Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm Dĩ nổi điên

Tiểu thuyết gốc · 3204 chữ

Giải quyết xong tên Nghiệp Dư sơ cấp, Trần Phi nhanh tay thu lấy khẩu súng ngắn chỉ còn một viên đạn của gã rơi ra, muốn tranh thủ thời gian diệt nốt hai tên Người Chơi Mới cao cấp còn lại để đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ thăng cấp.

Vụt!

Thình lình Mạnh Quân lướt ngang qua Trần Phi với tốc độ rất nhanh, sau đó vùn vụt truy theo hai tên kia, trong thoáng chốc đã sắp đuổi kịp. Hắn vội quát lên:

- Cứ để chúng cho tôi xử lý.

Miệng quát, Trần Phi khẩn trương đuổi theo. Hai tên kia rất quan trọng đối với hắn lúc này, tìm được kẻ đủ cấp bậc nhiệm vụ yêu cầu, lại còn là người xấu để hắn có thể thoải mái chém giết thì thật sự không dễ.

Đáng tiếc, khi hắn đuổi đến nơi, Mạnh Quân đã nhẹ nhàng xử lý xong bọn chúng rồi. Với thực lực Nghiệp Dư sơ cấp cùng Đao Trảm Ma trong tay, lại đang vô cùng sung sức, hai tên kia đã mệt nhoài gần như chẳng kháng cự nổi vài chiêu trước Mạnh Quân.

Gã thiếu tá cảnh sát cười với Trần Phi, vẻ bất đắc dĩ nói:

- Xin lỗi, tôi sợ chúng chạy thoát về gọi cứu viện ra thì nguy nên không chờ cậu được.

- Không sao.

Tâm trạng Trần Phi đang không hề dễ chịu, nhưng không thể mở miệng trách cứ Mạnh Quân chỉ vì gã ra tay hỗ trợ mình. Đáng tiếc, tiến độ nhiệm vụ sau khi xử lý tuần tự hai nhóm địch tới giờ chỉ mới 6/10, nếu vừa rồi hắn thịt luôn hai tên nọ thì đã là 8/10, rất gần với mốc hoàn thành nhiệm vụ và được thăng cấp rồi. Bây giờ vẫn còn tận 4 mạng để xong nhiệm vụ, trong khi hắn đang rất gấp rút cần gia tăng thực lực để thêm phần nắm chắc giả như sắp tới phải đối đầu tay Dĩ kia.

Khoan đã...

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Phi, hắn âm thầm sử dụng Trinh Sát lên người Mạnh Quân.

[Huỳnh Mạnh Quân]

- Đẳng cấp: Người Chơi Nghiệp Dư (trung cấp)

Nghiệp Dư trung cấp ư? Ra là vậy, thảo nào.

Mạnh Quân trước đó chỉ là Nghiệp Dư sơ cấp mà thôi, hóa ra gã tranh giành hai con mồi kia để hoàn thành nhiệm vụ lên Nghiệp Dư trung cấp. Rõ ràng gã cố tình tranh ăn với hắn, không hoàn toàn là vô tình và chỉ vì nghĩ cho an nguy của cả nhóm như gã vừa giải thích.

Trong game, hành động dạng như Mạnh Quân vừa rồi gọi là KS, viết tắt của hai từ Kill Steal, có nghĩa là cướp quái, giành công của đồng đội bằng đòn đánh cuối cùng khi kẻ địch chỉ còn lại chút sinh mệnh. Bất kỳ ai chơi game đều hiểu đây là hành động xấu xa, bị toàn thể người chơi chân chính lên án và đuổi giết. Song Mạnh Quân lại khéo léo ngụy trang cho mình bằng một lý do rất cao cả, khiến Trần Phi chẳng thể nói gì được. Có lẽ Mạnh Quân cũng không ngờ Trần Phi có kỹ năng soi được cấp bậc người khác, vậy nên mới bị bại lộ tâm tư mà không hề hay biết.

Chết tiệt. Mình vất vả bất chấp hiểm nguy chém giết đối thủ, thậm chí suýt bị trúng đạn mà chết, thế mà gã thiếu tá này ngồi ngoài hưởng lợi, chờ phút cuối lao đến tranh ăn, lại còn ra vẻ vì đại cục. Khốn nạn đến thế là cùng!

