Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí chất phu nhân

Phiên bản Dịch · 3321 chữ

1.

- Ngoan, không thể ăn mặc như vậy để gặp người ngoài. – Hàn Dạ ôm cô vào lòng, xoay người chắn tầm mắt của kẻ kia, ánh mắt nhìn cô nồng đậm ý cười. Cô gái này thật sự là không có việc gì là không dám làm mà! Có điều anh lại thích cô như vậy, bởi vì cô tùy hứng đồng nghĩa với việc tuyệt đối tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ bảo vệ được cô.

- Tại sao chứ? – Cô một mặt nghi hoặc hỏi, một mặt lè lưỡi làm mặt xấu với Hàn Dạ. Cô chính là muốn gây chuyện đấy, thì thế nào? Anh dám không phối hợp với cô, cô liền đá anh ra khỏi nhà. Đương nhiên, việc đó sẽ không xảy ra, bởi vì Hàn Dạ từ trước đến giờ luôn luôn chiều theo ý cô.

- Bởi vì anh sẽ ghen! – Hàn Dạ cúi đầu hôn trộm một cái lên má cô, tinh thần sảng khoái quay lại đối diện với người vẫn đứng như tượng ở ngoài cửa tỏ vẻ ái ngại. – Xin lỗi, bạn gái tôi còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, thường hay cư xử ngây thơ khiến người ta hiểu lầm. Anh sẽ không để ý chứ? À đúng rồi, anh tìm ai?

- … - Gia Viễn nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt tràn ngập sát khí. Bạn gái? Thường hay cư xử khiến người ta hiểu lầm? Ý của anh ta là gì? Chẳng lẽ muốn nói quan hệ của bọn họ trước giờ đều do anh ngộ nhận sao? Là anh hiểu sai ý của cô, tự mình đa tình? Không thể nào, cô sẽ không đối xử với anh như vậy. Nhất định trong chuyện này có uẩn khúc gì đó. Anh tin Khả Y…

- Dạ, người này… - Cô chui qua cánh tay anh, nhưng chân còn chưa kịp đứng vững đã bị người phía sau giữ chặt.

- Ngoan, đã nói không thể ăn mặc tùy tiện như vậy mà xuất hiện trước mặt người lạ. – Anh xoa nhẹ tóc cô, muốn đẩy cô vào bên trong nhưng người nào đó rất nhanh liền giống như dây leo bám chặt vào người anh khiến anh rất chi là bất đắc dĩ. – Khả Y!

- Người ta không phải có mặc áo của anh sao? – Cô bĩu môi. – Mới vừa rồi anh còn nói người ta mặc như vậy rất đẹp đấy!

- Ừ, rất đẹp! – Anh nhìn cô đầy thâm ý, khóe miệng tiến sát tới lỗ tai cô thì thầm, nhưng âm thanh cũng không nỏ tới mức chỉ có hai người nghe được. – Nhưng chỉ được mặc như vậy cho anh xem thôi, ngoan!

- Nhưng quần áo của người ta đều bị anh làm hỏng rồi… - Cô ấm ức oán trách, nắm đấm nho nhỏ chạm nhẹ vào lồng ngực anh.

- … - Toàn thân anh cứng đờ, ánh mắt dường như bùng lên một ngọn lửa. Cái cô gái này cũng quá không biết điều rồi! Lại dám trêu chọc anh như thế! Anh thật sự hoài nghi cô hiện tại đang muốn hành hạ Phùng Gia Viễn hay là thử thách anh đây?

- Kiều Khả Y!! Em nói rõ ràng cho anh, người đàn ông này là ai? Hai người có quan hệ gì? Tại sao em có thể sống chung với hắn? Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả??? – Gia Viễn bị cảnh tượng trước mắt làm cho phát điên rồi.

- Bảo bối, em quen người này? – Hàn Dạ cúi đầu hỏi cô, thanh âm có vẻ không vui nhưng vẫn vô cùng dịu dàng.

