Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1895 chữ

Anh hùng hội lần đầu tiên được nhà họ Lưu tổ chức, một đại hội hoành tráng, diễn ra trong khuôn viên của Lưu phủ. Một bên là một đại hội lớn bậc nhất thiên hạ, một bên là nơi rộng nhất và hoành tráng nhất thiên hạ nên không khó gì để hình dung quy mô của Anh hùng hội.

Nhưng trái với vẻ quy mô và cái lí do là nơi để nơi để anh hùng tứ phương có thể tề tựu về đây cùng nhau tỉ thí sức mạnh của bang hội mà sâu xa là nơi khởi nguồn cho một âm mưu còn lớn hơn nữa.

Tiếng trống nổi lên, anh hùng tứ phương từ khắp nơi bước vào bên trong nơi diễn ra Anh hùng hội. Đó là một khoảng sông rộng lớn với cái hồ lớn nằm ở chính diện, bao xung quanh là một dàn hòn non bộ với những kích thước khác nhau. Điểm xuyển cho khung cảnh hùng vĩ đó là một rừng cây cổ thụ khổng lồ. Tất cả khiến cho tất cả những người có mặt ở đây ngỡ như đang lạc vào chốn thiên nhiên hùng vĩ với núi, với hồ.

Nhiêu đó đủ để thấy sự giàu có của nhà họ Lưu và hoành tráng của Anh hùng hội. Bản thân Dương Quý và Dương Kha quanh năm sống ở nơi rừng núi cùng đất trời cũng cảm thấy choáng ngợp với khung cảnh đang hiện ra trước mặt mình.

“Xin chào các chư vị anh hùng hôm nay đã tề tựu về đây tham gia Anh hùng hội ngày hôm nay. Tại hạ Lưu Tùng, xin kính chào đến chư vị anh hùng.”

Lưu đại lão gia - người chủ trì Anh hùng hội lần này, khoác lên mình bộ hồng y thêu hình khổng tước bước ra từ lầu cao nhất trong khuôn viên. Ánh mắt nghiêm nghị, lời nói dõng dạc, trông hắn ta chẳng khác nào là một bậc vua chúa ở một vùng đất giàu có và đầy quyền lực.

Khi họ Lưu vừa xuất hiện, dường như ngay lập tức mọi người có mặt ở Anh hùng hội đứng dậy và hành lễ trước mặt hắn để tỏ lòng kính trọng. Nhiêu đó thôi cũng đủ đến thấy địa vị của nhà họ Lưu lớn như thế nào ở trong thiên hạ.

“Anh hùng hội là nơi để các chư vị ngồi ở đây thể hiện tài năng và bản lĩnh của bản thân. Qua đó sẽ tìm ra bang hội mạnh nhất, thống lĩnh quần hùng trong thiên hạ. Và để bắt đầu Anh hùng hội, tại hạ xin được mạn phép giới thiệu đến quý vị bảo vật gia truyền nhà họ Lưu ta.”

Nghe tới đây, ai nấy cũng đều biết thứ mà Lưu Tùng nhắc tới chính là Sơn Hà Đồ, bức tranh nổi tiếng khắp thiên hạ. Một bức tranh ẩn chức huyền cơ, được người ta đồn rằng nó cất giấu bản đồ kho báu của vua Đinh Tiên Hoàng khi xưa, ai có được kho báu này sẽ trở thành người giàu nhất thiên hạ, giàu hơn những gì đang có trong ngân khố của triều đình.

Sơn Hà Đồ cũng khiến cho Dương Quý ở phía dưới phải chú ý. Từ lâu anh được cha anh truyền lại về bí mật mà nhà họ Lưu đang giấu kín và cũng biết được về bí mật liên quan đến cả hai tấm bản đồ. Nhưng từ nhỏ đến giờ, kho báu không quan trọng đối với anh, với anh thứ mà anh cần đó chính là bí mật đằng sau cái chết của cả nhà họ Dương và bí mật đó rất có thể liên quan đến kho báu của vua Đinh khi xưa.

