Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Chơi Nguyễn Huy

Tiểu thuyết gốc · 2839 chữ

Nhẫn Không Gian của Phạm Dĩ có độ hiếm F+ giống với chiếc nhẫn Trần Phi đang sử dụng, không gian bên trong tầm 2 mét khối, chất đầy các loại nhu yếu phẩm cần thiết. Trông thấy những thứ này, hắn vô cùng vui mừng, thời gian ngắn sắp tới tạm thời không cần phải lo vấn đề lương thực thực phẩm nữa rồi. Hiện tại nhân số cả nhóm đã tăng lên tới 14, hắn còn đang lo lắng lương thực tích trữ không đủ dùng, thứ này tới thật đúng lúc.

Ngoài một khẩu AK, một khẩu súng lục và vài băng đạn ra thì trong nhẫn của Phạm Dĩ không còn thứ gì khác, khiến Trần Phi rất thất vọng. Hắn cứ tưởng cấp độ cao như tên Dĩ hẳn phải trữ được không ít thứ tốt, nào ngờ chẳng có thêm một bản kỹ năng hay món trang bị thừa nào, ngoại trừ mấy món từ thi thể gã rơi ra đã được hắn nhanh tay thu lấy trước đó, là một đôi giày cấp E và một chiếc quần cấp F+.

Sau khi trang bị hai món đồ này, tố chất cơ thể hắn lại tăng lên một chút, đặc biệt là tốc độ được cải thiện khá nhiều nhờ đôi giày cấp E kia. Đây cũng là vật phẩm có cấp độ cao nhất ngoài vũ khí mà Trần Phi lần đầu được sở hữu. Vật phẩm trong trò chơi này quá hiếm hoi rơi ra, đúng là chỉ có giết người cướp trang bị mới là cách gia tăng thực lực nhanh nhất. Đáng tiếc, Trần Phi không phải hạng người khát máu tàn nhẫn, trừ phi là kẻ xấu, bằng không hắn chẳng xuống tay được.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau phóng nhanh qua những đoạn đường đèo quanh co, tới khi trời sập tối đã sớm bỏ lại núi Trường Sinh ở xa xa phía sau. Đến tận lúc này, mọi người mới tin rằng đã cắt đuôi được lũ thuộc hạ của tên Dĩ, không còn lo bị chúng truy theo nữa.

Buổi tối di chuyển rất nguy hiểm, hơn nữa mọi người đều đã quá mệt mỏi sau một ngày căng thẳng, rất cần được nghỉ ngơi, vì vậy cả nhóm tìm một tòa khách sạn nhỏ ven đường rồi dừng lại, vào trong xem xét để dừng chân trú tạm một đêm.

Trong khách sạn có hơn chục thây ma lởn vởn, không cần đến bọn Trần Phi ra tay, đám Mai Hùng và Lương Nhật đã tranh nhau giết sạch. Từ khi trở thành Người Chơi đến giờ, hai người họ chưa có mấy cơ hội để luyện cấp, nhất là Mai Hùng chém giết vô cùng hăng hái, xử lý xong thây ma cuối cùng, gã còn nhìn ngó tìm kiếm khắp xung quanh với vẻ mặt tiếc rẻ.

Mạnh Quân và Trần Phi góp một ít nguyên liệu đưa cho Gia Mỹ, Bạch Yến làm bữa tối. Mấy cô gái mới gia nhập nhóm cũng đi theo phụ giúp, bọn họ lúc này mới có cảm giác được sống, dần lấy lại chút sinh khí, thỉnh thoảng còn cười đùa vài câu.

Trong lúc chờ các nàng nấu ăn, Trần Phi đi ra ngoài hít thở chút khí trời.

Lát sau, Nguyễn Huy bước ra, đảo mắt nhìn quanh một vòng, khó hiểu nói:

- Quái lạ, đi đâu mất tiêu rồi nhỉ?