- Anh ta từng là vị hôn phu của Đỗ tiểu thư. Hôm đó em có đến lễ đính hôn của họ xem một chút, sau đó mọi người đều nói em cướp người đàn ông của người ta. Nhưng mà em không có làm gì cả, em rõ ràng chỉ có anh thôi. Dạ, anh phải tin tưởng em! – Cô chớp chớp mắt, uất ức kể lể, vài câu liền phủi sạch quan hệ với Phùng Gia Viễn.

- Khả Y, em… - Gia Viễn tưởng chừng như ngừng thở. Sao cô có thể nói như vậy? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ừ, anh đương nhiên tin tưởng em. – Hàn Dạ lâng lâng. Anh biết tất cả những lời cô vừa nói đều là diễn kịch mà thôi, nhưng… Không được rồi, anh không thể bình tĩnh nổi nữa. Cô nói cô chỉ có anh… chỉ có anh… Cô không yêu hắn ta, người cô yêu là anh… Anh thực sự hi vọng vở kịch này sẽ không bao giờ kết thúc.

Hàn Dạ như bay trên mây, đầu óc không còn hoạt động nữa rồi. Đợi đến lúc anh hết cười ngây ngô thì Gia Viễn đã không thấy nữa, còn Khả Y thì đang ung dung ngồi trên sô pha nhìn anh khó hiểu.

- Khụ, Khả Y, em… - Anh lung túng, không biết nên nói cái gì cho phải, muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng mà… Anh nhíu mày nhìn cô, nhìn đến cả người phát sốt, rốt cuộc, lần đầu tiên Hàn Dạ chủ động cắt đứt quãng thời gian ở chung ngọt ngào của hai người, như bị giật điện đẩy cô vào trong phòng. – Em đi thay quần áo đi! Ăn mặc như vậy là muốn quyến rũ anh hay sao chứ?

- Hừ, anh giả bộ đứng đắn cái gì? – Cô bĩu môi nhìn anh, cố tình lượn lờ trước mặt anh vài vòng mới an tâm quay mông bỏ đi.

Hàn Dạ trừng mắt nhìn cô gái không biết điều đang vui vẻ trêu đùa mình, ánh mắt ngày một sâu thẳm. Sớm muộn cũng có một ngày anh cho cô biết hậu quả khi đùa với lửa!!

---------------------------------------

2.

Sáng hôm sau,

Vừa tỉnh dậy cô liền nhíu mày suy nghĩ gì đó, quyết định gửi đi một cái tin: ‘Hôm nay xin nghỉ đi!’

Bên kia rất nhanh đã nhắn lại, chỉ một chữ: ‘Được’

- Hàn Dạ, anh rốt cuộc muốn mua cái gì? ­– Cô đứng im không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn anh.

Vừa mới ăn sáng xong anh đã kéo cô đến trung tâm thương mại, nói là có vài thứ cần mua, nhưng đi mãi đi mãi cũng chẳng thấy trên tay anh xuất hiện thêm thứ gì, cô thật hoài nghi người này lại giở trò hành hạ mình.

- Khả Y, em không thể gọi tên của anh sao? Giống như đêm qua ấy, thật là ngọt ngào a~ - Anh nuối tiếc vô cùng. Sớm biết như vậy anh không nên thất thần để tên kia bị đuổi đi mất, như vậy nói không chừng có thể nghe thêm vài lần rồi?

- Đi mà bảo mấy người tình của anh gọi ấy. – Cô lườm anh một cái, dứt khoát đi đến băng ghế bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.

- Anh đã nói là anh chỉ có em mà. – Anh thở dài thườn thượt. Vì sao a? Rốt cuộc là vì sao cô luôn luôn không tin tưởng anh?

- Rốt cuộc thì anh muốn mua cái gì? – Cô không thèm để ý đến sự bất mãn của anh, nhíu mày hỏi.

- À, kỳ thực anh cũng không cần mua cái gì…

- Hàn Dạ!!

- Anh chỉ là muốn đi dạo cùng em mà thôi. Nếu em muốn mua cái gì thì cứ nói, anh mua cho em.

- Hừ, anh bây giờ có tiền sao? – Cô khinh bỉ liếc anh một cái.

- Không có. – Anh lắc đầu, rất hiên ngang rút từ trong túi ra một tấm thẻ, cười hì hì. – Nhưng mà anh có mật mã thẻ ngân hàng của em.

