Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Yến

Tiểu thuyết gốc · 3231 chữ

Nhìn thấy nhóm Trần Phi chạy đến, một cô gái mừng rỡ kêu to:

- Thanh Hương, mau cứu bọn tôi! Đừng bỏ đi...

Thấy cô bạn thân vẫn an toàn, Thanh Hương vừa mừng vừa sợ, hai mắt đỏ hoe quay sang khẩn cầu Trần Phi:

- Nhờ bạn, xin hãy mau mau cứu hai cậu ấy!

Đoạn nàng bắt tay lên miệng làm loa, nói thật to:

- Bạch Yến, Hồng Nhung, bình tĩnh chờ chút! Bọn tôi sẽ cứu hai cậu ngay.

Hai nữ sinh kia đang cực kỳ kích động, cứ lo lắng bị đám Trần Phi bỏ rơi. Cô gái tên Hồng Nhung đột nhiên như quá sợ hãi nên đánh mất lý trí, bỗng loay hoay tụt mạnh xuống cây, quên mất lũ thây ma chẳng khác nào sói đói đang chực chờ bên dưới.

Phát giác nữ sinh kia có hành vi ngu xuẩn, cô gái tên Bạch Yến hốt hoảng, vội vàng đưa tay kéo lại:

- Làm gì thế? Cậu muốn chết sao?

Thanh âm của Bạch Yến lay tỉnh nữ sinh kia, hai chân nàng ta đang tụt xuống liền khựng lại, nhưng chấp chới thế nào lại mất đà ngã lộn cổ khỏi thân cây, miệng thét lên kinh hãi.

Bịch!

Lưng cô gái đập mạnh xuống đất, đau đớn lăn lộn, chưa thể gượng dậy thì lũ thây ma đói khát đã ào ào nhào tới.

Nàng ta chỉ kịp gào lên một tiếng kinh hoàng, cơ thể thanh xuân tràn đầy sức sống lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu đỏ tuôn đổ đầy đất. Cái đầu nàng bị kéo đứt lìa khỏi cổ vẫn còn mở mắt trừng trừng, hằn sâu vẻ không cam lòng, mau chóng bị một thây ma cắn nát, nuốt tọt vào bụng, sau đó nó liếm mép đầy thỏa mãn.

- Không!!!

Nữ sinh còn lại tên Bạch Yến bật kêu thảng thốt, nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy càng thêm bám chặt vào thân cây, sợ mình tuột tay rơi xuống sẽ gặp thảm trạng như cô bạn kia.

Ở phía xa, Thanh Hương loạng choạng té ngồi trên mặt đất. Dù đã thấy qua cảnh tượng này một lần nhưng nàng vẫn không thể nào chịu nổi, nghiêng người sang một bên nôn thốc nôn tháo.

Lương Nhật đỡ hơn, chỉ có điều lại len lén lùi ra xa thêm một chút. Hai bàn tay gã nắm chặt đến mức trắng bệch, không rõ vì giận hay sợ.

Riêng Trần Phi đã thấy nhiều thành quen, chỉ thoáng nhíu mày thương xót nhưng rất nhanh liền gạt đi. Giờ không phải lúc thương cảm, cần phải mau chóng tìm biện pháp giải cứu cô gái còn lại.

Lũ thây ma quá đông, chúng cùng lúc tấn công thì hắn không tài nào ứng phó nổi, chỉ có thể nghĩ cách tách cả bọn ra rồi giải quyết từng con một.

- Thanh Hương, mau tìm cách cứu tôi đi! Tôi sợ lắm!!!

Lũ thây ma sau khi đánh chén nữ sinh kia xong giống như được tiếp thêm năng lượng, điên cuồng tranh nhau bám vào thân cây tìm cách leo lên. Có con hì hục trèo được hơn một mét khiến nữ sinh Bạch Yến cực kỳ hoảng sợ, nàng quýnh quáng gắng gượng trèo lên chỗ cao hơn, liên miệng kêu cứu.

Thanh Hương còn chưa nôn xong, cố đè nén cảm giác kinh tởm xuống, chạy tới lay lay tay Lương Nhật:

- Xin anh mau cứu bạn ấy! Bạch Yến là người rất tốt...

