Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới hiện thực 09

Phiên bản Dịch · 2176 chữ

Khi đang đi trên đường, cậu gặp những người trong cùng khu.

“Du Hành? Cậu đi đâu tìm được những thứ này, sao có thể sử dụng chúng..?”

“Tôi có đến nhà cậu vào buổi chiều, mẹ cậu nói cậu không ở nhà nên chúng tôi đành tự mình đi siêu thị.”

Tất cả mọi người đều có thu hoạch, giọng nói cũng vô cùng vui mừng.

Du Hành mỉm cười, nhìn thấy vết thương trên mặt họ liền hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

“Đánh nhau với người ta.”

Tinh thần quần chúng của nhóm người thắng lợi sục sôi, dăm ba câu đã nói rõ. Thì ra siêu thị gần nhất mà bọn họ đến lại chính là toà nhà mà Du Hành đã đi trước đó. Kết quả là người ta đóng kín cửa không chịu bán hàng. Tức giận dâng lên, bọn họ liên hợp với nhóm người ở khu nhà khác cùng nhau phá hỏng cửa, xảy ra chút xung đột với nhân viên trong cửa hàng.

“Không phải hai ngày trước anh đi mua rồi sao? Tôi đã nói với anh là không có thiệt! Bây giờ đi siêu thị không cần tốn tiền.”

Du Hành nhận ra cách nói chuyện này vô cùng khoa trương, là người phụ nữ hàng xóm bên cạnh cứ luôn nhìn cậu được gọi là dì Lệ.

“Thấy mẹ cậu cũng quá keo kiệt, tôi tìm xin bà ta chút đồ ăn cũng không cho. Bây giờ cũng không cần nữa, nhà chúng tôi vẫn còn nhiều đồ ăn, không thèm của các người.”

Du Hành không biết có chuyện này vì vậy cậu mỉm cười nói: “Vậy thì tốt. Nhà chúng tôi đều rất keo kiệt. Về sau dì Lệ cũng không nên liên tục sang mượn dầu mượn muối, mượn bột giặt.”

Cậu cũng là vừa mới nhớ, thuận miệng thì nói ra.

Vương Lệ tức giận đến mức chỉ tay vào cậu không nói nên lời.

Lời không nể mặt như vậy sao cậu dám nói ra?

Không khí xung quanh im lặng, Du Hành cũng không quan tâm mà trực tiếp chen vào đám đông trở về nhà.

Mẹ Du ở trên lầu thấy cậu quay về thì đặc biệt chạy xuống đón cậu.

“Không cần, con tự mang vào được.”

Đợi đến lúc lên lầu, mẹ Du bên cạnh vừa giúp Du Hành gỡ nhánh dây xuống, vừa hỏi: “Sao mẹ cứ cảm thấy dì Lệ ở sau lưng đang lườm con? Có phải con chọc giận bà ta không?”

“Không có, con chỉ nói sự thật thôi.”

Cậu đã nhớ rõ tác phong làm việc của dì Lệ này, mượn được thì sẽ không mua, cho mượn rồi thì sẽ không trả lại. Còn không biết xấu hổ nói mẹ cậu keo kiệt?

“Mẹ, dì ta đến mượn đồ mẹ vẫn chưa cho mượn chứ?”

Trong ấn tượng của cậu, mẹ cậu mỗi lần đều cho mượn. Bởi vì là mấy đồ vật nhỏ, đều là người hàng cóm nên không có ý từ chối.

Mẹ Du cũng không ngẩng đầu lên: “Bà ta muốn lấy đồ trong túi của tiểu Thôi, mẹ đã cướp về rồi.”

Dùng đến chữ cướp về, Du Hành cũng không thể tượng tượng ra tư thế oai hùng của mẹ mình.

“Đúng rồi, những nhánh dây này con sẽ làm thế nào? Đan sọt sao?”

Mẹ Du khó xử nhíu mày, bà không biết làm...

“Không, làm thành rèm cửa là được rồi.”

“Bảo nhi, con biết đan không?”

“Con biết”.

Mẹ Du nhìn con trai ngồi trên sàn nhà, hai ba lần đã vuốt thẳng dây mây để một bên rồi nhanh chóng lấy hết mây ra sắp xếp lại. Sau đó cầm mây bằng hai tay và bắt đầu đan.

Có thể thấy vừa mới bắt đầu có chút sai sót, thậm chí phải bỏ đi một lần. Nhưng động tác càng về sau càng trôi chảy.

“Thoạt nhìn có vẻ dễ, có thể dạy mẹ không?”

“Tất nhiên có thể.”

Mẹ Du khéo tay nên học rất nhanh. Hai người cùng nhau đan một lúc, bà bỏ tay đau nhức xuống: “Mẹ đi xới cơm, con hãy rửa tay sạch sẽ. Đến giờ ăn tối rồi.”

“Vâng.”

Trong lúc ăn cơm, mẹ Du nói ra ngoài khu tìm thêm đồ ăn: “Con không có ở đây. Họ có nói là gia đình ta và những người khác đặt cùng một chỗ vào lần sau.”