- Cậu nói ai? – Trần Phi hỏi.

Nguyễn Huy khinh khỉnh:

- Cái gã Lương Nhật đó chứ ai. Chạy đâu biệt dạng từ lúc tới đây đến giờ chưa thấy về. Cậu cần phải đề phòng tên này, tôi thấy gã rất khả nghi.

- Ừ. Tôi biết. – Đúng là không thấy Lương Nhật đâu cả, trong khi mọi người đều có mặt đầy đủ ở khách sạn, hắn nói – Chắc là tranh thủ ra ngoài luyện cấp rồi. Việc kém cấp tôi hẳn khiến gã ta vô cùng khó chịu!

Nguyễn Huy vỗ đùi:

- Thảo nào... Mà này, hình như gã thù cậu lắm thì phải?

Trần Phi bật cười:

- Sao cậu biết?

- Đơn giản. Cả ngày gã cứ lườm lườm cậu, quai hàm nghiến trèo trẹo, dù rất kín nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt tôi. Sao? Cậu cướp người yêu của gã à? Chẳng lẽ Bạch Yến khi trước là bạn gái của Lương Nhật?

Trần Phi thở dài. Nguyễn Huy có tật nói rất nhiều, mồm miệng bép xép cả ngày không biết mệt. Hắn bóp bóp trán:

- Đừng nói lung tung! Tôi và Bạch Yến chẳng có gì cả. Về phần Lương Nhật thì đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng cũng đã giải quyết xong. Nếu có khó ở thì chỉ là từ phía cậu ta mà thôi.

- Thế á? Hì hì, thôi nào! Chỗ bạn bè cứ khai thật đi! Tôi...

Tới đây, Nguyễn Huy chợt ngưng bặt, tay vờ đẩy đẩy gọng kính khi thấy Lương Nhật đột ngột đi lững thững từ ngoài vào.

Lương Nhật liếc nhìn bọn Trần Phi, có muốn tảng lờ không thấy cũng không được, bèn khẽ gật đầu thay cho chào hỏi.

Nguyễn Huy cười híp mắt:

- Về rồi à?

- Ừ. – Lương Nhật lãnh đạm đáp một tiếng, đi lướt ngang qua bọn họ, không hề có ý dừng chân lại.

Nguyễn Huy hơi bĩu môi, vọt miệng hỏi:

- Cậu đi đâu cả buổi mới về thế?

Lương Nhật thoáng khựng người, lạnh nhạt nhìn gã đeo kính, nhếch môi:

- Đi dạo. Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu sao?

- Không. - Nguyễn Huy nhún vai - Chỉ tiện miệng hỏi thôi mà. Đi đâu là quyền của cậu, nhưng nên hạn chế đi lung tung, lỡ như bị thây ma cắn lại mất công mọi người cứu!

- Thế à?! Cảm ơn lòng tốt của cậu!

Lương Nhật cười khẽ, đi thẳng vào trong khách sạn.

Trần Phi cau mày ngó theo bóng lưng gã. Vừa rồi hắn dùng kỹ năng Trinh Sát xem xét đẳng cấp Lương Nhật thì hơi giật mình, bởi gã đã leo lên Nghiệp Dư sơ cấp rồi. Chẳng những vậy, trên tay Lương Nhẫn có đeo một chiếc Nhẫn Không Gian, thứ đồ chơi này không phải ai cũng có thể sở hữu. Thảo nào trông gã tự tin như vậy, khác hẳn trước kia. Cái cảm giác nắm chặt vận mệnh tất cả trong tay kiểu này, Trần Phi vô cùng quen thuộc, bởi hắn đã từng trải qua.

Tốc độ lên cấp của Lương Nhật quá nhanh, không hề kém cạnh hắn, là do tư chất gã kinh người hay có vấn đề gì mờ ám bên trong đây?