Nội tâm Trần Phi lạnh lẽo, thế nhưng mau chóng trấn tĩnh, ngoài mặt vẫn bình thản không hề tỏ thái độ. Chuyện đã xong, có tức giận cũng chả ích gì, dù sao sự việc vừa rồi đã giúp hắn thêm nhìn rõ con người Mạnh Quân, về sau sẽ càng chú tâm đề phòng hơn. Chỉ là hai tên Người Chơi Mới cao cấp mà thôi, nói ít không ít, nhưng nói nhiều cũng chẳng nhiều, trước sau gì hắn cũng sẽ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Trước mắt thì ít ra Mạnh Quân đã ngang cấp hắn, thực lực tăng mạnh, sẽ giúp ích rất nhiều trong trận chiến với băng anh Dĩ.

Lúc này, mọi người đã chạy tới, vây quanh Trần Phi và Mạnh Quân.

Gia Mỹ đương nhiên dành hết sự quan tâm cho Mạnh Quân, trong khi Bạch Yến và Tiểu My rối rít hỏi han Trần Phi. Thấy hắn bị thương, hai nàng vô cùng lo lắng. Không đợi Trần Phi nhắc, Tiểu My lập tức dùng kỹ năng Hộ Mệnh trị thương cho hắn, trong chốc lát các vết thương đã lành lặn như xưa, kể cả phần dái tai bị đạn bắn nát cũng nguyên vẹn trở lại. Kỹ năng này thật sự kỳ diệu, chỉ có điều tiêu hao năng lượng rất lớn.

Ngó thấy sắc mặt Tiểu My mệt mỏi và hơi trắng bệch, Trần Phi đưa cho nàng một trái táo, bảo ăn vào để nhanh phục hồi năng lượng.

Lương Nhật lặng lẽ đứng đó, âm thầm quan sát tất cả. Khác với những kẻ ngoại cuộc có tâm tư khá đơn thuần như Thanh Hương và Mai Hùng, trong lòng gã đang nổi lên sóng to gió lớn dữ dội. Thực lực Trần Phi gia tăng quá nhanh, vừa rồi cả nhóm giang hồ mạnh như thế, hắn vẫn có thể một mình diệt sạch, chẳng cần ai hỗ trợ mà chỉ bị chút thương tích không đáng kể, chuyện này khiến Lương Nhật chẳng biết phải nói gì. Con mẹ nó, đối thủ thế này, đến bao giờ gã mới có thể đuổi kịp đây, nói gì tới vượt qua cơ chứ?

Lương Nhật đang cảm thấy vô cùng cay đắng, thực sự không thể nuốt trôi cảm giác thất bại cứ bủa vây lấy tâm trí mình. Từ lúc trở thành Người Chơi, gã luôn cố gắng tranh thủ từng phút từng giây luyện cấp, săn tìm trang bị để gia tăng thực lực, hòng sớm ngày vượt mặt Trần Phi để trả lại món nợ đã vay. Thế nhưng thằng khốn kia lên cấp cứ như ngồi tên lửa, khiến cho gã đuổi mãi không kịp. Gã đã tự nhủ lòng cần phải thật nhẫn nhịn và cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa để chờ đợi cơ hội. Song giờ khắc này, chứng kiến đối phương bứt đi ngày càng xa, trong khi gã vẫn mãi dậm chân tại chỗ thì không cách nào chịu nổi đả kích, sự ghen tỵ và lửa giận bùng lên như muốn thiêu cháy gã.

Má nó, nghĩ tới cấp bậc Người Chơi Mới trung cấp của mình, Lương Nhật không tránh được tâm trạng ngán ngẩm. Cấp độ này vài hôm trước đại dịch vừa ập xuống còn có thể đem ra lòe thiên hạ, giờ thì chả khác mẹ gì ruồi muỗi. Nhìn mà xem, đám giang hồ cùi cùi kia còn mạnh hơn gã cả chục lần. Người ta hiện tại ai ai cũng tranh nhau lên cấp, ngày đi ngàn dặm, còn gã vẫn mãi sống kiếp tầm gửi trong cái nhóm chết tiệt này. Không được, cần phải làm cái gì đó để thay đổi tình hình, gã không chấp nhận tình trạng thế này mãi được.

