Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắc mắc

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Khóe miệng Trương Dịch hơi nhếch lên.

"Ài, cái này thì có là gì chứ, bình thường ấy mà, nhưng quả thật, số tôi có hơi đỏ."

Phương Vũ Tinh lại hỏi: "Anh Trương Dịch, nhà cậu nhìn qua thật ấm áp a. Hơn nữa, chị thấy hiện tại cũng không phải thời gian cung cấp điện, vậy vì sao nhà cậu lại sáng sủa như vậy?"

Phương Vũ Tinh nói ra nghi hoặc lớn nhất của mình.

Được ở trong một ngôi nhà ấm áp giữa tiết trời lạnh giá thì còn gì bằng, phải gọi là thoải con nhà bà mái luôn.

Trương Dịch cười nhạt, sau đó quay ngược màn hình điện thoại di động lại, đồng thời mở hình ảnh lò sưởi cho hai con người vô duyên hết phần thiên hạ kia xem.

"Nhà chúng tôi lắp đặt lò sưởi rẻ tiền xíu thôi! Cái này người ta gọi là đồ chơi ấy mà, nhưng nói thật, thứ này cũng khá ấm áp ấm áp, trong phòng tôi bây giờ ấy hả, nóng nực khó chịu thôi rồi."

Anh còn vô tình nhưng cố ý nói: "Đúng rồi, nhìn dáng vẻ của các người hình như rất lạnh thì phải. Bây giờ bên ngoài thật sự lạnh như vậy sao?"

"Tôi lười quá nên mười ngày qua vẫn không chịu ra ngoài, cũng không biết hiện giờ bên ngoài như thế nào nữa."

Những lời này của Trương Dịch đã khiến sự thù hận của hai con mẹ kia lên cao hơn.

Anh làm sao có thể không biết tình hình bên ngoài là như thế nào chứ?

Chỉ cần thông qua nhóm chat của chủ nhà là có thể nhìn thấy rõ ràng tình trạng thảm hại của mọi người rồi, dĩ nhiên anh cũng hiểu được nhiệt độ của những nhà khác thấp hơn so với nhà mình bao nhiêu.

Muốn biết trong lòng của Phương Vũ Tinh cùng Lâm Thải Ninh hả, hờ, dĩ nhiên là tức đến mức nghiến răng nghiến lợi roài.

Bọn họ biết Trương Dịch cố ý nói như vậy.

Nhưng mà biết làm sao giờ! Như thấy được thiên đường vậy.

Hiện tại Phương Vũ Tinh chỉ có một ý nghĩ, mặc kệ nó trơ trẽn như thế nào, đó chính là vào ở trong nhà Trương Dịch!

Bởi vì điều kiện của Trương Dịch tốt vô cùng, thức ăn của nhà anh vừa nhiều vừa đa dạng.

Hơn nữa trong nhà còn ấm áp như thế nữa, hỏi xem ai mà không mê?

Phương Vũ Tinh lập tức thay một bộ dáng nhu nhược đáng thương, chớp chớp mắt, dùng giọng chảy nước của mình: "Trương Dịch ơi, cậu thật lợi hại, người ta sùng bái cậu lắm luôn!"

"Có thể cho chị đến nhà cậu xem một chút hay không. Đã lâu không gặp cậu rồi, Vũ Tinh nhớ cậu lắm lắm lắm luôn!"

Phương Vũ Tinh cảm thấy chiêu này của mình nhất định sẽ có tác dụng.

Dù sao lúc trước, chỉ cần dựa vào một chiêu này, Phương Vũ Tinh đã khiến những người chết mê chết mệt cô ả phải làm theo những gì cô ả muốn.

Huống chi lúc trước, Trương Dịch cũng từng theo đuổi cô ả chứ.

Phương Vũ Tinh cho rằng, nữ thần như mình chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thôi, chưa cần ra tay, Trương Dịch khẳng định sẽ hấp tấp đồng ý ngay và liền thỉnh cầu của cô ả.

Chỉ cần có thể tiến vào cửa nhà Trương Dịch, cô ả tự nhiên sẽ có nhiều cách để ở lại nơi đây sao cho hợp tình hợp lý.

Cùng lắm thì, mình cho Trương Dịch một chút ngon ngọt là được rồi!

Đàn ông ấy mà, không phải đều là loại người như này sao?

Nhưng cô ả lại không ngờ, Trương Dịch ở bên kia màn ảnh nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của cô ả liền cảm thấy bụng mình như sóng thần, ruột gan cuồn cuộn, muốn đi nôn một trận ngay là luôn.

Anh bắt đầu hoài nghi mình của lúc trước có phải bị thiểu năng trí tuệ hay không, bằng không thì làm sao lại phải khổ sở theo đuổi loại phụ nữ này? Mà đã thế, còn theo đuổi tận hai năm mới đau chứ!

Trước đây bọn họ đều làm việc ở khu vực nhà kho, nhân viên nữ vốn tương đối ít.

Phương Vũ Tinh là người biết làm nũng bán manh, lại còn biết cách ăn mặc, cho nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dần dần, Trương Dịch liền coi cô ả trở thành nữ thần của mình.

Dưới hình thức não bộ của một thằng thiểu năng yêu đương, bộ lọc nữ thần vừa mở ra, Phương Vũ Tinh liền trở thành ánh trăng sáng trong cảm nhận của anh.

Nhưng ở đời trước, anh bị loại người này bán đứng nên mới chết, cái từ nữ thần ở trên người cô ả biến mất hoàn toàn.

Nhìn Phương Vũ Tinh với gương mặt mộc bên kia điện thoại, trong lòng Trương Dịch không có một chút dao động.

Thậm chí, anh còn cảm thấy kệch cỡm, con người này khiến người ta phải nổi da gà.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nụ cười có chút trào phúng.

Sau đó, anh liền dựa vào sô pha, một bên chống quai hàm, một bên ra vẻ lười biếng mà nói: "Trời lạnh như vậy, chị vẫn là ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi! Đừng có chạy lung tung ra ngoài."

"Ừm, mặc dù tôi không biết bên ngoài lạnh như thế nào nhưng nhìn bộ dáng của các người, nhiệt độ hẳn là rất thấp!"

Phương Vũ Tinh cùng Lâm Thải Ninh có lẽ không nghĩ tới chuyện sẽ bị Trương Dịch từ chỗ.

Hai người đồng thời sửng sốt một chút, trong ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, nói đúng ra là không thể tưởng tượng nổi.

Trong ánh mắt Phương Vũ Tinh tràn ngập sự khiếp sợ cùng ủy khuất.

Ở trong mắt cô ả, Trương Dịch chính là một cái lốp dự phòng không tệ!

Bạn đang đọc Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch) của Ký Ức Đích Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.