Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có cửa?

Phiên bản Dịch · 1187 chữ

Vương Mân chỉ có thể cắn răng nói: “Trương Dịch, hiện tại mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, còn có một tên ác bá là Trần Chính Hào đi tước đoạt tính mạng của người khác. Làm người nên lưu lại đường lui, nói không chừng sau này sẽ có lúc cậu cần bọn tôi đấy.”

“Nếu bây giờ cậu cho chúng tôi mượn thuốc, thì Vương Mẫn tôi nhất định nhớ kỹ ân tình của cậu, sau này sẽ trả đủ cho cậu.”

Trương Dịch lại khinh thường nói: “Ân tình? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc à?”

“Mấy người đó đều là tôi bắn bị thương, trước nhà tôi còn có xác chết của đồng bạn cô này.”

“Mặc kệ thế nào thì cũng là do tôi làm, thù này đã đi đến đường không chết không ngừng rồi, giúp mấy người? Chờ sau này mấy người đến trả thù à? Cười chết tôi mất!”

Vương Mẫn vẫn còn muốn giải thích: “Bọn tôi không phải loại người như thế!”

“Đừng nói nữa, không thú vị chút nào!”

Trương Dịch chậc lưỡi hai tiếng, sau đó nói: “Mấy người có phải loại người đó hay không, không liên quan gì tôi cả. Quan trọng là, tôi không tin mấy người đâu, cho nên tôi sẽ không cứu ai cả.”

Cứu người muốn hại mình?

Thế thì có khác nào thánh mẫu đâu, bất kể đối phương có ba hoa chích chòe đến đâu thì Trương Dịch cũng sẽ không dao động.

Mắt thấy Trương Dịch dầu muối không ăn, mọi người cũng trở nên sốt ruột hơn.

Lông mày của Vương Mẫn dựng ngược, nói: “Trương Dịch, cậu đừng có ép bọn tôi phát điên! Nếu như cậu một hai dồn chúng tôi vào đường chết thì chẳng ai biết bọn tôi có thể làm ra chuyện gì đâu!”

Đối mặt với lời đe dọa của Vương Mẫn, Trương Dịch chỉ cười khinh thường: “Chuyện có thể làm chẳng phải là mấy người đã làm rồi hay sao?”

“Nếu như mấy người có cáo tích sự đó thì đã sớm xông vào nhà tôi, giết chết tôi rồi cướp đi mọi thứ rồi.”

“Ông đây cũng không phải con nít, dọa nạt? Vô dụng thôi.”

Phương Vũ Tinh đoạt lấy điện thoại, khóc thút thít nói với Trương Dịch: “Trương Dịch, chúng ta cứ phải đi đến nước này sao? Trước kia chúng ta tốt lắm mà.”

“Vì sao lại thành kiến với nhau như thế, chúng ta bắt đầu lại có được không? Thật ra lúc nào chị cũng nhớ đến cậu cả!”

Lúc này, Chu Bằng ở cách vách cắn chặt khăn lông làm phẫu thuật. Sau khi nghe câu nói đó, gã ta trợn tròn hai mắt, tiếng kêu gào lớn hơn trước rất nhiều.

Đối mặt với con ả trà xanh này, Trương Dịch cũng có chút bội phục, da mặt này phải nói là dày hơn cả tường thành.

Nhưng mà cũng không có gì, hiện tại trong hoàn cảnh thế này, Trương Dịch chẳng khác nào là đại phú hào cả. Hám giàu, la liếm là bản lĩnh của đám người này mà.

Bỗng nhiên Trương Dịch xuất hiện một ý nghĩ thật tà ác. Anh biết những người khác cách đó không xa, hẳn là Chu Bằng cũng có thể nghe thấy.

Cho nên Trương Dịch cố ý nói: “Ai, Vũ Tinh, thật ra trong lòng tôi vẫn còn tình cảm với chị. Chẳng qua lúc trước chị khiến tôi thật đau lòng, mối hận này không tan được.”