- … - Cô nhìn tấm thẻ nho nhỏ trên tay anh, rốt cuộc chịu thua rồi.

- Khả Y! – Thấy cô quay đầu đi, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, đáng thương gọi. – Tại sao em lại không để ý tới anh rồi? Khả Y? Bảo bối?

- Đã bảo đừng gọi em như vậy, thật buồn nôn! – Cô gắt.

- Nào có, rất hay đó chứ? – Anh cười cười đưa tay nhéo má cô một cái. – Muốn ăn kem không?

- Không muốn. Em muốn ăn thịt anh! – Cô hung hăng trợn mắt.

- Được được, về nhà sẽ cho em ăn no. – Anh nháy mắt một cái, khóe môi cong lên nở một nụ cười xấu xa.

- Hàn Dạ, anh đi chết đi! – Cô giơ chân đá anh một cái ngã ngồi xuống đất, nhưng người nào đó lại hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng, chậm rì rì đứng dậy phủi phủi quần áo, nhân lúc cô đang cảm thấy bất lực với trình độ mặt dày của anh liền cúi đầu, hôn một cái lên vầng trán trắng mịn của cô, sau đó cười như một tên trộm chạy đi mua kem.

Cô nhìn bóng lưng của anh, thật sự nghi ngờ người này rốt cuộc có phải là đại thiếu gia thật hay không. Đại khái một thiếu gia phải giống như Thừa Vũ, hoặc chí ít cũng nên có bộ dạng như Gia Viễn chứ? Còn người này… aizzz… rõ ràng anh lớn lên trong điều kiện tốt gấp trăm lần bọn họ, tại sao lại trưởng thành thành cái lưu manh mặt dày như vậy chứ? Đúng là quái dị quá mà!!

Trong lúc đợi Hàn Dạ, cô lơ đãng nhìn xung quanh, âm thầm oán trách không gian to lớn đã làm khổ cái chân mình, lại vô tình bắt gặp một hình ảnh khôi hài.

Cách đó không xa, một người đàn ông đỡ một người phụ nữ với cái bụng bầu đi phía trước, thỉnh thoảng lại cúi đầu dịu dàng nói cái gì đó. Nhìn thế nào cũng là một gia đình hạnh phúc, nếu như không có một người phụ nữ khác đi ở phía sau vác theo khuôn mặt xám xịt như bị cả thế giới thiếu nợ.

Cô hứng thú nhướn mày. Đây không phải là Đỗ Xuân Vũ, Phạm Hiểu Nhàn cùng với tình nhân mang thai mấy hôm trước tìm tới cửa đòi công bằng hay sao? Xem tình cảnh hiện giờ, chắc là giới tính thai nhi đã được xác định rồi. Cô thật sự rất muốn biết vị phu nhân đáng kính kia sẽ chịu đựng được đến bao giờ?

- Chị Hiểu Nhàn, em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, hay là chị về nhà nghỉ ngơi trước đi? Có anh Vũ đi cùng em là được rồi. – Người phụ nữ tên Thanh Tâm dựa vào lòng Đỗ Xuân Vũ, giọng nói nhỏ nhẹ xem ra rất biết điều, nhưng ánh mắt lại hàm ẩn sự châm chọc.

- … - Bà Hiểu Nhàn cố gắng lắm mới đè nén được sự kích động trong lòng, mỉm cười. – Chị không sao. Anh Vũ dù sao cũng là đàn ông, có một số chuyện có chị giúp em sẽ tiện hơn.

- Nhưng em thấy sắc mặt chị thật sự không được tốt, khiến cho em cảm thấy rất có lỗi. Em biết em nợ chị nhiều lắm, nhưng mà em… em… - Thanh Tâm bắt đầu sụt sùi, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên áy náy nhìn người đối diện. – Chị Hiểu Nhàn, em xin lỗi, em đang mang thai nên cảm xúc không được ổn định, chị sẽ không trách em chứ?

- Sẽ không. – Bà Hiểu Nhàn tươi cười bao dung, nắm lấy tay người phụ nữ kia mà vỗ về. – Phụ nữ có thai là lớn nhất. Em muốn cái gì cứ nói với chị, đừng ngại!

