Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

“Dương đại ca, không ổn rồi, đám người Lưu gia đang tiến đế rất gần rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

Từng hàng đuốc sáng rực cả một góc rừng, từ từ đang tiến về phía nơi Dương Quý đang trốn. Giờ đi sâu vào trong rừng nữa cả ba sẽ không đủ thời gian để có mặt ở Anh hùng hội vào sáng mai. Còn nếu như một mất một còn thì mất sẽ chính là cả ba, một khi mất là sẽ mất hết.

“Dương Kha, đệ cùng Trịnh cô nương đi theo hướng này rồi tìm cách trở về Hoa Lư trước khi Anh hùng hội bắt đầu vào sáng mai.”

“Thế còn huynh?”

“Không còn thời gian nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở Anh hùng hội vào sáng mai. Đệ nhớ lấy, chỉ cần thấy kí hiệu này thì hãy đi theo nó, nó sẽ dẫn đệ đến chỗ ta.”

Dương Quý đan hay ngón tay thành hình chữ thập rồi dặn dò Dương Kha phải bảo vệ cho sự an toàn của Trịnh Nguyệt. Đuốc lửa từ đám người Lưu gia càng đến càng gần.

“Mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

Nói xong, Dương Quý vừa chạy vừa hú lên nhằm thu hút sự chú ý của đám lính Lưu gia, qua đó tạo điều kiện cho hai người còn lại men theo con đường nhỏ hướng ra phía con suổi để men theo đó mà về lại thành Hoa Lư.

Cứ như thế, Dương Quý một mình một tốt đi theo con đường khác và thành công thu hút sự chú ý của đám người Lưu gia. Đám đuốc cũng bị tiếng hú của Quý là cho thu hút, hướng thẳng đường chạy của Dương Quý mà đuổi theo.

Cuộc truy đuổi kéo dài suốt đêm, Dương Quý cũng thể hiện mình cũng chẳng phải là tay vừa trong những cuộc truy đuổi để khi mặt trời đã bắt đầu xuất hiện ở ngọn đồi trước mặt thì đám lính của Lưu gia cũng không còn thấy bóng dáng của anh nữa.

Còn về phía Dương Kha và Trịnh Nguyệt, nhận được sự yểm trợ của Dương Quý nên không mấy khó khăn, hai người cũng đã thành công vào được Hoa Lư thêm một lần nữa. Nhưng trước mắt cả hai lúc này, muốn được vào bên trong Anh hùng hội bây giờ không còn dễ nữa vì sau những gì đã xảy ra tối hôm qua, Lưu Tùng đã giăng ra thiên la địa võng hòng bắt được Trịnh Nguyệt bằng mọi cách.

Tất cả mọi khó khăn đều đang bủa vây xung quanh Dương Kha và Trịnh Nguyệt khi nhìn thấy thiên hạ địa võng mà nhà họ Lưu giăng ra để đợi mình lọt vào bẫy. Còn tung tích của Dương Quý đến giờ cũng chẳng thấy đâu.

“Các ngươi là ai mà dám chặn xe ngựa của tiểu thư?”

Từ phía ngoài cổng thành, đám lính đang chặn một chiếc xe ngựa đang cố vào bên trong thành. Tiếng cãi nhau inh ỏi thu hút sự chú ý của Dương Kha và Trịnh Nguyệt và điều làm họ chú ý hơn nữa đó chính là chiếc xe được chạm trỗ cầu kì và được dát cả vàng. Nghe vị cô nương xưng hô “tiểu thư” thì có thể biết rằng người trên xe ngựa không phải là tầm thường.

“Chẳng hay vị tiểu thư trên xe ngựa là lệnh ái của nhà vị nào thế ạ?” - tên lính canh gác vừa nói vừa cười một cách cợt nhả trước lời nói của cô gái đang đi bên cạnh xe ngựa.

“Nhà họ Lưu ta từ xưa đến giờ ra vào cái cổng này không biết bao nhiêu lần. Đây là lần đầu tiên có người dám chặn xe của ta.”

Nhưng từ bên trong, một giọng nói đanh thép thốt ra khiến tên lính ấy khiếp vía. Một giọng nói vừa có cái lực, vừa có cái sự uy nghiêm khiến đám lính canh cửa lúc trước còn cợt nhả, lúc sau đã cảm thấy hoang mang và hiểu ra rằng người ngồi trên ngựa là người của họ Lưu.

“Mời tiểu thư đi qua. Tại hạ có mắt như mù, mong tiểu thư tha tội.”

Tên lính lúc trước nói chuyện cợt nhả nay lại trở nên ngoan ngoãn mở đường cho chiếc xe ngựa chạy đi. Xe ngựa lao vun vút trên đường phố Hoa Lư đến nơi mà Dương Kha đang nắp sẵn. Từ bên trong chiếc xe ngựa, một chữ thập từ phía cửa sổ đưa về phía Dương Kha, chữ thập ấy hệt như chữ thập mà Dương Quý trước khi rời đi đã dặn dò anh.