Đột ngột bị Thanh Hương bám lấy, nhất thời Lương Nhật không biết phản ứng thế nào. Trước nay gã luôn tự xem bản thân ưu tú, vượt trội kẻ khác, nghĩ sao nàng ta lại kêu gã xả thân đi cứu cô gái không quen biết kia? Nhưng Lương Nhật không thể từ chối thẳng, sợ đánh mất danh tiếng mình khổ công gầy dựng bấy lâu, vì vậy miệng cứ lúng búng không thành lời.

Thanh Hương đột nhiên chuyển sang cầu cứu Lương Nhật thay vì Trần Phi, việc này cũng không khó lý giải. Nàng ta chỉ nghĩ đơn giản là Trần Phi trông gầy yếu còn thừa sức đánh giết thây ma, đương nhiên kiện tướng bóng rổ cao to như Lương Nhật sẽ càng dễ dàng giải quyết được chúng, nào biết anh hùng trong lòng nàng mới trước đó ít phút còn chui rúc trốn kín trong phòng hành chính, không dám ló mặt ra ngoài.

Thái độ hai người đều rơi vào trong mắt Trần Phi. Hắn lên tiếng:

- Tôi có cách này cần hai người hợp tác, có thể sẽ cứu được cô ấy.

- Được được, bạn muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý. Nhanh lên, để lâu tôi e Bạch Yến sợ hãi trượt chân rơi xuống mất! - Thanh Hương mừng rỡ gật đầu lia lịa, luôn miệng hối thúc.

Lương Nhật nghe vậy len lén thở phào, tỏ ra hào hiệp:

- Đúng thế. Chúng ta nhanh tay lên, không thể để cảnh tượng đau lòng vừa nãy tiếp diễn!

Trải qua vài chuyện, Trần Phi đã nhìn thấu con người Lương Nhật. Hắn không nói gì, chỉ cười nhẹ, bước tới cạnh cổng ký túc xá, chỉ vào hai cánh cổng nằm chỏng chơ dưới đất:

- Hai người chia nhau mỗi người cầm một cái áp sát vào bản lề, cố giữ cho nó đừng đổ xuống!

Không biết Trần Phi có ý định ra sao, nhưng hai người nọ nhanh chóng làm theo lời hắn, nhét hai cánh cổng vào trong cột trụ hai bên.

Trần Phi gật đầu:

- Đúng rồi. Bên này khép chặt, còn bên đây hở ra một chút, chỉ chừa đủ khoảng trống cho một con chui lọt. Lát nữa, sau khi tôi ra hiệu thì cứ giữ như vậy thật chặt, nhớ đừng buông tay ra!

Xếp đặt xong, Trần Phi vờ cho tay vào ba lô sau lưng, gọi Gậy Đánh Chó ra. Hắn phải làm vậy để tránh lộ bí mật trước ánh mắt soi mói của Lương Nhật.

Nhìn theo Trần Phi một thân một mình đi vào bên trong, Lương Nhật thấp giọng thắc mắc:

- Cậu ta định làm gì? Liệu có ổn không?

Ánh mắt Thanh Hương tràn đầy sự tin tưởng, gật mạnh:

- Không sao đâu. Khi nãy bạn ấy giết năm con thây ma để cứu em. Lần này tuy số lượng tăng gấp đôi nhưng chắc bạn ấy vẫn có thể đối phó được.

Gương mặt điển trai của Lương Nhật hiện lên vẻ khó tin, không nói gì thêm mà lẳng lặng quan sát.

Trong góc ký túc xá nữ, Trần Phi đã tiếp cận lũ thây ma, mùi thối um xộc thẳng vào mặt.

Nhận ra có người đi tới, bọn chúng liền buông tha Bạch Yến đã sợ sắp chết ngất trên kia, bổ nhào về phía Trần Phi.

Trần Phi không định làm anh hùng một mình chống trả lũ thây ma đông đúc. Hắn chỉ muốn thu hút sự chú ý, dẫn dụ chúng ra ngoài để tiện giải quyết, lúc này đã đạt mục đích lập tức ù té chạy.

Tuy nhiên, hắn không chạy quá nhanh mà cố lơi chân giữ một khoảng an toàn để lũ thây ma tức giận duy trì đeo bám, tránh làm chúng chán nản sẽ quay lại chỗ Bạch Yến.

Vừa lao ra khỏi ký túc xá, Trần Phi quát lớn:

- Đóng cổng mau!

Hai người kia lập cập làm theo. Cánh cổng lập tức khép chặt, chỉ chừa một khoảng nhỏ chính giữa.