- Như vậy, hiện tại em không muốn nhìn thấy chị, có thể không? – Thanh Tâm nở nụ cười yếu ớt, tựa như là thật sự đang vô cùng mệt mỏi.

- Được rồi, Hiểu Nhàn, em trở về trước đi. – Ông Xuân Vũ vừa thấy người trong lòng khó chịu liền dứt khoát lên tiếng. Mặc dù không thật lòng yêu người phụ nữ này nhưng cái thai trong bụng cô ta là điều ông vẫn luôn mong muốn, hiện tại khó khăn lắm mới có được, ông nhất định sẽ không để bất cứ chuyện gì cướp nó đi.

Nhìn hình ảnh chối mắt kia, bà Hiểu Nhàn cắn chặt môi, xoay người trở về. Bà thề, nhất định sẽ không để người phụ nữ đáng chết kia an toàn sinh ra đứa nhỏ. Bà biết vị trí của mình sẽ không dễ dàng bị thay thế, nhưng còn đứa bé kia nhất định là có ảnh hưởng không tốt đến tương lai của bà và con gái, cho nên tuyệt đối không thể giữ. Có điều, tại sao người đàn bà kia lại có thể có thai?

Đang đi bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạng băng, bà nghi ngờ quay đâu, chỉ thấy phía xa một cặp đôi trẻ tuổi ngồi quay lưng về phía mình đang vui vẻ ăn kem. Lắc đầu một cái, bà mới tiếp tục bước đi. Có lẽ là dạo này tâm trạng không tốt nên gặp ảo giác rồi.

---------------------------------------

3.

Trả lời tin nhắn xong, Jenny lại lăn ra giường ngủ thẳng đến giữa trưa. Đêm qua bỗng nhiên có cảm hứng, cho nên cô gần như là vẽ đến tận rạng sáng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô còn đang không biết nên nói thế nào với vị trợ lý đại gia kia đây, không ngờ cô ấy lại chủ động bảo cô xin nghỉ. Cô cầu còn không được nữa là!

Kíng koong…

Vừa mới gắp được đũa mì lên chuẩn bị nhét vào miệng thì chuông cửa vang lên khiến Jenny không khỏi nghi hoặc. Hạo Dương không phải nói chiều mới tới hay sao?

Cạch…

- Hạo… - Jenny mới gọi được một nửa liền im bặt, bởi vì người tới cũng không phải Hạo Dương, mà là Đinh Hạo Nhiên, người cô ngàn vạn lần cũng không muốn chạm mặt.

- … - Hạo Nhiên nhìn Jenny chằm chằm, sau đó không nói không rằng đi vào trong nhà, tự nhiên tham quan khắp nơi.

- Này anh, anh có biết phép lịch sự tối thiểu hay không? Chủ nhà còn chưa mời anh đi vào đâu. – Jenny bực bội chạy tới chặn trước mặt người đàn ông to gan lớn mật kia. – Đây là phòng riêng của tôi!

- Cô không phải An An. – Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng lại có chút thả lỏng.

- An An? – Jenny kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Người này sẽ không phải là…

- Cô biết An An phải không? Cô ấy hiện tại đang ở đâu? Sống có tốt không? Bao giờ thì trở về? – Hạo Nhiên kích động túm lấy Jenny hỏi không ngừng. Anh quả thật là nhớ cô bé của anh đến sắp phát điên rồi. Chẳng lẽ cô không nhớ anh một chút nào hay sao? Nếu không thì tại sao ba năm rồi vẫn còn chưa chịu trở về?

- Em rể, xin trân trọng giới thiệu với cậu, tên tiếng Việt của tôi là An Tuệ. Tôi là chị gái của An An, cũng chính là chị vợ tương lai của cậu. Cho nên làm phiền cậu cư xử lịch sự một chút, nếu không tôi không ngại nói vài lời thú vị trước mặt con bé ngây thơ kia đâu.