Những lời này hệt như một que diêm bừng sáng vào ngày đông, rọi soi cả lòng của pct. Cô ả không màng đến ánh mắt phẫn nộ của những người xung quanh, kích động đến run rẩy cả người: “Anh Trương Dịch, em biết là anh sẽ không bỏ mặt em mà!”

“Anh khờ thật đó, em thích anh nhất mà. Những chuyện trước kia chỉ là người ta muốn thử lòng anh thôi mà, ai nha, anh là tên đầu gỗ, sao lại không hiểu tâm tư của người ta chứ?’

Đám người Vương Mẫn bên cạnh cảm thấy rất buồn nôn, còn Chu Bằng thì tức đến suýt ngất xỉu.

Nhưng mà mọi người thật ra đều trông mong Phương Vũ Tinh có thể thông đồng với Trương Dịch, như vậy nói không chừng có thể trộm được không ít vật tư.

“Anh Trương Dịch, hay là anh cho Tinh Nhi đến nhà anh ở được không? Sau này Tinh Nhi là người của anh rồi, anh muốn người ta làm gì cũng được, có được không?”

Trương Dịch cong cong môi cười: “Được thôi.”

Phương Vũ Tinh hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên, so với việc uống sữa đậu nành còn vui hơn.

Lâm Thải Ninh cũng không nhịn được: “Nhanh, nhanh nhanh đi, mang theo tớ nữa!”

Phương Vũ Tinh lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Nhưng mà lúc này từ điện thoại lại truyền đến giọng nói đầy lạnh lùng của Trương Dịch.

“Nhưng mà Vũ Tinh này, tôi chỉ thích mỗi chị thôi. Cho nên tôi chỉ cho một mình chị đến đây.”

“Còn những kẻ không đứng đắn đó, chị nên duy trì khoảng cách với họ đi. Hoàn cảnh gian nan thế này, chị đừng kéo thêm mấy tên ăn hại nữa. Chị nói xem có đúng không?”

Anh vừa dứt lợi, mọi người đều biến sắc.

Vốn ai cũng mong là sau khi Phương Vũ Tinh thông đồng với Trương Dịch rồi thì mọi người cũng có thể thơm lây. Nhưng nghe ý tứ của Trương Dịch, trông có vẻ muốn cắt đứt với bọn họ,

Phương Vũ Tinh đang rất vui vẻ, cô ả đâu thèm quan tâm đến mấy người này. Thế là cô ả gật đầu như giã tỏi, luôn miệng đồng ý.

“Được được, chuyện gì cũng nghe theo anh hết. Tinh Nhi nghe lời anh mà!”

“Vậy giờ chị đến đây, đừng lo cho người khác.”

“Được, được, được, người ta đến ngay đây, anh chờ người ta chút nhé”

Phương Vũ Tinh ích động đến mức đỏ bừng cả mặt, cô ả tượng tượng đến cảnh mình có thể thoát khỏi địa ngục trần gian này, trong đầu đều là những hình ảnh tươi đẹp.

Thế là cô ả lập tức chạy về cửa.

Đám người Vương Mân thì giận đến phát điên.

Khi bọn họ nhìn thấy Phương Vũ Tinh thật sự bỏ chạy đến chỗ Trương Dịch, Lâm Thải Ninh vội vàng giơ tay túm tay cô ả lại.

Phương Vũ Tinh quay đầu lại, biểu tình vặn vẹo, rít gào nói: “Cút đi cho tao! Đừng có ngăn tao đến nhà Trương Dịch, tao chịu cảnh này đủ rồi!”

Vừa dứt lời, Vương Mẫn giơ tay tát cho cô ả một cái.

“Mày là đồ đàn bà ti tiện không biết xấu hổ, mày hại tụi tao thảm như vậy mà muốn đi à? Không có cửa đâu!”

Bạn đang đọc Sông Băng Tận Thế, Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch) của Ký Ức Đích Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 386

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.