Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ cái gì

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Bọn người Phương Vũ Tinh với Lâm Thải Ninh bên cạnh rít lên một tiếng.

Tận mắt thấy người khác chết ở trước mặt mình, loại kích thích này đánh sâu vào tâm lý khiến người ta ám ảnh.

Mà trong phòng, khóe miệng Trương Dịch khẽ cong lên.

Không hiểu sao lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ.

Thế nhưng bọn họ có thể trách ai được chứ?

Vậy mà dám đánh chủ ý lên Trương Dịch anh, quả thật là đáng chết!

Bọn người Vương Mẫn rùng mình lạnh sống lưng, kế hoạch phá cửa cũng tuyên bố thất bại.

Tôn Chí Siêu cùng Lục Đào là anh em nhiều năm, nhìn thấy anh em chết thảm, con mắt của anh ta như bốc hoả.

"Trương Dịch, cái đồ chó hoang nhà mày, mày cút ngay ra đây cho tao!"

Anh ta giơ xẻng trong tay lên, đập "cạch cạch" lên cửa lớn nhà Trương Dịch.

Tiếng vang to đến mấy tầng đều nghe thấy.

Nhưng mà cánh cửa sắt to lớn kia không mảy may lõm vào, tổn hại chút nào.

Sau khi lớp sơn bề mặt ngoài rơi xuống, lộ ra hợp kim cứng rắn bên trong.

Trương Dịch đi tới cửa, hai tay đút túi, vẻ mặt trêu tức nói: "Muốn đập cửa ông đây à?

Các người không phải muốn chết sao?"

Anh lắc đầu, cảm thán nói: "Ây nha, còn sống chưa đủ tốt sao?"

Nghe được giọng nói trào phúng của Trương Dịch, mấy người ngoài cửa vừa sợ vừa giận.

Vương Mẫn hô lớn: "Trương Dịch, lúc đầu chúng tôi vốn chỉ muốn đến đây bàn bạc với cậu về chuyện ở chung, sao cậu lại ra tay giết người?"

"Cậu căn bản còn xấu xa hơn Trần Chính Hào, cậu chính là kẻ giết người, là ma quỷ!"

Sau khi nghe thấy giọng của con gái, Trương Dịch mới ý thức được người ngoài cửa không phải là Trần Chính Hào.

Nhưng giết Lục Đào, anh cũng không có chút hối hận nào, dù sao loại người này đáng chết.

Nghĩ lại, anh cũng hiểu được mấy người trước mắt này là ai.

Chắc chắn là bọn người Phương Vũ Tinh với Lâm Thải Ninh kia đến đây!

Dù sao hiện tại cũng chỉ có bọn họ mới biết được, trong nhà Trương Dịch thoải mái cỡ nào.

Sắc mặt Trương Dịch khó coi, không chút khách khí chửi bới: "Cô còn đạo đức giả với tôi làm gì? Rõ ràng là các người tới nhà của tôi phá cửa, muốn cướp đoạt nhà tôi, chết cũng là đáng đời!"

"Còn có mặt mũi ở đây sủa bậy, cười chết mất thôi!"

Tôn Chí Siêu làm bộ trấn tĩnh.

"Trương Dịch, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn trò chuyện với cậu một chút thôi."

"Nhưng cậu lại không thèm nghe chúng tôi nói một tiếng, đã ra tay giết người anh em tốt của chúng tôi là Lục Đào, chuyện này cũng thật là quá đáng!"

"Chẳng lẽ cậu không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?"

Trương Dịch cười ha ha.

"Chỉ là trò chuyện với tôi à? Không mời mà tới, trực tiếp đi lên cạy cửa nhà tôi, cái này gọi là trò chuyện hả?"

"Hừ, sau khi cạy mở xong, bước kế tiếp đoán chừng là giết tôi, hoặc là đuổi tôi ra ngoài để tôi tự sinh tự diệt."

"Sau đó các người được thảnh thơi hưởng thụ căn phòng an toàn mà tôi khó khăn khổ sở chuẩn bị đúng không?"

Mấy người liếc nhau một cái, quả thật đây là ý nghĩ ban đầu của bọn họ.

Chân mày Tôn Chí Siêu nhíu chặt lại, anh em tốt bị chết thảm khiến anh ta hận Trương Dịch thấu xương.

Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là làm sao để phá cửa vào trong.

Anh ta hít sâu một hơi, hô lớn: "Trương Dịch, chúng tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng! Mở cửa cho chúng tôi đi vào. Nếu không hậu quả không phải cái mà cậu gánh chịu được đâu!”

Phương Vũ Tinh cũng hô lớn ở bên ngoài: "Trương Dịch, chúng tôi sẽ không làm hại cậu đâu. Mọi người chỉ là muốn ở cùng với cậu, cùng nhau đối mặt với tai hoạ mà thôi. Cậu cũng không nên nghĩ xấu về lòng người!"

Lâm Thải Ninh cũng hô theo: "Đúng vậy, cùng lắm thì đến lúc đó để cậu ở phòng ngủ chính, vật tư cũng cung cấp cho cậu dùng trước mà!"

Lúc này bọn họ vô cùng kích động.

Bởi vì cách nhau một bức tường chính là Thiên Đường, bọn họ đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Trương Dịch khịt mũi coi thường trước mấy lời khuyên bảo của bọn họ.

"Đầu óc các người hỏng hết rồi à? Cái nhà này vốn chính là của tôi, các người thì ngược lại tự phân chia như mình là chủ nhà vậy."

"Có bản lĩnh nào thì cứ việc lấy ra, để tôi xem các người có thể xông vào hay không!"

Lúc nói chuyện, tay Trương Dịch cũng không nhàn rỗi.

Anh đã lên nòng súng ngắn, sau đó nỏ cũng cầm trên tay.

Thời khắc săn giết, sắp bắt đầu.

Thông qua giám sát, anh có thể thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện bên ngoài, thậm chí có thể nghe được bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.

Mấy người Tôn Chí Siêu tụ tập ở một chỗ thương lượng bước tiếp theo.

Trong đám người đó, lá gan nhỏ nhất là Cát Gia Lương lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? Bây giờ Lục Đào chết rồi, không ai có thể mở khóa. Nếu không chúng ta rút lui đi! Lỡ như dẫn bọn người Trần Chính Hào chú ý tới thì không xong."

Tôn Chí Siêu lại mắng: "Sợ cái gì! Nơi này là tầng 24, bọn người Trần Chính Hào bò lên được đến đây cũng mệt gần chết. Cho dù bọn họ muốn giết người cướp hàng, thì cũng sẽ chọn mấy người ở tầng dưới ra tay trước."

Bạn đang đọc Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch) của Ký Ức Đích Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 410

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.