“SƠN HÀ ĐỒ!!!” - tiếng hô lớn của Lưu Tùng vang lên một cách dõng dạc và dứt khoát.

Chấn động cũng theo tiếng hô lớn đó mà vang lên, lúc này ở giữa hồ, nước như tách ra, từ bên dưới một tượng đá được chạm khắc tinh tế từ từ xuất hiện. Ở trên tượng đá ấy, bức tranh Sơn Hà Đồ với khung được làm bằng vàng sáng lấp lánh, xuất hiện trước sự trầm trồ khắp nơi.

Trong đám đông, số lượng người từng được thấy bức Sơn Hà Đồ chỉ được đếm trên đầu ngón tay, quay đi quẩn lại chắc chỉ có bang chủ bang hội hoặc những cao thủ có dịp được đến Lưu gia là từng được chứng kiến sự lộng lẫy nhưng không kém phần kiêu sa của tuyệt tác nhân gian này.

Sơn Hà Đồ được Lưu gia thuê những họa sĩ xuất sắc nhất trong thiên hạ vẽ lại ròng rã hết gần một năm mới hoàn thành. Bức tranh vẽ về rừng núi ở kinh đô Hoa Lư nơi có núi có rừng có sông và có các quần thể hang động lớn nhỏ. Tất cả nguyên vật liệu từ khung tranh, mực vẽ và cả giấy vẽ tranh cũng đều được Lưu Tùng lựa chọn kĩ càng để cho ra một bức tranh để đời, khiến ai nhìn thấy cũng đều phải si mê trước vẻ đẹp ấy.

Và đám người có mặt ở Anh hùng hội cũng chẳng phải là ngoại lệ. Khi Sơn Hà Đồ xuất hiện cũng là lúc tiếng trầm trồ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Song song đó vẫn là tiếng bàn tán về bí mật đằng sau bức tranh này.

“Thưa các vị, đây là báu vật gia truyền của nhà họ Lưu, từ xưa đến nay ta xem bức tranh quý này như là một bí mật của nhà ta, chỉ một số ít trong quý vị là được tận mắt nhìn thấy bức tranh. Nhưng nay nhân Anh hùng hội, anh hùng khắp nơi tề tựu về Lưu gia ta nên nay ta mạn phép xin mời tất cả chiêm ngưỡng Sơn Hà Đồ.”

“Đại ca, đó là Sơn Hà Đồ, trông nó không khác gì những bức tranh bình thường khác trong nhân gian, ở nhà đệ còn mấy bức đẹp hơn như vậy, tại sao nó lại nổi tiếng đến như vậy?”

Từ đằng xa, trái với sự tò mò, trầm trồ của đám đông, Dương Kha lại tỏ ra dưng dửng và có chút kì lạ về lai lịch của Sơn Hà Đồ. Nhưng khác với Dương Kha, Dương Quý lại khá bình thản trả lời.

“Bức tranh đó nổi tiếng là vì bí mật đằng sau nó. Có lời đồn rằng Sơn Hà Đồ ẩn chứa một bí mật liên quan đến kho báu của vua Đinh năm xưa. Ai nấy trong thiên hạ đều muốn có được kho báu ấy nên nó mới nổi tiếng.”

“Nếu nói như vậy thì tên Lưu Tùng có vẻ khinh địch nhỉ. Ở đây đều là các đại cao thủ hay sao, từ đây đến tượng đá kia cũng chẳng xa, hắn không sợ có người sẽ đến cướp bức tranh hay sao.” - Dương Kha thắc mắc.

“Ta cũng đang thắc mắc hệt như đệ đây. Với một tên như Lưu Tùng thì không có lí do gì để hắn làm vậy cả. Quá nguy hiểm.”

Chưa dứt câu, từ trong đám đông xuất hiện một tên ăn mặc sang trọng nhảy ra, thoáng chốc hắn đã đứng bên cạnh bức Sơn Hà Đồ như lời nói của Dương Kha vừa dứt câu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

“Sơn Hà Đồ bây giờ là của ta.” - Hắn chưa kịp cười thành tiếng thì bất ngờ từ trên lầu cao, Lưu Tùng nhẹ nhàng hạ cánh tay.