Rầm! Rầm! Rầm!

Đột nhiên bị vật lạ ngáng đường không đi ra được, lũ thây ma gầm lên tức tối, cố chen chúc chui vào cái lỗ bọn Trần Phi cố tình chừa ra.

Một con khỏe nhất tranh ăn chen lên, ló đầu ra ngoài cổng ngó nghiêng, lập tức bị cây gậy đen trùi trũi đập mạnh giữa sọ.

Bốp!

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm." - Hệ thống thông báo.

Thây ma này vỡ nát đầu còn chưa ngã xuống, thây ma khác đã hung hăng lấn tới.

Bốp!

"Người Chơi tiêu diệt thây ma cấp F-, gia tăng điểm kinh nghiệm."

Tiếp tục thêm một con khác đạp lên xác hai con kia, tìm cách chui ra.

Trần Phi đứng bên ngoài, Gậy Đánh Chó liên tục đập vun vút, thoáng chốc đã giết được ba con, hưng phấn không thôi.

Ba thây ma ngã xuống lèn chặt khe cửa khiến đám phía sau không tiếp cận được, chúng tức giận gầm rú, đập mạnh hai cánh cửa.

Lũ thây ma tuy chậm chạp nhưng sở hữu sức mạnh phi thường, mặc kệ Lương Nhật và Thanh Hương ra sức kềm giữ, song chỉ sau vài lượt va đập, hai cánh cổng đã bị đánh bay, hất bọn họ văng ra xa.

Cả hai té lăn lộn trên sân, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gượng đứng dậy, cắm đầu chạy trối chết.

Nhân cơ hội hỗn loạn, lũ thây ma chưa kịp quan sát, Trần Phi nhắm con gần nhất giáng cho một gậy chết tươi, sau đó cũng vội vã chạy ra xa.

Tốc độ hắn rất nhanh, trong chốc lát đã lướt ngang qua mặt hai người kia.

Lương Nhật thấy thế thì thất kinh. Gã là trung phong của đội bóng rổ trường, vị trí đòi hỏi phải có thể hình và tốc độ vượt trội. Trước nay Lương Nhật luôn tự hào vào đôi chân thần tốc, dù vừa rồi gã không chạy hết sức do phải chờ Thanh Hương, nhưng việc Trần Phi đã bị bỏ xa lại có thể trong chớp mắt vượt qua mình vẫn khiến gã rất khó chấp nhận.

Trong đầu Lương Nhật nảy sinh nghi ngờ, vì sao Trần Phi trông gầy gầy lại khỏe và nhanh đến vậy, việc này không hợp lẽ thường? Hơn nữa cớ gì mỗi khi đánh chết một con thây ma, dường như cậu ta rất phấn khích? Chẳng lẽ giết bọn thây ma sẽ thu được lợi ích gì đó???

Không thể không nói Lương Nhật vô cùng nhạy bén và có óc quan sát tinh tế, chỉ trong chốc lát đã lờ mờ nhìn ra được bí mật của Trần Phi. So với gã thì Thu Hương kém xa, nàng còn đang bận sợ hãi lũ thây ma và lo lắng cho số phận của cô bạn Bạch Yến vẫn bị mắc kẹt trong kia.

Chạy một quãng xa, cảm thấy đã đủ an toàn, ba người dừng lại ở giữa sân trường.

Lũ thây ma chỉ đáng sợ dưới tình huống tấn công bất ngờ, nạn nhân không phòng bị, hoặc ở nơi chật hẹp khó trốn tránh, còn trong khoảnh sân rộng nhiều lối thoát thế này thì bọn chúng vô phương. Cả bầy chỉ biết cuồng nộ lết thết đuổi theo tít xa phía sau, gầm rú ầm ĩ.

Nhìn vào trong kia, thấy Bạch Yến vẫn còn ở trên cây chưa chịu xuống, Thanh Hương giậm chân kêu lên:

- Bạch Yến, cậu mau leo xuống đi! Bọn chúng bị kéo ra đây cả rồi, không sao đâu! Nhanh lên!

Nữ sinh Bạch Yến gật đầu, mím môi tìm cách trèo xuống, nhưng loay hoay mãi vẫn không làm sao xuống được. Thân cây phượng cổ thụ to bằng mấy người ôm, thẳng đuột, từ chạc cây chỗ nàng tới phần gốc lại không có nơi nào để bám víu.