- Đừng đừng đừng. – Hạo Nhiên như bị điện giật, nhảy ra đằng sau vài bước mới tha thiết nhìn Jenny cầu khẩn. – Chị vợ, chị đừng làm như vậy. An An sẽ thật sự không để ý đến tôi!

- Còn phải xem thái độ của cậu. – Jenny hếch cằm. – Tôi còn chưa có ăn trưa đâu. Mỳ đều bị cậu làm trương hết cả rồi.

Thế là Đinh Hạo Nhiên đáng thương liền trở thành đối tượng bóc lột của Jenny, bất kể lúc nào có chuyện đều gọi cậu đến xử lí, triệt để tận dụng sức khỏe dồi dào của người ta. Đương nhiên, đôi lúc cô nổi lòng tốt liền gọi điện thoại cho em gái nói vài tiếng, thuận tiện chuyển máy cho người nào đó giống như chú khỉ nhảy qua nhảy lại bên cạnh. Jenny nghĩ, mình cũng được coi là một nửa người tốt đúng không?

Thật ra An An ở Pháp cũng rất nhớ Hạo Nhiên, nhưng lại bị chị gái ra lệnh không được liên lạc với anh, nói là để thử thách tình cảm gì gì đó. An An luôn luôn nghe lời chị gái đương nhiên sẽ không cãi lại, cho nên liền biến thành tình trạng như bây giờ. Được rồi, Jenny cô cũng không phải là người tốt lắm!

Nhưng nhìn bộ dạng nóng vội cùng nhớ nhung cồn cào của người đàn ông này, xem ra là thật lòng với em gái nhà mình. Jenny cũng coi như có chút an ủi. Chí ít cô cũng không dọa cho em rể bỏ chạy, nếu không thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với em gái rồi.

Có điều, sự bi thảm của Hạo Nhiên còn chưa dừng lại ở đó.

Bởi vì anh rất hay bị Jenny gọi tới gọi lui, mà Jenny lại vô cùng thân thiết với Đinh Hạo Dương, cho nên anh liền bị người nào đó tóm được, không những bị bắt dọn về nhà, còn ngày ngày phải chịu đựng những bài răn dạy dài lê thê của vị anh trai đáng kính.

Hạo Nhiên cảm thấy mình nên làm cái gì đó để kết thúc chuỗi ngày bi thảm này, thế là liền chuẩn bị một cuộc hẹn bí mật, nào là vé xem phim đôi, nào là bữa tối dưới ánh nến, còn cả ngắm trăng đên khuya trên sân thượng cho anh trai cùng Jenny. Anh nghĩ anh trai nhất định sẽ biết ơn mình, sau đó vui vẻ tha cho cái lỗ tai đáng thương của anh, thật không ngờ…

Nửa đêm, Đinh Hạo Dương trở về nhà với sắc mặt đen thui, vưa quẳng giày vừa rống to.

- ĐINH HẠO NHIÊN, CẬU CÚT XUỐNG ĐÂY CHO ANH!!!!!

- Anh, đi chơi có vui không? – Hạo Nhiên lơ mơ xoa xoa hai mắt, cười lấy lòng. Nhưng mà…

- KHỐN KIẾP, ANH KHI NÀO THÌ NÓI MÌNH VỚI JENNY LÀ MỘT ĐÔI? CÁI ĐỒ ÓC HEO NHÀ CẬU, CHỈ BIẾT LÀM LOẠN LÀ GIỎI!

- Ách… không phải? – Hạo Nhiên nghi ngờ. Anh cảm thấy hai người này rất là thân thiết. Hơn nữa ánh mắt anh trai nhìn Jenny cũng vô cùng dịu dàng cơ mà? Chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi???

- NGU NGỐC! – Hạo Dương trợn mắt, đá tên kia một cái mới hùng hổ đi về phòng. Nghĩ đến bộ dạng cười đến chảy cả nước mắt của Jenny tối nay mà anh hận không thể lập tức bóp chết tên em trai không não của mình. Từ nhỏ đến lớn luôn luôn làm những chuyện điên rồ. Nếu không phải bộ dạng có vài phần tương tự, anh thật nghi ngờ rốt cuộc bọn họ có cùng huyết thống hay không. Hừ!!?

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Sói Con Báo Thù của weetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.