tảng đá đè bẹp chiếc xe, giết sạch bọn chúng. Đằng này lại để những 6 tên chạy thoát, 2 tên bị loại khỏi vòng chiến đen đủi thế nào lại chỉ là 2 Người Chơi Mới trung cấp kém nhất bọn.

Tiếc thì tiếc, Trần Phi không có thời gian để nghĩ ngợi, đánh rắn phải đánh dập đầu, hắn nhanh như chớp phóng một chùm lưới nhện chụp lên người một tên Nghiệp Dư sơ cấp mạnh nhất nhóm.

Tên này vừa từ cửa sau xe cùng đồng bọn nhảy ra, còn chưa kịp nhìn xung quanh đã thấy một đống tơ lùng nhùng bay tới trước mặt. Gã phản ứng rất nhanh, lách người sang bên tránh được, nhìn về phía phát ra chùm lưới nhện rống lớn:

- Kẻ địch ở trên đó.

Cả đám không ai bảo ai, hùng hổ nhảy lên triền núi tìm giết Trần Phi để báo thù cho đồng bọn đang gào thét đau đớn trong xe.

- Quả nhiên Nghiệp Dư sơ cấp không dễ chơi, có lẽ nên giải quyết mấy tên yếu trước. - Trần Phi lẩm bẩm.

Sau khi lên cấp, năng lượng trong cơ thể Người Chơi chẳng những nhiều hơn, mà cũng trở nên tinh thuần hơn, vì vậy kỹ năng phóng ra dù chỉ là kỹ năng bậc thấp những vẫn mạnh hơn so với cấp độ cũ. Ngoài ra, mỗi khi đột phá lên một cấp độ lớn, sức mạnh và tốc độ Người Chơi đều tăng lên cực nhiều, có thể nói là thay da đổi thịt cũng không ngoa, đơn cử như một Người Chơi Mới cao cấp sẽ gần như không có chút cơ hội nào khi đối đầu với Người Chơi ở đẳng cấp Nghiệp Dư.

Vừa rồi, do đối phương đã kịp phòng bị, Trần Phi lại phóng kỹ năng Phun Tơ từ khoảng cách khá xa nên không thể xuất kỳ bất ý đắc thủ. Nhưng cũng chính điều này khiến bọn chúng nhầm lẫn, đánh giá sai cấp độ đối thủ, cho rằng đẳng cấp Trần Phi cùng lắm cũng chỉ là Nghiệp Dư sơ cấp như chúng mà thôi. Chúng hoàn toàn áp đảo về số lượng, càng thêm hùng hổ xông lên.

Vút! Vút! Vút!

Trần Phi không hề nao núng, vẫn điềm tĩnh đứng trên triền núi. Chờ bọn chúng tới gần, hắn bất thần phóng một chùm tơ nhện vào một tên Người Chơi Mới cao cấp.

- Trò mèo mà thôi!

Trước đó đã thấy qua chiêu này không có gì đáng sợ, tên nọ không chút đề phòng, cười gằn vung Dao Mổ Chó chém mạnh vào đám tơ, muốn chém đứt chúng, hai chân vẫn tiếp tục chạy tới cùng đồng bọn bao vây Trần Phi.

Thế nhưng tơ nhện bị dao sắc bén chém trúng lại không mảy may suy suyển, bám chặt lấy dao lẫn một phần cơ thể gã. Trần Phi lúc này mới di chuyển, chủ động quay người chạy về phía trước, không quên kéo phăng gã kia về phía mình.

Lẽ ra phải chạy ngược trở về để được nhóm Mạnh Quân đang lao đến đằng xa hỗ trợ, nhưng Trần Phi lại chọn tiếp tục chạy tới trước. Không phải trong lúc hỗn loạn Trần Phi chạy bừa, mà thực ra hắn đã có tính toán từ trước. Hắn thừa sức một mình diệt sạch bọn này, nhưng cũng không muốn lộ ra con bài tẩy của mình trước mắt kẻ khác, vậy nên mới quyết định cách xa nhóm Mạnh Quân càng xa càng tốt.

Trong khi đó, phát hiện tơ nhện quỷ quái không thể chặt đứt, tên nọ ra sức ghì lại nhưng sức gã kém xa Trần Phi, bị kéo một phát toàn thân liền như chiếc lá rụng bay vèo tới, thất thần nhận ra trước mắt mau chóng xuất hiện một lưỡi đao sắc lẻm.

Phập!

Một cái đầu rụng xuống, máu tươi phun trào.

- Chết tiệt! Tránh xa mấy sợi tơ nhện đó, đừng để nó chạm vào!

Chớp mắt đã mất 3 người, tên Nghiệp Dư sơ cấp thoát khỏi tơ nhện trước đó tức giận gào lên, tiếp tục gia tăng tốc độ truy theo Trần Phi. Bốn tên kia cũng ra sức đuổi theo quyết liệt.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.