Bạch Yến cũng chẳng nhớ khi trước nàng bằng cách nào có thể leo lên được tận trên này, mếu máo nói:

- Tôi không xuống được. Ai giúp tôi với!

Lúc này, đám thây ma không làm gì được mấy người Trần Phi đã sớm quay lưng muốn trở về vị trí cũ, tiếp tục săn giết con mồi vẫn còn mắc kẹt trên cây. Việc này hơi kỳ quái, thông thường thây ma không có linh trí, chỉ biết truy đuổi mục tiêu gần nhất, vì sao hiện giờ khoảng cách giữa bọn Trần Phi và chúng gần hơn so với Bạch Yến ở phía xa nhưng chúng vẫn chọn nàng làm mục tiêu? Không lẽ...

Trần Phi rùng mình, thầm nghĩ nếu lũ thây ma bỗng nhiên phát sinh linh trí, đồng nghĩa chúng có thể tiến hóa, như vậy sẽ trở nên đáng sợ gấp trăm nghìn lần, nhân loại khó lòng chống cự nổi. Nhưng đó là chuyện về sau, còn bây giờ hắn buộc phải chạy ngược trở lại lôi kéo lũ thây ma, không để chúng làm hại cô bạn kia.

- Này, tao ở đây này! - Hắn thét to, tìm cách đánh động lũ thây ma.

Đám thây ma nghe vậy khựng người, chậm chạp xoay lại ngó Trần Phi một hồi rồi không hiểu sao vẫn tiếp tục lảo đảo đi tới chỗ gốc phượng cổ thụ.

- Khốn kiếp!

Trần Phi tăng nhanh tốc độ, cần phải đến gần lũ thây ma hơn nữa.

Khi còn cách chúng hai mét, bất thình lình một con gầm lên như ra lệnh, cả đám đột ngột quay ngược lại, nhào tới vồ vập Trần Phi.

Một con còn có thể ứng phó, đằng này sáu con cùng lúc tấn công buộc Trần Phi phải thối lui. May mà hắn đuổi theo nhưng vẫn luôn cẩn trọng đề phòng, kịp thời tránh được.

Vồ hụt con mồi, thây ma vừa ra lệnh tiếp tục gầm vang. Bọn chúng liền tản ra hai bên, cố sức đeo bám Trần Phi nhưng vô phương, một lần nữa tức tối quay đầu đi về phía ký túc xá.

Trần Phi lau mồ hôi trán. Rút kinh nghiệm lần hút chết mới rồi, hắn không dám mạo hiểm đến gần nữa mà chuyển hướng đánh một vòng lớn sang bên phải, vượt qua lũ thây ma rồi ngang nhiên chạy ào vào trong khu ký túc xá nữ, bỏ lại lũ thây ma gầm rống điên dại phía sau.

Đến dưới gốc phượng, Trần Phi vội kêu Bạch Yến đang khóc thút thít ở trên:

- Bạn nhảy xuống đi, tôi đỡ cho!

Bạch Yến ngập ngừng, nửa muốn nhảy nửa lại không. Cậu bạn dưới kia hơi gầy, làm sao có thể đỡ được nàng rơi xuống từ khoảng cách hơn bốn mét, không gãy cổ mới là lạ.

Tiếng gầm của lũ thây ma đã gần sát sau lưng, Trần Phi gấp rút hối thúc:

- Nhanh! Bạn còn không chịu nhảy xuống thì tôi bỏ đi đấy!

Không còn lựa chọn nào khác, Bạch Yến mím chặt đôi môi, nhắm mắt nhắm mũi nhảy đại xuống, phó mặc sống chết cho Trần Phi định đoạt. Dù sao gãy cổ chết vẫn đỡ hơn bị đám thây ma cắn xé, chết một cách xấu xí thê thảm.

Đến lúc chết vẫn còn lo mình xấu xí, đúng là chỉ có phụ nữ mới suy nghĩ kỳ quặc như vậy.

Bịch!

Khác với Bạch Yến lo lắng, cứ ngỡ mình sẽ tan xương nát thịt hoặc chí ít cũng bầm dập thân thể, nào ngờ chờ đón nàng là một vòng tay rắn chắc nhưng không kém phần dịu dàng.