- Sao vậy? – Nhận thấy thần sắc Trần Phi quái lạ, Nguyễn Huy hỏi.

- Không có gì. Ta vào ăn tối thôi, chắc cũng nấu xong rồi. – Trần Phi vỗ vai Nguyễn Huy, xoay người đi trước – Ăn xong nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ hỗ trợ cậu luyện cấp.

- Ngon. Tôi ngứa ngáy tay chân lắm rồi. Mà này, phải luyện lên tới Nghiệp Dư sơ cấp tôi mới chịu đấy nhé! – Nguyễn Huy cười phá lên vui vẻ, bước nhanh theo sau Trần Phi.

- Tất nhiên.

Trần Phi sảng khoái đáp ứng.

Mạnh Quân đang là Nghiệp Dư trung cấp, còn Lương Nhật cũng đã lên tới Nghiệp Dư sơ cấp, tình hình bắt đầu không ổn. Hắn cần phải gấp rút bồi dưỡng Nguyễn Huy mạnh lên để làm đối trọng với bọn họ, bằng không cán cân lực lượng trong nhóm sẽ bị chênh lệch.

Bữa ăn tối nay rất đơn giản, khẩu phần mỗi người một chén cơm, cùng chia nhau ít trứng chiên, lạp xưởng và rau xào. Nhân số ngày càng tăng khiến gánh nặng miệng ăn của cả nhóm đè lên vai những người có trách nhiệm như Trần Phi và Mạnh Quân, bọn họ buộc phải thật dè sẻn, phòng ngừa những ngày sắp tới có thể không kiếm được lương thực.

Dù vậy, bữa cơm diễn ra trong không khí khá thân tình ấm áp. Những người cũ không hề bài xích mấy người mới đến, ngược lại còn chăm sóc rất ân cần, vui vẻ trò chuyện. Quả thực nếu lúc này có người bên ngoài nhìn vào, sẽ không ai nghĩ đây là thời kỳ hậu tận thế.

Toàn bộ đều rơi vào mắt Trần Phi, cả bữa ăn hắn lặng lẽ nhưng không bỏ sót bất kỳ hành động nào của những người xung quanh. Không khí vui tươi thân thiện này… trong mắt hắn vẫn có chút gì đó rất giả tạo. Nhóm đông người quá bất tiện và không phải tất cả đều cùng nhìn về một hướng, hắn không muốn lúc nào cũng sống trong nỗi lo bị những người kề cận đâm sau lưng, vì vậy vừa ăn vừa suy tính, trong đầu đang dần hiện lên một ý tưởng.

Sau bữa tối, Trần Phi gọi Bạch Yến ra ngoài.

Bạch Yến vẫn luôn mong chờ trò chuyện cùng Trần Phi, nghe vậy liền theo ra. Sắc mặt nàng tươi tỉnh, trống ngực đập rộn ràng, thầm nghĩ không biết hắn đột nhiên gọi mình có chuyện gì, tâm hồn thiếu nữ mơ mộng vẩn vơ.

Hai người đứng dưới tán cây Dạ Lý Hương trước khách sạn, hoa nở về đêm thơm ngát một góc sân càng khiến Bạch Yến thêm ngây ngất, hồi hộp chờ hắn thổ lộ.

Song, trái với những gì nàng tưởng tượng, Trần Phi chỉ nói:

- Sắp tới, tôi định sẽ tách nhóm. Ý bạn thế nào?

Bạch Yến thoáng ngẩn ngơ, cứ ngỡ được nghe những lời mà nàng đang vô cùng mong chờ, nào ngờ lại là đề nghị đột ngột thế này. Nàng hỏi:

- Sao vậy? Mọi người đang đi cùng nhau rất ổn mà, có vấn đề gì sao?

- Bề ngoài vậy thôi, trong nhóm tồn tại không ít vấn đề. – Trần Phi lười giải thích dài dòng, đáp qua loa.