Ánh mắt Lương Nhật âm trầm ném về phía Trần Phi, thầm nghĩ trong tay gã vẫn còn một con bài tẩy chưa lật. Hi vọng tên Lưu Kiệt Huy kia vẫn đang bám theo và luôn nhìn chằm chằm vào đây, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có hành động, đó cũng là thời cơ cho gã lật ngược tình thế.

Không thể không nói, trong thời đại người ăn thịt người này, dường như mỗi cá nhân đều có nội tâm cực kỳ phức tạp và luôn thay đổi rất nhanh. Có thể ít phút trước, họ là người tốt, nhưng chỉ ít giây sau, họ lại biến thành kẻ ác. Chính việc luôn phải sống trên bờ vực tử vong đang dần giết chết phần người còn sót lại trong mỗi người. Ngay chính Trần Phi cũng đang thay đổi quá nhiều so với ít ngày trước đây. Nếu trước đó, có kẻ nào bảo hắn dám giết người, thậm chí không thèm nhíu mày lấy một cái, có lẽ hắn còn bảo kẻ đó bị điên. Giờ thì sao chứ? Hắn mặc kệ hết tất cả, trong mắt chỉ có con đường máu trở về nhà tìm lại gia đình.

Kẻ nào dám động vào hắn, giết!

Kẻ nào làm chuyện xấu xa trước mắt hắn, giết!

Mỗi nhát đao hắn vung lên hình như ngày càng trở nên dễ dàng, không còn chút đắn đo nào nữa cả.

Bỏ qua tất cả chuyện này. Sau khi được Tiểu My trị thương, Trần Phi vừa cắn táo nhai để mau chóng hồi đầy năng lượng, vừa đi ngược trở lại chiến trường trước đó, thu gom tất cả trang bị và vũ khí bọn kia rơi ra. Xem qua thì chẳng có gì đáng kể, chỉ có mớ Gậy Đánh Chó, Dao Mổ Chó, thứ giá trị nhất là một chiếc Nhẫn Không Gian cấp F. Hiện hắn đang sử dụng Nhẫn Không Gian cấp F+, còn thừa lại hai chiếc cấp F. Trong đó, một chiếc Trần Phi chừa sẵn cho Nguyễn Huy, chờ thằng bạn thân trở thành Người Chơi sẽ đưa cho cậu ta, còn chiếc nhẫn kia có lẽ sẽ dành cho Tiểu My, nàng đã là Người Chơi Nghiệp Dư sơ cấp, cần nó hơn Bạch Yến.

- Rút thôi. Tôi cạn năng lượng rồi. - Trần Phi giơ tay ra hiệu rồi quay người chạy trước tiên.

Mọi người thấy vậy không ai bảo ai, rồng rắn bám theo sau hắn.

Chạy ngược trở về được khoảng 500 mét, trông thấy một lối mòn dẫn lên triền núi, Trần Phi liền chạy lên. Cả đám cùng nhau di chuyển lên cao chừng vài chục mét mới dừng lại, nấp kín sau những bụi cây và mộ địa chằng chịt.

Nguyễn Huy ngồi cạnh Trần Phi, thấp giọng thì thào:

- Sao, cậu nhắm chơi nổi thằng Dĩ đại ca không?

Trần Phi ném nốt miếng táo vào miệng, khẽ giọng chỉ đủ để Nguyễn Huy nghe rõ:

- Nếu hắn chỉ là Nghiệp Dư cao cấp thì có thể, còn như hắn ở cấp độ cao hơn thì tôi chịu thôi, không đánh nổi. Nhưng đó chỉ là tính trường hợp một đấu một, bên chúng còn rất đông Người Chơi cấp độ cao hơn ta nhiều, lại còn có súng.

Nguyễn Huy cau tít đôi mày rậm, tặc lưỡi:

- Giá tôi cũng trở thành Người Chơi và có cấp độ cỡ cậu thì ngon rồi. Nãy giờ nhìn cậu đâm chém làm tôi ngứa tay quá, mẹ nó!

- Chờ xong chuyện này, tôi sẽ giúp cậu thành Người Chơi. Nghiệp Dư sơ cấp không quá khó, nhưng để lên tới cấp độ tôi hiện giờ thì không đơn giản đâu. Nhiệm vụ lên cấp khá khó nhằn. Tay Mạnh Quân kia cũng chỉ vừa làm xong nhiệm vụ và được thăng cấp thôi.