Nàng mở bừng hai mắt, ngỡ ngàng nhìn ánh mắt người kia như đang có ý cười với mình qua lớp kính nón bảo hiểm và khẩu trang che kín mặt. Dù không trông rõ mặt Trần Phi, song khoảnh khắc hắn mỉm cười với nàng khiến trái tim Bạch Yến như muốn ngừng đập. Trong tâm trí nàng chợt nảy sinh suy nghĩ rằng người này rất đáng tin, không giống những tên con trai dối trá mà thường ngày vẫn xum xoe vây quanh nàng.

Trần Phi không biết mình vừa vô tình khơi dậy cảm xúc trong cô bạn kia, cũng bỏ quên luôn gương mặt xinh đẹp mỹ miều của nàng, chỉ thoáng mỉm cười trấn an rồi cứ thế hối hả bế Bạch Yến lao đi.

Hắn định chạy ra cổng nhưng phát hiện lũ thây ma cắt cử ba con đứng canh ngay đó, vì vậy thay đổi ý định, vòng ngược ra đằng sau ký túc xá nữ.

- Phía này có bọn chúng không? - Trần Phi hỏi trong khi hai chân vẫn không ngừng hoạt động, chẳng để ý cô nàng Bạch Yến nằm gọn trong vòng tay hắn đang đỏ bừng mặt như tôm luộc, trông càng thêm xinh đẹp mê hồn.

Nàng ta ấp úng:

- Tôi... tôi không rõ. Trước đó thì không có.

- Có chỗ nào thoát ra bên ngoài trừ cái cổng kia không?

- Không. - Bạch Yến lắc đầu, sau đó bật reo - Tôi nhớ rồi, ở góc bên phải có một đoạn hàng rào bị cắt đứt. Tối tối mấy bạn nữ vẫn hay đưa bạn trai vào qua đường đó, tránh bị bảo vệ bắt gặp.

Nói đến đây, miệng nàng cứng ngắc rồi nín bặt, thầm nghĩ mình ngày thường đoan trang sao bỗng dưng bữa nay lại nhiều chuyện, nhắc tới vấn đề tế nhị kia trước mặt người lạ.

Trần Phi không hề chú ý, hì hục chạy theo hướng Bạch Yến nói. Tuy sức vóc hắn đã tăng lên đáng kể nhưng cô gái này cao gần mét bảy, nặng chắc không duới năm mươi ký, báo hại hắn bế một thời gian bắt đầu tê mỏi tay chân song chỉ còn biết cắn răng chịu đựng.

Không rõ Bạch Yến có nhận thấy nỗi khổ của hắn không, nàng ta hào hứng đưa tay chỉ:

- Kìa, chính là nơi đó.

Nhìn đoạn tường rào mắt cáo xa xa, Trần Phi mừng rỡ, nghiến răng gồng người bế Bạch Yến chạy nhanh tới.

Đoạn rào bị ai đó dùng kềm cắt một khoảng rộng rồi ngụy trang cột lại bằng kẽm nhỏ, không đến gần rất khó nhận ra. Trần Phi đặt Bạch Yến đứng xuống, hai cánh tay hơi tê mỏi bẻ bẻ vài lượt để lấy lại cảm giác, đoạn tháo mấy sợi kẽm ra.

Khi gần tháo xong, khóe mắt hắn phát giác một cái bóng đột ngột nhảy chồm tới sau lưng Bạch Yến. Thời khắc nguy cấp, Trần Phi chỉ kịp đẩy nàng ngã sang bên, đồng thời nhảy theo để tránh.

Vụt!

Chộp hụt vào khoảng không, thây ma vừa âm thầm xuất hiện tức giận gầm lên đầy hung tợn, tiếp tục nhào tới. Phản ứng nó nhanh hơn hẳn mấy thây ma Trần Phi từng gặp, nhưng vẫn còn kém hắn một ít. Gậy Đánh Chó xuất hiện trong tay Trần Phi, ầm ầm đập xuống đầu nó.

Tốc độ ra đòn của Trần Phi rất nhanh, vậy mà phút chót thây ma kia vẫn kịp ngoẹo đầu tránh được, nhưng vẫn ăn trọn một gậy trúng ngay bả vai. Nửa người nó vỡ toang, máu thịt rơi vãi tứ tung.

Phía sau có tiếng Bạch Yến la hoảng. Nàng loạng choạng lùi hơn chục bước, ngồi thụp xuống, hai tay bịt chặt mắt không dám nhìn tiếp.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.