Hắn gọi nàng ra đây hỏi ý kiến riêng đã là rất tôn trọng nàng rồi. Một khi tách nhóm, trước mắt hắn chỉ định dẫn theo vài người là Nguyễn Huy, Tiểu My và Bạch Yến, nếu nàng muốn tiếp tục đồng hành.

- Tôi… - Bạch Yến ngần ngừ rồi nói – Tôi chỉ cảm thấy mọi người đi cùng nhau như trước giờ sẽ an toàn hơn, đông người dù sao vẫn tốt hơn mà. Có anh Mạnh Quân kề vai chiến đấu cạnh bạn, bạn cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều, không phải lo gặp chuyện gì đều phải đơn độc đối phó một mình.

Trần Phi thầm thở dài. Bạch Yến là con nhà giàu, xưa nay sống trong nhung lựa, đi đến đâu cũng có người lo lắng bảo bọc, vậy nên nàng không nhận ra lòng người hiểm ác, điều này có thể hiểu được. Bất quá, hắn vốn chẳng muốn mở miệng kể xấu bất kỳ ai, gọi nàng ra đề nghị riêng thế này đã là cố gắng lắm rồi, đành nói:

- Những gì tôi vừa nói, bạn cứ suy nghĩ, không cần phải trả lời ngay bây giờ. À, đừng kể chuyện này với ai nhé, tôi không muốn gây ra xáo trộn trong nhóm. Đến lúc thích hợp, tự tôi sẽ nói với mọi người.

- Ừm, tôi hiểu mà. Bạn không cần phải dặn dò kĩ thế đâu. – Nội tâm Bạch Yến có chút thất vọng, thầm nghĩ hắn đề phòng nàng đến vậy sao? Chẳng lẽ nàng là người không đáng tin cậy như thế à?

Trần Phi đương nhiên có tài thánh cũng không nghĩ vài câu căn dặn của mình lại khiến cho Bạch Yến hiểu lầm. Hắn khác xa gã bạn thân Nguyễn Huy, cực kỳ gà mờ trong các mối quan hệ nam nữ, làm sao có thể hiểu được nữ giới hay suy diễn lung tung đến mức nào.

...

Một đêm yên bình trôi qua.

Trời vừa tờ mờ sáng, mọi người đã thức dậy lên đường. Hai chiếc xe chạy được một lúc, tiến vào địa phận thành phố Tân Minh.

Thành phố Tân Minh thuộc tỉnh Thanh Hoa, được trung ương quan tâm hỗ trợ nên trước kia vô cùng phát triển, tiềm lực kinh tế nằm trong tốp đầu cả nước. Lúc này, dù mọi người chưa vào tới trung tâm thành phố, chỉ còn ở rìa ngoài nhưng vô số tòa nhà cao tầng san sát nhau đã hiện ra, đô thị sầm uất xa hoa, đáng tiếc lại bị mùi thịt thối ở khắp xung quanh lấn át hết cả.

Thây ma tập trung thành từng nhóm từng nhóm rải rác khắp nơi, điều kiện thế này rất phù hợp với tính toán của Trần Phi, hắn đề nghị tất cả mọi người xuống xe, cùng nhau luyện cấp.

Bọn Lương Nhật, Mai Hùng cầu còn không được, nghe vậy vội vàng đồng ý. Tiếp theo, Trần Phi và Mạnh Quân giao dịch một ít vũ khí phù hợp qua cho mọi người rồi tất cả cùng nhau nhảy khỏi xe, lao vào chém giết thây ma, trong đó người cấp cao có trách nhiệm vừa luyện cấp vừa hỗ trợ và bảo vệ những kẻ kém hơn.

Trần Phi đương nhiên đặc biệt chiếu cố Nguyễn Huy, ném Dao Mổ Chó sang cho gã. Lẽ ra hắn còn định đưa Đao Trảm Ma, nhưng cấp độ Nguyễn Huy còn thấp, sử dụng vũ khí quá chênh lệch cấp bậc sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nghĩ tới lui thì Dao Mổ Chó phù hợp nhất rồi.