“Còn ai khác đi không?”

“Có. Mẹ có nhìn thấy họ đi ra ngoài, khoảng bốn mươi người.” Mỗi gia đình một người thì không chỉ có bốn mươi người.

Đúng rồi, dì Lệ bên cạnh cũng bảo con mang giúp gia đình nhà họ. Mẹ liền bảo con không có ở nhà, nhà chúng ta không có người đi. Bà ta còn không thấy ngại bảo để mẹ đi, vậy cha con phải tự đợi ở nhà?” Mẹ Du tức giận khi nghĩ lại.” Mẹ nói với bà ta rằng trong nhà có người cần chăm sóc, bà ta sống chết nói rằng mẹ không muốn giúp. Tức chết mẹ mà..”

“Mẹ, về sau đừng để ý đến dì ta.”

“Mẹ mới không thèm để ý tới đâu.” Bây giờ như này là như nào? Cắt đứt quan hệ liền cắt đứt, tránh bị tức chết, bà ta cũng có hai đứa con trai. Đứa nhỏ nhất cũng lớn hơn con. Như thế nào lại không biết xấu hổ?”

Hai người đang ăn cơm thì có người đến gõ cửa.

“Dì Du, nhà dì có thuốc tiêu viêm không? Thuốc hạ sốt cũng được.”

Mẹ Du nói: “Có, đợi tôi một chút.” Đi đến tủ TV mở ngăn kéo ra, lấy thuốc hạ sốt và kháng sinh đưa cho anh ta. “Làm sao vậy tiểu Trấn, trong nhà có người bị bệnh sao?”

“Vâng, anh trai cháu hồi chiều bị cây cỏ là, xước chân. Bây giờ đang phát sốt, miệng bết thương đã chảy mủ. Cảm ơn dì, lần sau tới cảm ơn dì sau.”

“Ừm.”

Sau khi ăn cơm xong, bầu trời hoàn toàn tối đen. Trong nhà không có điện nên mẹ Du đi ngủ sớm. Du Hành thì ở phòng khách tiếp tục đan. Cậu đã quan thuộc các bước nên nhắm mắt cũng có thể làm được.

“Khục khục khục khục.”

Cậu dừng tay lại, muốn cẩn thận nghe lại thì thấy mẹ Du vui mưnghô lên: “Bảo nhi, cha con tỉnh rồi.”

Cậu nhanh chóng vứt bỏ đồ vật trong tay, chạy về phía phòng của cha mẹ.

“Khụ khụ khụ khụ”.

Ông ho và nấc lên. Hai mẹ con thắp nến, rót nước, bận rộn vì quá vui mừng.

Sau khi cha Du uống hết nửa ly nước, Du Hành hỏi ông: “Cha, người cảm thấy sao rồi?”

Cha Du sắc mặt yếu ớt, đôi gò má cũng gầy đi. Có thể thấy được mấy ngày nay trôi qua thật không tốt. “Cha làm sao vậy? Bị bệnh rất lâu sao?”Như thế nào người trong nhà đều có bộ dáng vô cùng lo lắng.

Mẹ Du khóc, nói: “Rất lâu, anh đã ngủ bốn ngày rồi.”

“Tôi đã khoẻ rồi, đừng lo lắng. Tôi đói rồi, có gì ăn không?”

“Có có có! Ngay bây giờ tôi đi nấu cho ông.”

Mẹ Du cầm ngọn nến đi vào phòng bếp.

Du Hành kiểm tra thân thể của cha cậu, tim đập rất mạnh mẽ, ngoại trừ bụng một mực kêu xì xèo thì không có bất kì vấn đề nào. Cậu thở dài một hơi.

Cha Du cho là cậu sợ hãi, sờ đầu của cậu: “Đừng sợ, cha không sao. Cha sẽ bảo vệ con và mẹ con.”

Du Hành bật cười, lại thuận theo gật đầu: “Vâng.”

“Ôi, cha thực sự rất đói. Tiểu Hành con đi lấy chút đồ cho cha ăn đi.”

Du Hành lắc đầu: “Cha nằm vài ngày rồi, ăn cháo mới tốt.”

Đáp lại cậu là tiếng bụng của cha Du

Cha Du gật đầu. Qua mười lăm phút, mẹ Du bưng canh trứng gà vào: “Cẩn thận nóng.”

Cha Du cắn một miếng lớn, đột nhiên dừng lại. Phình miệng ra, không thể nuốt cũng không thể nhả.

“Làm sao vậy? Mặn sao?” Mẹ Du hỏi. Có thể do trời tối quá, tay bà run nên cho nhiêif muối. “Để em lấy cho anh ít nước.” Mặn quá không tốt cho sức khoẻ.

Cha Du lắc đầu nhưng lại cau mày, không thể không nôn canh trong miệng ra.

“Tôi cảm thấy có chút buồn nôn.”