Biết rằng đó chính là tín hiệu mà Dương Quý muốn nhắn nhủ đến anh, Dương Kha cùng Trịnh Nguyệt đi theo chiếc xe ngựa ấy đến gần Lưu gia thì dừng lại. Lúc này từ phía trên xe ngựa, một cô gái che mặt bước xuống. Trông thần thái của cô ấy toát lên sự thanh tao, bước đi nhẹ nhàng, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Theo sau là một tên cận vệ mặc đồ đen, tay mang theo một cây kiếm bên mình. Cả hai xuống ngựa và bước vào Túy Hương Lầu. Tuy tên cận về kia từ trên xuống dưới đều là một màu đen, nhưng từ xa Dương Kha đã nhận ra người đó là Dương Quý, còn vì sao lại đi theo tiểu thư nhà họ Lưu thì đó vẫn còn là điều bí ẩn.

“Huynh chần chừ làm gì, đó chẳng phải Dương thiếu chủ hay sao, ngài ấy đã ra dấu như v rồi, chúng ta cũng mau đến đó thôi.”

Tuy vẫn còn hơi lo lắng nhưng vì Trịnh Nguyệt thúc giục nên Dương Kha đành nghe theo mà đột nhập là Túy Hương Lầu - nơi họ hội ngộ với Dương Quý.

“Đây là Lưu tiểu thư - Lưu Tuyết. Chính cô nương ấy đã giúp ta tránh khỏi sự truy đuổi của đám lính Lưu Tùng. Sắp tới việc trà trộn vào Anh hùng hội cũng sẽ phải nhờ đến cô nương ấy giúp đỡ.”

Dương Kha vừa vào Túy Hương Lầu đã tìm cách leo lên tầng hai, nơi Dương Quý đang cố gắng cởi bộ trang phục toàn màu đen ấy ra. Bộ đồ ấy khiến anh cảm thấy có chút khó chịu và nóng nực.

“Đại ca, huynh tin cô ấy hay sao? Dù sao cô ấy cũng là người của Lưu gia, chúng ta không thể tin lời cô nương ấy được.”

“Lưu gia thì sao chứ, nếu như lúc nãy không có cô nương ấy, đại ca của ngươi đã phơi xác ngoài bìa rừng rồi. Nếu muốn hại ta thì lúc nãy đã làm rồi, còn chờ gì đến giờ này chứ.”

“Thế cũng không được. Bây giờ thứ mà nhà họ Lưu cần đang đứng ở đây, cô nương ấy có thể một mẻ bắt cả bọn thì sao?”

“Ngươi không tin ta cũng được nhưng ngươi còn cách nào khác hay sao? Người nhìn xem, ngươi tính vượt qua đám người Lưu gia như thế nào?”

Dương Kha từ trên nhìn xuống, càng vào bên trong, số lượng binh lính Lưu gia càng ngày càng đông, thậm chí có cả sự xuất hiện của quân lính triều đình cũng tham gia vào việc truy bắt Trịnh Nguyệt.

“Ta không quan tâm các ngươi là ai, ta cũng chẳng biết cô nương xinh đẹp đang đứng trước mặt ta là ai, cô nương ấy là thứ mà cha ta muốn, chẳng phải ta. Huống hồ chi ta với vị huynh đài này đã có giao kèo, ta không ngại giúp các ngươi vượt qua đám người này để vào bên trong Lưu phủ một cách an toàn.”

Chưa rõ Dương Quý đã hứa gì với Lưu Tuyết nhưng thái độ của cô gái ấy cũng khiến cho Dương Kha đỡ đi phần nào tin tưởng những gì cô gái ấy nói.

“Nhưng mà đại ca đã giao kèo gì với cô gái ấy vậy?”

“Đệ không cần phải quan tâm đâu. Đó là chuyện riêng của ta và cô nương ấy. Điều cần quan tâm lúc này đó chính là Anh hùng hội sắp sửa bắt đầu rồi, không có nhiều thời gian để nói chuyện nữa.”

Dương Quý vừa nói xong, nha hoàn bên cạnh Lưu Tuyết - cô gái đôi co với tên lính canh giữ cổng thành lúc này, xuất hiện, trên tay là một cái túi với đầy quần áo nữ nhân.

“Lưu cô nương, đây là ý gì?” - Nhìn đống đồ nữ nhân trên bàn, Dương Quý tò mò

“Đừng có hỏi nữa, các ngươi cứ thay trước đã. Còn vị cô nương này theo ta.”

Lưu Tuyết dẫn Trịnh Nguyệt sang căn phòng bên cạnh, để lại hai chàng trai cùng với những bộ đồ nữ nhân. Nhưng cho dù có chút ngại ngùng nhưng vì mục tiêu trước mắt nên cả hai cũng phải thay những bộ đồ đầy màu sắc ấy. Dù sao, họ cũng từng một lần giả làm nữ nhân rồi mà.

Còn Trịnh Nguyệt, dưới bàn tay của Lưu Tuyết, Trịnh Nguyệt được hô biến trở thành một bà lão với lớp da nhăn nheo, đôi mắt thì trắng đục, dáng đi thì lom khom. Trịnh Nguyệt xuất hiện khiến cho Dương Quý và Dương Kha há hốc mồm trước sự thay đổi ấy cùng với bàn tay phù thủy của Lưu Tuyết.

“Bây giờ các ngươi là người trong một nhà. Ai có hỏi thì nói rằng đưa bà đến Hoa Lư chữa bệnh, còn lại để ta lo.”

Nói xong, cả ba theo Lưu Tuyết lên xe ngựa. Tiếp theo xảy ra những chuyện gì, kế hoạch có trót lọt hay không, bản thân Dương Quý cũng chẳng kiểm soát được.

Chiếc xe ngựa lăn bánh, hướng thẳng đến Lưu phủ.

….

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.