Nguyễn Huy run rẩy sờ sờ khắp thân dao, miệng xuýt xoa, mơ hồ thấy cả một dòng nước dãi chực nhễu xuống:

- Đẹp thật, lạnh nữa!

Nói đoạn gã cầm dao huơ loạn mấy vòng, vừa thở hổn hển vừa vênh mặt hỏi:

- Thế nào? Tôi múa dao ngon lành chứ?

Trần Phi buồn cười:

- Tuyệt! Bắt đầu giết thây ma được chưa? Thằng nhãi Thiên Lôi đã thành Người Chơi trước cậu rồi đấy.

- Thế à? – Nguyễn Huy liếc qua bên phải, thấy tên nhóc Thiên Lôi gầy còm đang vung Gậy Đánh Chó hồ hởi đập chết lũ thây ma, hừ mũi nói – Chờ đó, chấp thằng nhãi ranh ấy luyện cấp trước, lát nữa tôi sẽ vượt xa cho mà xem.

Nguyễn Huy tếu táo thế thôi, dưới sự hướng dẫn của Trần Phi, gã hành động cực kỳ cẩn trọng, giữ bình tĩnh và im lặng di chuyển đến sát mấy thây ma lẻ bầy rồi mới nhẹ nhàng vung dao chém đôi đầu chúng, thuận lợi trở thành Người Chơi.

Có lợi thế quá lớn là Dao Mổ Chó, sau khi thành Người Chơi, Nguyễn Huy càng chém giết những thây ma bậc thấp dễ dàng hơn. Ngoài ra, không thể phủ nhận thần kinh tên này vững như thép, lần đầu chém giết thế nhưng chẳng chút chùn tay, cứ như đã quá quen thuộc từ khi nào rồi.

- Xem thử thuộc tính tôi có ổn không? Chả rành thứ quái quỷ này! – Vừa chém giết, Nguyễn Huy vừa gửi thông tin nhân vật của mình sang cho Trần Phi.

Người Chơi: Nguyễn Huy

- Tư Chất: Cao

- Hệ Thiên Phú: Hắc Ám (gia tăng 25% uy lực khi thi triển kỹ năng thuộc các hệ này)

- Đẳng Cấp: Người Chơi Mới (sơ cấp)

- Xu Công Đức: 1

- Vũ Khí: Dao Mổ Chó (gia tăng sức mạnh)

Sau bản thân, đây là lần đầu Trần Phi thấy có người sở hữu tư chất tốt đến thế, chẳng những vậy hệ thiên phú còn vô cùng kỳ lạ. Hệ Hắc Ám ư? Hắn không biết điều này có ý nghĩa gì, tuy nhiên những hệ nằm ngoài 5 hệ cơ bản là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, theo hắn đều có điểm lợi hại cả. Ví dụ như Tiểu My thuộc hệ Thiên Sứ, kỹ năng trị thương Hộ Mệnh chỉ mỗi mình nàng có thể học được, riêng điều đó đã rất đáng giá rồi.

- Tư chất tốt đấy. Cậu mau trang bị mấy món này vào!

Trần Phi mở giao dịch, chuyển vài món đồ sang cho Nguyễn Huy. Toàn bộ vật phẩm dư ra, hắn đều ưu tiên đưa hết cho thằng bạn thân.

Gã thư sinh đeo kính nhận lấy, lập tức trang bị, cảm nhận bản thân vừa mạnh lên như thổi thì phấn khích cười nói:

- Cảm giác thật tuyệt! Cậu cứ ở yên đó nhìn tôi luyện cấp, không cần mó tay vào.

- Biết. Cẩn thận, đừng khinh suất! – Trần Phi gật đầu, không quên nhắc nhở một tiếng.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.