Mẹ Du đặt bát sang một bên, lo lắng hỏi: “Khó chịu chỗ nào? Còn buồn nôn nữa không? Tôi lấy cho ông ống nhổ.

Cha Du vẫy tay: “Không nôn nữa, chỉ là cảm thấy mì này vừa ăn vào có chút buồn nôn. Không muốn ăn mì, tôi muốn ăn... thịt?” Ông cau mày, phảnh phất theo bản năng nói ra “thịt”. Sau đó bỗng nhiên trong miệng nhớt bọt giàn giụa, dạ dày kêu gào muốn ăn thịt! Ăn thịt! Ăn thịt!

Du Hành nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông nghĩ “Không lẽ đây là di chứng của đồng hoá?” Vì vậy câu nói với mẹ Du đang không quá tán đồng: “Mẹ, đi lấy cho cha đồ hộp thịt đi.”

Sau đó mẹ Du cầm hai hộp đồ hộp thịt đến, còn do dự vì sợ cha Du khó tiêu hoá.

Du Hành nhận lấy, mở hộp ra đưa cho cha Du, mẹ Du lập tức đưa đũa tới. Đồ hộp thịt này là do bà lúc trước thường hay mua để trong nhà, chủ yếu là để Du Hành mang đi trường nội trú. Thịt ngon và không quá mặn.

Lúc mở nắp hộp, nước bọt của cha Du có chút không kiềm chế được. Ông không muốn thất con trai lo lắng, vội vàng nhận lấy. Nếu như không phải vẫn giữ được lý trí, ông thậm chí muốn đem đũa vứt đi mà lấy tay bốc.

Ông nhanh chóng ăn hết sau đó nhìn chằm chằm hộp còn lại. Du Hành liền mở nó ra cho ông. Nhìn thấy vẻ mặt ăn vô cùng thoả mãn của ông hỏi: “Bây giờ cha cảm thấy như nào?”

“Rất tốt. Cha cảm thấy được toàn thân đều là sức mạnh.”

Cha Du đứng lên mở rộng chân tay, mặt mày hồng nhuận phơn phớt: “Cha rất muốn xuống đất chạy vài vòng.”

Du Hành dở khóc dở cười: “Đêm hôm khuya khoắt, không cho cha đi. Mau đi ngủ.”

“Cha không muốn đi ngủ. Nguyệt Hương, đi ngủ đi.”

Mẹ Du bị cha Du hù chết, lo lắng muốn chết. Nào dám ngủ. Nhưng lại nghe được con trai nói: “Mẹ, mẹ đi ngủ đi. Để con trông cha.”

“Con không ngủ à?”

“Còn chưa buồn ngủ, mẹ mau ngủ đi.”

Du Hành đưa cha Du đến phòng khách, trước đó nhìn qua Thôi Nam đang nằm ở trên sô pha ngoài phòng khách còn chưa tỉnh lại.

“Cha, cha cẩn thận nói cho con nghe một chút về tình hình cơ thể của cha.”

Cha Du nghĩ: “Cha hiện giờ cảm thấy toàn thân khí lực rất tốt. Giống như ăn hết viên Đại Lực Kim Cương? Đầu óc không bị choáng váng. Vừa mới ăn no nên cảm thấy rất thoải mái. Vù vù vù. Cảm giác—-“ Ông thở, ngón tay duỗi ra thu vào, lúc nằm thành nằm đấm, xương cốt kêu vang.

Ông là người có tính cách ôn hoà nhưng giờ ông lại có dục vọng muốn công kích. Chỉ cần tấn công là có thể phát tán toàn bộ khí lực trong người ông.

“Cha!” Du Hành cầm lấy tay ông, ngăn không cho ông đấm vào đầu mình.

“Làm sao vậy? Đau đầu à?”

Dướu ánh nến, vẻ mặt lo lắng của con trai khiến ông trở lại bình thường. Ông lại sợ con trai mình lo lắng nên lắc đầu: “Cha ổn. Con không cần ở đây với cha. Đi ngủ đi.”

Ông muốn tự mình tìm hiểu một chút xem đã xảy ra thay đổi gì trên người mình.

Du Hàng không chịu: “Chúng ta hai cha con ở đây luyện tay, không phải cha nói sức lực rất mạnh sao?”

“Nhỡ cha làm con bị thương thì sao?” Cha Du lo lắng, con trai là gà yếu, bình thường lúc nào cũng dính chặt lên ghế, sống chết cũng không chịu di chuyển. Ông thực sự cảm thấy khí lực dồi dào, sợ làm gãy cổ tay con trai.

“Nếu làm gãy thì có bà Khâu đánh cha. Sợ cái gì?” Du Hành nói câu vui đùa, kéo cha Du ngồi xuống. “Mau đến đây!” Dơ tay lên trước.

“Vậy được rồi, cha sẽ cẩn thận.” Con trai có ý tốt, sao ông có thể nhìn không ra?

Thế là hai cha con bắt đầu vật tay.

Bạn đang đọc Hệ Thống Sinh Tồn (Bản Dịch Free) của Lục Ý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lammomo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.