Nghe nhắc đến Mạnh Quân, Nguyễn Huy kín đáo liếc gã thiếu tá cảnh sát một cái, thấp giọng:

- Tên đó không đơn giản. Tôi đoán có thể hắn vẫn còn con bài chưa lật. Hiện tại mọi người chỉ là rổ rá hợp nhau tạm vượt qua giai đoạn khó khăn, cậu cẩn thận, đừng bại lộ thực lực quá nhiều.

Quả nhiên, kể cả Trần Phi còn nhận ra thì kẻ tinh minh như Nguyễn Huy sao có thể để vẻ ngoài của Mạnh Quân đánh lừa như những người khác. Hắn gật nhẹ:

- Tôi biết. Tôi chả tin ai ngoài cậu.

- Hà hà, đương nhiên rồi. Ngay cả kích cỡ "thằng nhỏ" của cậu thế nào, tôi còn biết rõ mà. Cậu không tin tôi thì còn tin ai được nữa chứ.

Nguyễn Huy cười hềnh hệch vỗ vai Trần Phi. Hắn buồn cười, hất tay gã kính cận khả ố ra:

- Bớt nhảm! Lo nghĩ phụ tôi cách xử lý đám kia đi!

- Đùa chứ đơn giản thôi mà. Vẫn kế hoạch cũ, không chơi chính diện được thì giờ ta cứ nấp kín ở đây coi tình hình, chờ bọn chúng chạy qua rồi xông thẳng vào đại bản doanh của chúng cướp phá, lấy vài chiếc xe rồi chuồn.

Phát hiện mọi người đang nhìn qua chỗ này với ánh mắt tò mò, Nguyễn Huy cố tình cao giọng cho tất cả cùng nghe thấy.

Mạnh Quân nói:

- Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Lát nữa thôi, khi đám Dĩ kia trông thấy hiện trường, tôi đoán chúng sẽ nổi điên và lùng sục khắp xung quanh để tìm chúng ta cho bằng được.

- Tôi biết, đương nhiên chúng sẽ làm thế. - Nguyễn Huy cười nửa miệng - Nhưng sức người có hạn, bọn chúng không thể nào sục tìm hết cả ngọn núi rộng lớn thế này được. Trần Phi chọn địa điểm này rất đúng ý tôi, không quá gần hiện trường để chúng tìm thấy, nhưng lại đủ xa để nằm ngoài phạm vi tìm kiếm của chúng.

Mạnh Quân toan phản bác, song nghĩ lại lời Nguyễn Huy không phải không có lý. Nếu gã là tay Dĩ kia, sau một lúc tìm kiếm không thấy manh mối, gã cũng sẽ nghĩ rằng nhóm Trần Phi đã thực sự quay xe trốn chạy, không thể nào tin bọn họ dám tiếp tục ẩn nấp gần đó và dùng lại chiêu cũ. Mà đúng là ngọn núi này to thật, một khi bọn họ đã quyết tâm lẩn trốn trên núi thì với nhân lực bọn kia sẽ rất khó tìm ra.

...

Cách chỗ nhóm Trần Phi vài kilomét, có một dãy nhà trọ còn khá mới, đây là đại bản doanh của đại ca Dĩ.

Lúc này, một thanh niên khá đậm người khẩn trương đẩy cửa đi vào một căn phòng, báo cáo:

- Anh Dĩ, không xong rồi.

Trong phòng, một gã đàn ông tầm trên ba mươi tuổi, da ngăm đen, tóc húi cua, đuôi mắt phải có vết sẹo dài trông rất dữ tợn, hai tay đang ôm hai cô gái ăn mặc hở hang, ra sức mò mẫm khắp cơ thể bọn họ, cười đùa ầm ĩ. Đột ngột thấy tên kia xông vào mà không gõ cửa, gã tức giận toan phát tác, nhưng nhận ra là đàn em thân tín nên kiềm lại, chỉ trầm giọng hỏi:

- Sao?

- Nhóm chúng ta vừa cử đi cũng đều chết sạch rồi, kể cả Hùng ròm.

- Cái gì?

Anh Dĩ nghe tin tựa sét đánh bên tai, đứng bật dậy, vô tình hất hai cô gái kia té lăn quay, buột miệng kêu lên ai ái. Gã tức giận lừ mắt:

- Kêu la cái gì, cút ra ngoài!

Hai nàng nọ vội im miệng, hối hả chạy khỏi phòng, không dám chậm trễ giây nào.