Cái hạ tay đó của Lưu Tùng chẳng khác nào là tín hiệu cho một điều gì đó sắp xảy ra tiếp theo. Quả đúng như những gì Dương Quý đã dự liệu. Lưu Tùng quả là một tên ranh ma. Từ trên mái nhà, hàng loạt lính tráng của nhà họ Lưu xuất hiện, trên tay ai cũng lăm le cung tên. Tên trộm tranh kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì người đã găm đầy tên được bắn ra tứ phía. Hắn rơi xuống nước và điều đáng sợ hơn là từ dưới nước, một con thủy quái đã xơi tái hắn trong chớp mắt.

Cảnh tượng kinh hoàng ấy khiến tất cả bất ngờ, Những tên có âm mưu cướp tranh cũng chùn chân trước hình ảnh kinh hoàng ấy.

“Đó, đệ thấy chưa, chắc chắn là không đơn giản khi một tên như Lưu Tùng lại cho mang một vật quý như vậy ra trước mặt thiên hạ cơ mà. Chắc chắn là có bẫy.”

Dương Kha lúc này vẫn chưa hoàn hồn sau cái chết nhanh hơn chớp của tên trộm tranh kia. Ánh mắt thất thần là điều mà Dương Quý thấy được từ trong mắt của Dương Kha. Từ nhỏ đến lớn sống ở rừng sâu, từ hổ đến gấu đến cả những con vật to lớn như voi, Dương Kha đều đã từng giáp mặt và từng hạ gục chúng không ít lần nhưng lần này lại khiến anh chàng cứng đơ người như vậy.

“Đám điêu dân ngu ngốc.” - Lời nói ấy phát ra từ miệng của Phạm An đang ngồi thưởng thức ly trà nóng hổi.

Trước cảnh tượng kinh hoàng ấy khiến ai nấy sợ tái mặt nhưng Phạm An lại tỏ ra bình thản như chẳng có chuyện gì. Có thể rằng cô gái ấy đã đoán được những gì sẽ đến với bất kì tên trộm tranh nào. Hoặc có thể với một thánh nữ như cô, cô thừa hiểu đằng sau sự nho nhã kia của Lưu Tùng chính là một con ác quỷ đội lốt người thật sự.

“Thưa chư vị. Lưu mỗ đã gây cho các vị sợ hãi, xin chân thành xin lỗi các vị. Anh hùng hội sẽ bắt đầu vào ngày mai. Lưu phủ cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn và chỗ ngủ cho mọi người. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.”

Dương Quý có cả một đêm để có thể thực hiện kế hoạch do thám toàn bộ Lưu phủ vào tối ngày hôm nay. Điều anh tìm kiếm đó chính là nơi giấu bức tranh Sơn Hòa Đồ.

“Nhưng mà đại ca, có chuyện lớn rồi…” - Những dòng suy nghĩ của Dương Quý bị Dương Kha chặn đứng khiến anh bực dọc.

“Chuyện gì mà lớn, đệ không thấy ta đang suy nghĩ hay sao? Đệ nói đi, là chuyện gì?”

“Huynh, chúng ta đang cải trang là nữ, giờ về đó thì sẽ lộ mất.”

Dương Quý trở nên căng thẳng vì thử thách khó khăn với một nam nhân như anh, vì nếu bại lộ, không chỉ kế hoạch thất bại mà đến cả tung tích họ Dương cũng sẽ theo đó mà bại lộ.

“Hai ngươi mau đi theo hầu hạ ta.”

Chưa biết sẽ xử lí tình huống oái ăm đó ra sao thì từ đằng sau, Phạm An đã đứng đó từ lúc nào. Tay cô đặt lên vai Dương Quý.

Và chẳng còn cách nào nên cả hai buộc phải đi theo Phạm An với sự nguy hiểm còn lớn hơn

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.