Anh Dĩ mở danh sách bạn bè lên quan sát, nhìn qua một loạt cái tên đã từ màu xanh biến sang đỏ chót chứng tỏ đã chết, mặt dần tái đi, lẩm bẩm:

- ĐM. Rốt cuộc bọn này là thần thánh phương nào? Lực lượng hùng hậu như vậy mà lại bị chúng diệt sạch. Hùng ròm cũng chết, đéo tin được.

Từ một tên đại ca giang hồ nhỏ bé trước kia, sau khi đại dịch xảy ra, Phạm Dĩ may mắn thoát chết, vô tình cùng lũ đàn em gầy dựng thành thế lực khá mạnh cát cứ một phương như hiện giờ, muốn gái đẹp có gái đẹp, muốn quyền lực có quyền lực, gã nằm mơ cũng không ngờ mình có cái ngày được sống hạnh phúc thế này. Thế nhưng giấc mơ đẹp chưa trôi qua được mấy ngày, còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì thực tại phũ phàng đã kéo gã tỉnh dậy.

Chỉ trong buổi sáng ngắn ngủi hôm nay, một nửa đàn em dưới trướng Phạm Dĩ chớp mắt đã biến thành những thi thể lạnh giá. Gã đã tốn rất nhiều công sức để đào luyện chúng trở thành Người Chơi và có cấp bậc cao như hiện giờ, thế mà... Bất kỳ tên nào chết đi cũng đều khiến gã lòng đau như cắt, bởi điều đó đồng nghĩa băng nhóm của gã sẽ yếu đi.

Càng nghĩ càng thốn không thể tả, sắc diện Phạm Dĩ thoạt xanh thoạt đỏ, nhất là vết sẹo lớn chạy dọc theo đuôi mắt phải ửng đỏ lên vô cùng đáng sợ. Gã nghiến răng ken két nói:

- Mày ra ngoài tụ tập tất cả anh em, chuẩn bị xuất phát. Hàng nóng hàng lạnh gì đem theo toàn bộ cho tao. Phải lột da xẻ thịt lũ chó má đó, tao mới hả cơn giận!

- Dạ, anh Dĩ. - Tên kia gật mạnh một cái, mau chóng chạy ra ngoài thông báo.

Anh Dĩ ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm, miệng lẩm bẩm:

- Nhóm vừa rồi cử theo hai Nghiệp Dư sơ cấp, trong đó Hùng ròm sở hữu hai kỹ năng lợi hại, lại còn có súng, kể cả đối phương có là Nghiệp Dư trung cấp cũng đủ khả năng đấu mới đúng, vậy mà lại bị giết sạch. Chẳng lẽ trong nhóm chúng có kẻ trình độ Nghiệp Dư cao cấp? Hoặc số lượng chúng rất đông? Không thể nào, thằng nhãi Thiên Lôi trước đó báo cáo chúng chỉ có vài mạng thôi mà. Thiên Lôi, Lửng Mật...

Chợt nhận ra như đã bỏ sót điều gì, Phạm Dĩ mở danh sách bạn bè trong trò chơi lên, sau khi nhìn thấy hai cái tên Thiên Lôi và Lửng Mật vẫn tỏa ánh sáng xanh, chứng tỏ vẫn còn sống nhưng đã tắt hiển thị vị trí, gã nheo mắt lại, nét mặt cay độc:

- Hóa ra là vậy. Hai lần thảm sát liền vẫn chỉ có mình nó và Lửng Mật sống sót, chắc chắn thằng nhãi Thiên Lôi trời đánh này đã phản bội, bán mạng cho bọn chúng, kéo theo Lửng Mật. Khốn nạn, tao sẽ xẻo từng miếng thịt để tụi mày nếm mùi đau đớn chết đi sống lại là như thế nào.

Rốp!

Trán Phạm Dĩ hằn gân xanh dữ tợn, trong lúc tức giận không kiềm được, bàn tay gã bóp mạnh vào tay vịn chiếc ghế đang ngồi. Tay vịn chế tạo bằng gỗ vô cùng rắn chắc, thế mà gã chỉ bóp một cái liền gãy đôi, vụn gỗ rơi lả tả đầy đất, ngay cả phần lõi sắt bên trong cũng bị biến dạng, gãy gập vào trong.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.